Giai Nhân Vân Thượng

Chương 15



Đầu óc ta vẫn còn hỗn loạn, nhưng tất cả đã quá muộn.

Chưa kịp để Nguyên Thư Dao lao tới trước mặt Tiêu Hành, cũng chưa đợi ta nghĩ ra được cách gì ứng phó, đạo thiên lôi đầu tiên đã giáng xuống.

Một đạo lôi quang to cỡ miệng bát, xung quanh lửa điện tung tóe, không cho bất kỳ ai thời gian phản ứng, cứ thế mà nện thẳng xuống lưng Tiêu Hành.

 

Trước mắt ta là một màn ánh sáng trắng lóa, ngay sau đó, tiếng sấm nặng nề như xé rách trời cao vang lên bên tai. 

Thiên lôi giáng quá gần, ta lập tức bị âm chấn chấn động, một lần nữa phun ra ngụm m.á.u đỏ tươi.

 

Lăng Chi Triệt cũng bị dư chấn từ thiên lôi đánh trúng, lực tay lỏng ra. 

Ta lập tức vùng thoát khỏi hắn, dốc toàn bộ sức lực, liều mạng bò về phía Tiêu Hành.

 

Bên cạnh Tiêu Hành đã là một mảnh đất cháy đen. 

Chỉ một đạo thiên lôi thôi, y phục trên người hắn đã nát vụn thành từng mảnh tơi tả. 

Hắn vẫn còn gắng gượng quỳ thẳng, nhưng toàn thân linh khí phân tán bốn phía, hơi thở mong manh, tuyệt đối không thể chịu nổi đạo thiên lôi thứ hai.

 

Nguyên Thư Dao rốt cuộc cũng hoàn hồn, chỉ thấy nàng cắn mạnh vào tay vị trưởng lão đang giữ mình, rồi lao thẳng vào vùng đất cháy, nhào tới bên Tiêu Hành, run rẩy ôm lấy hắn mà khóc nức nở.

 

“Nguyên Thư Dao! Mau rời khỏi chỗ đó! Lôi kiếp thứ hai sắp giáng xuống rồi! 

Nếu không muốn hồn phi phách tán thì lập tức rời khỏi Tiêu Hành!”

 

Trong giọng nói của Chưởng môn đã mang theo vài phần sốt ruột, nhưng động tác trong tay ông lại hoàn toàn không dừng.

Phù đạo Thiên Lôi thứ hai vẫn cứ thế hóa thành làn khói xanh, bay đi.

 

Từ đám mây đen trên đỉnh đầu Tiêu Hành, tiếng sấm rền vang lần nữa nổ ra, cuồn cuộn như muốn xé trời. 

Thiên lôi còn chưa giáng xuống, mà ta đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp bị tiếng sấm làm vỡ nát.

 

Lăng Chi Triệt càng tệ hơn, ôm n.g.ự.c phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Ta quay đầu nhìn lại, Nguyên Thư Dao dường như đã ngất lịm, nhưng thân thể nàng vẫn cố chấp phủ lên người Tiêu Hành, không nhúc nhích. 

Trên Chu Tà Nhai gió lớn cuốn tràn, váy áo nàng phần phật như chiếc lá mỏng manh sắp bị cuốn bay.

 

Phải nghĩ cách, Vân Yên Ninh, mau nghĩ cách đi!

Một cơn hoảng loạn xộc thẳng lên tim, ta chỉ cảm thấy linh khí toàn thân sôi trào dữ dội, ngay cả Nguyên Anh trong cơ thể cũng bắt đầu bứt rứt bất an, như muốn phá thể mà ra.

Những vết thương sau lưng do roi giới tiên để lại càng lúc càng đau rát, đau đến mức giống như có ai đó đang chậm rãi l.i.ế.m dọc theo từng vết xước, khiến da thịt tê rần, đầu óc choáng váng.

 

Trước mắt dần dần mờ đi… chẳng lẽ ta sắp tẩu hỏa nhập ma rồi sao?

 

Đúng lúc ấy, một luồng mát lạnh từ đan điền khẽ lan ra, như một dòng suối xoa dịu lòng ta. 

Linh khí toàn thân dần ổn định trở lại, cả Nguyên Anh cũng trấn định, không còn bứt rứt.

 

Ta lập tức ngồi xếp bằng, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần. 

Ngay khoảnh khắc ấy, Cửu Thiều lặng lẽ xuất hiện trước mặt ta.

 

Ta áp Cửu Thiều lên má, cảm nhận luồng khí mát dịu lành len lỏi từ đó, chưa từng có khi nào lại khiến người ta thấy dễ chịu đến vậy.

 

“Cảm ơn ngươi, Cửu Thiều… Có thể giúp ta một lần nữa không?”

 

Dường như nghe hiểu được tiếng lòng ta, Cửu Thiều ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay ta. 

Trên trời, tiếng sấm mỗi lúc một lớn, giữa tầng mây dày đặc, một đạo thiên lôi to cỡ miệng bát lại bắt đầu cuộn xoáy.

