“Còn chuyện nói năng…” Hắn vòng qua ta, bắt đầu trải chăn gối, “Khi nào nàng dám mở miệng, lúc ấy hẵng nói.”
“Ta sợ hầu gia nhất thời nổi giận, bảo: ‘Đã câm rồi, thì đêm nay cắt luôn lưỡi đi cho xong.’”
Ta cắn môi, nhìn bộ dạng hắn trải chăn gối cẩn thận mà ôn hòa, rốt cuộc cũng dám mở lời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiêu Viêm nghe vậy thì quay đầu lại, đôi mắt kia như chim ưng, sáng quắc hữu thần.
Hắn bật cười, mà khi cười, nơi đuôi mắt lộ ra vài nếp nhăn mờ mờ.
Hắn… đã có tuổi rồi. Ta nghĩ thế, bất giác thấy nhẹ nhõm đôi phần.
Chỉ là vừa yên tâm được chút, lại nghĩ đến việc hắn từng sai người móc mắt mấy kẻ hầu—
Ấy là bọn theo từ phủ Tam Vương gia, vậy mà hắn ném trả cả nhãn cầu về phủ như thể chẳng hề đếm xỉa, khiến lòng ta lại treo lơ lửng.
“Đêm đã khuya, ngủ thôi, Tường nhi.”
Tường nhi là khuê danh của ta, chẳng biết hắn nghe được từ đâu.
Thế là, đêm tân hôn, hai bên chiếc tủ thấp, hắn nằm phía ngoài.
Một đêm nghe mưa, ta nằm nguyên xi không thay y phục, lăn qua lăn lại mãi chẳng thể ngủ yên.
Hắn không hề hay, ta đang sợ điều gì.
Ta không những sợ khí thế của một vị Nhất phẩm quân hầu.
Ta còn sợ hắn – tâm phúc của Thái tử – sẽ phát hiện ta chính là tai mắt của Tam hoàng tử cài bên gối hắn.