"Đây là tiết đoàn viên đầu tiên của hai ta, ta không muốn bỏ lỡ. Ta không còn nhiều người để muốn đoàn tụ nữa."
Ta khóc đến choáng váng cả đầu, lúc này mới thở dài một hơi:
"Vậy giờ Hầu gia có thể yên tâm ở lại đón Tết cùng thiếp rồi chứ?"
Hắn không nói gì, ánh trăng sáng như gương, lá đỏ rụng từng phiến.
Ta cắn môi, hồi lâu mới cất tiếng:
"Còn phải đánh đến bao giờ?"
Hắn trả lời thật:
"Mới chỉ bắt đầu thôi."
09
Ta nghĩ rằng hắn lén quay về chỉ để cùng mình đón Trung Thu. Sau khi chăm sóc cho hắn đi ngủ, ta lại trằn trọc mãi không yên, tự trách đến mất ngủ.
Sáng hôm sau, khi hắn dậy nhìn thấy quầng thâm mắt ta, mới mở lời giải thích:
“Nếu phu quân thật là người chỉ biết lo việc riêng, không màng đại cục, nàng cũng không cần dựa dẫm vào ta làm gì.”
Thì ra hắn vốn phải trở về vào dịp này, chỉ là vì muốn kịp đón Trung Thu với ta nên mới thúc ngựa chạy ngày đêm, về sớm hơn dự định.
Sáng hôm ấy hắn rời phủ một chuyến, ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Thiện Nhi đi trông coi ngân trang và trà lâu.
Buổi chiều, một gia nhân đến báo: Tiêu Viêm đã về. Ta vội dặm dò vài câu, rồi lập tức trở về.
Ta gần như nhảy vọt qua cổng phủ, vén váy chạy thẳng đến sảnh chính. Vừa vòng qua bức bình phong, gọi to một tiếng “Hầu gia về rồi à!”, thì liền bị mấy thị vệ lạ mặt rút đao chặn lại.
“Đừng dọa nàng ấy!” Giọng Tiêu Viêm từ chính sảnh vọng ra. Hắn bước ra, nói rằng có quý nhân tới phủ, bảo ta tạm lui về hậu viện đợi.
Hắn thuận tay lườm mấy thị vệ kia, có lẽ vì danh tiếng của hắn vốn lẫy lừng, khiến bọn họ lập tức hoảng hốt quỳ xuống tạ lỗi với ta.
“Chậm đã.”
Một giọng nam lạ vang lên. Một người đàn ông bước ra, đứng chắn trước Tiêu Viêm, từ xa nhìn về phía ta.
“Bảo sao Hầu gia phải vội vã quay về kịp Trung Thu, thì ra là đêm xuân khó nhịn.”
Dù chỉ mặc thường phục, nhưng từ y phục quý giá cùng giọng điệu lấn át cả Tiêu Viêm, ta lập tức đoán ra thân phận hắn.
Ta vội cúi người hành lễ:
“Thần phụ thất lễ, xin điện hạ thứ tội.”
Là Thái tử.
Nhưng người to béo phệ nệ, hoàn toàn không có khí độ như Tam hoàng tử.
Thái tử khen ta thông minh, rồi đem ta ra so sánh với các thê thiếp trong phủ hắn.
Ta cảm thấy rất khó chịu, thừa lúc Tiêu Viêm nói chuyện, lặng lẽ rút lui.
Tối hôm đó, Tiêu Viêm mới về hậu viện. Hắn liếc qua mâm cơm đã nguội trên bàn, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Không phải đã bảo người truyền lời cho nàng cứ ăn trước rồi sao? Sao còn đợi bổn hầu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta siết chặt khăn tay, cúi đầu nói:
“Thiếp… thiếp sai rồi… không nên quấy rầy Hầu gia nghị sự, còn giả vờ lanh lợi, khiến Thái tử điện hạ nói năng như vậy…”
Hắn không đáp lời hồi lâu, ta mới rụt rè ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Tiêu Viêm thần sắc bình thản, hỏi ngược lại ta:
“Tại sao Thái tử nói năng vô lễ, nàng lại thấy đó là lỗi của mình?”
Ta sững người, hắn nhẹ nắm lấy tay ta, nói:
“Tin đồn nổi lên, rằng Vệ Quốc Hầu Tiêu Viêm sủng ái một thiếp thất tuyệt sắc, yêu thương như trân bảo, khiến cây sắt cũng trổ hoa.”
“Hôm nay ta đã nói thẳng với Thái tử: lời đồn là thật. Ta thực sự coi trọng nàng, không thể nhìn nàng bị ủy khuất.”
Vì vậy, hắn đã từ chối lời mời ta cùng dự tiệc của Thái tử, chỉ bảo ta yên tâm dùng bữa trong phòng.
Không phải chưa từng có quan viên vì muốn lấy lòng Thái tử mà âm thầm dâng thê thiếp của mình vào Đông cung.
Dù sao ai chẳng biết Thái tử háo sắc, bao kẻ vô danh tiểu tốt vì thế mà lên như diều gặp gió.
Nhưng Tiêu Viêm không làm thế.
Nếu sau này Thái tử đăng cơ, ta nghĩ những lời ca ngợi dành cho Tiêu Viêm trong sử sách sẽ còn nhiều hơn cả vị đế vương đương triều ấy.
“Tường Nhi, sai là Thái tử, không phải nàng. Nàng không cần xin lỗi ta.”
Nghe vậy, ta liền nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào thổ lộ:
“Hôm xuất giá, Tường Nhi đã không cam lòng thế nào, thì hôm nay lại cảm thấy may mắn thế ấy.”
“Hầu gia, Tường Nhi thật sự… đã lấy được người chồng rất tốt, rất rất tốt.”
Đêm đó, chính là ta chủ động cởi áo hắn, kéo màn lại.
Ta ôm cổ hắn, dùng nụ hôn để bịt kín miệng hắn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Thiếp không sợ cảnh quả phụ bế con. Trà lâu và ngân trang thiếp gây dựng đủ để sống yên ổn cả đời, Hầu gia nên tin thiếp.”
Vừa nói, ta vừa cởi áo ngoài của mình:
“Tường Nhi đã được Hầu gia dạy dỗ rất tốt, không còn chỉ biết khóc nhè nữa. Tường Nhi không cần dựa vào bất kỳ người đàn ông nào, dù có bế con, cũng sống được rất tốt.”
Cách nhau chỉ một gang, hơi thở hắn trở nên gấp gáp hẳn.
Ta kéo tay hắn, đặt lên nút thắt yếm sau lưng mình.
Trời thu se lạnh, nhưng ta chỉ thấy cả người nóng hầm hập.
“Hầu gia… giúp Tường Nhi cởi y phục đi…”
Lời vừa dứt, tia lý trí cuối cùng trong mắt Tiêu Viêm cũng tan biến. Cổ tay khẽ lật, lớp áo cuối cùng trên người ta rơi xuống.
Da kề da, môi quấn môi.
Đó là chiến trường giữa ta và vị nhất phẩm quân hầu của Đại Hạ.