 

Ta cắn răng chịu đựng cơn đau lan khắp toàn thân, gắng gượng giữ cho tinh thần tỉnh táo, vận khí thúc động tâm mạch, dốc sạch toàn bộ linh lực, đưa tiêu lên miệng thổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng tiêu vừa vang, toàn thân Cửu Thiều liền phát ra hào quang trắng thuần khiết. 

Ta cố gắng kiên trì, nhưng chỉ đủ sức thổi trọn vẹn năm âm — vừa dứt, ánh sáng trên thân tiêu liền hội tụ thành một điểm, như đốm sao rơi, bay vút về phía Tiêu Hành và Nguyên Thư Dao.

 

Chỉ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ánh sáng ấy chắn ngang đạo thiên lôi đang giáng xuống hai người họ.

 

Luồng ánh sáng trắng ấy va chạm với thiên lôi phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, kim quang chói mắt, dải khí cuồn cuộn bùng lên, dư chấn mạnh đến mức ngay cả Chưởng môn và các vị trưởng lão cũng bị ép phải lùi lại mấy bước.

 

Thân ảnh của Nguyên Thư Dao và Tiêu Hành bị khói bụi dày đặc che khuất. 

Còn ta cuối cùng cũng không gắng gượng nổi nữa, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất, Cửu Thiều trong tay khẽ run lên, ánh sáng trên thân dần tắt đi.

Chỉ chốc lát sau, nó đã trở lại dáng vẻ khi ta gặp nó lần đầu tiên — một cây tiêu sơn đen đơn giản, nay lại có thêm một vết nứt.

 

Ta ôm chặt Cửu Thiều vào ngực, nước mắt liền không tự chủ chảy xuống.

“Sư phụ!”

 

Lăng Chi Triệt không biết đã bò đến từ khi nào, lúc này cũng đã nằm rạp trên đất. 

Tiếng hô của hắn làm ta bừng tỉnh. 

Ta gắng sức mở mắt nhìn về phía trước, nhờ một kích cuối cùng của Cửu Thiều, thiên lôi đã bị tan rã giữa không trung, nhưng luồng linh áp khủng khiếp khi sét giáng xuống vẫn hất Nguyên Thư Dao bay ra khỏi lưng Tiêu Hành, ngã sang một bên.

 

Chẳng lẽ… nàng c.h.ế.t rồi sao?

Tim ta thắt lại một cái, nhưng toàn thân đã chẳng còn chút sức lực nào để cử động.

 

Phía xa, hình như Tiêu Hành khẽ nhúc nhích, chỉ thấy hắn cố dùng chút sức lực cuối cùng, nắm chặt lấy tay Nguyên Thư Dao.

Ta vừa khóc vừa nhìn hai người họ, nhưng ta đã chẳng còn bất kỳ cách nào nữa rồi.

 

Gió bỗng trở nên lạnh lẽo thê lương, Chưởng môn không một biểu cảm, đang châm lửa đốt nốt tấm Thiên Lôi Phù cuối cùng.

 

Trên đỉnh đầu Tiêu Hành, mây đen lần nữa cuồn cuộn nổi lên, tiếng sấm so với hai lần trước vang dội hơn không biết bao nhiêu lần, ép đến mức Lăng Chi Triệt phải phun thêm một ngụm máu.

 

Từ xa, Nguyên Thư Dao dường như bị tiếng sét đánh thức. 

Nàng khẽ động đậy, lớp y phục đã rách nát không che được làn da trắng như tuyết, mỗi một cử động đều lộ ra những mảng da thịt.

 

Nguyên Thư Dao nhìn bàn tay đang bị Tiêu Hành nắm lấy, chỉ khựng lại một giây, rồi lập tức không màng tất cả, gắng sức bò về phía hắn. 

Ta mở to mắt, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn nàng lại lần nữa phủ lên người Tiêu Hành, dùng thân thể nhỏ bé của mình che chở cho hắn.

 

Ta đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể lặng lẽ khóc.

 

Nguyên Thư Dao… ngươi lấy đâu ra khí lực ấy?

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ngươi có biết không, nếu tiếp tục ở đó… ngươi sẽ c.h.ế.t đấy.

Sư tỷ… thật sự đã không còn cách nào nữa rồi.

 

Tiếng sấm gào thét từng trận từng trận, như muốn chấn nát linh hồn ta.

Trong tầng mây đen, một luồng sáng trắng như mãng xà lượn sóng, to như thân thùng nước, theo sau là tiếng sét long trời lở đất. 

Cả vùng rung chuyển — đạo thiên lôi cuối cùng rốt cuộc đã giáng xuống.

 

Chỉ thấy… chỉ thấy, một tia sét mảnh như sợi tóc từ tầng mây rơi xuống, khẽ chạm vào một lọn tóc của Nguyên Thư Dao — rồi lập tức tan biến.

Ngay sau đó, mây đen tán đi, bầu trời trong sáng trở lại. 

Ngoài một vùng đất cháy đen vương vãi dưới chân, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Chúng ta — một đám người đầy thương tích, chỉ còn biết nhìn nhau c.h.ế.t lặng, tận mắt chứng kiến một màn:

Hào quang nữ chính, kích hoạt thành công.