Giang Ánh Hà

Chương 1



1.

 

Ngày tân phu nhân gả vào hầu phủ, cuối cùng ta cũng được thả ra khỏi phòng chất củi.

 

Người thả ta ra là Phúc An, tiểu tư bên cạnh Tạ Chiếu, cũng coi như quen biết nhiều năm.

 

Hắn vừa cởi trói cho ta vừa khuyên nhủ:

 

"Ánh Hà tỷ tỷ, tỷ khổ quá rồi."

 

"Tỷ chăm sóc công tử bao năm nay, công tử đối với tỷ dẫu sao cũng có vài phần chân tâm."

 

"Ngài ấy đã hứa, đợi tân phu nhân vào cửa rồi, sẽ nạp tỷ làm di nương."

 

"Thân phận như tỷ, còn có thể mong cầu gì hơn nữa?"

 

Ta đợi hắn nói xong mới cất tiếng, giọng khàn đặc yếu ớt sau ba ngày không ăn gì:

 

"Thân phận như ta?"

 

"Thân phận như ta, là thân phận thế nào?"

 

Phúc An im lặng.

 

Năm ta tám tuổi bị bán vào hầu phủ, đến năm chín tuổi thì cứu được Tạ Chiếu bị ngã xuống nước, từ đó trở thành nha hoàn hầu cận bên cạnh hắn.

 

Những năm tháng sau này, ta vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ hắn.

 

Tạ Chiếu nhỏ hơn ta hai tuổi, là ấu tử (con út) trong hầu phủ, từ bé đã được nuông chiều, tính tình kiêu ngạo ương bướng.

 

Ta là nha hoàn theo hầu hắn lâu nhất.

 

Hắn làm sai, ta chịu phạt thay.

 

Hắn không muốn học, trốn học, ta phải quỳ gối chép sách.

 

Lễ hội Nguyên Tiêu, hắn lén trốn ra ngoài chơi, trúng gió cảm lạnh, ta thức suốt đêm canh chừng bên giường, mấy lượt cưỡng ép hắn mở miệng mà đổ thuốc.

 

Hắn cùng một đám công tử thế gia thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, lúc ngựa kinh sợ sắp hất hắn xuống, ta liều mình lao tới cứu, suýt nữa bị mũi tên từ bên cạnh xuyên thủng vai.

 

Vết sẹo khi đó, đến giờ vẫn chưa mờ.

 

Đôi lúc khi chỉ có hai người, hắn cũng sẽ làm nũng với ta, gọi một tiếng “A tỷ”.

 

Khi ấy hắn thường nói:

 

"Ánh Hà, tỷ là người thân thiết nhất bên cạnh ta, ta chỉ tin mình tỷ."

 

Thế mà về sau, hắn lại nói:

 

"Ánh Hà, ngươi nên nhìn rõ thân phận của mình. Loại người như ngươi, sao ta có thể cưới làm chính thê được?"

 

Hồng Trần Vô Định

Loại người như ta, rốt cuộc là loại người thế nào?

 

Năm Tạ Chiếu mười bốn tuổi, từng có một nha hoàn không an phận nhân lúc canh đêm liền trút sạch y phục, lén leo lên giường hắn.

 

Nửa đêm Tạ Chiếu phát hiện, sợ đến mức lập tức quăng cả người lẫn chăn ra khỏi viện.

 

Nha hoàn ấy sau đó bị phu nhân ra lệnh đ.á.n.h ba mươi trượng vì tội câu dẫn chủ tử.

 

Ta đứng bên cạnh nhìn nàng chịu hình.

 

M.á.u nhuộm đỏ cả sân đá xanh, từng giọt, từng giọt, sền sệt nặng mùi.

 

Về sau ta cầm giẻ lau sân, lau mãi lau mãi, mà mùi m.á.u tanh vẫn chẳng thể biến mất.

 

Nha hoàn ấy không chịu nổi ba mươi trượng, tắt thở ngay tại chỗ.

 

Không lâu sau đó, đến lượt ta canh đêm, chẳng hiểu sao lại mơ thấy nàng.

 

Trong mơ, nàng cứ khóc mãi, khóc mãi.

 

Ta không biết vì sao, cũng khóc theo.

 

Tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Tạ Chiếu.

 

Chắc là ta làm hắn tỉnh giấc giữa đêm vì mộng dữ, nên hắn bắt chước ta thuở bé từng dỗ hắn lúc ốm, dịu dàng vỗ về ta.

 

"A tỷ đừng sợ, tỷ không giống bọn họ, trong lòng ta, tỷ là người quan trọng nhất."

 

Khi đó hắn nói, ta không giống những người khác.

 

Nhưng, khác ở đâu chứ?

 

Cuối cùng chẳng phải cũng giống nhau cả sao?

 

Ta tuy là nô tỳ, nhưng thực sự từng cứu mạng Tạ Chiếu một lần.

 

Nói ta là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng không quá lời.

 

Ta coi hắn là chủ tử, là đệ đệ.

 

Còn hắn, lại lấy oán báo ân, muốn thu nạp ta làm thiếp.

 

Thế nên ta nghiêm túc nói với hắn:

 

"Nô tỳ quê ở xa, khi trước từng có một mối hôn ước thanh mai trúc mã. Hắn không bao lâu nữa sẽ vào kinh ứng thí."

 

"Hắn từng nói, sẽ đến chuộc thân cho ta, đưa ta về quê thành thân."

 

Tạ Chiếu bị lời ta chọc cười, giận quá hoá cười:

 

"Ánh Hà, ngươi thật là hồ đồ đến mức không thể lý giải được!"

 

Hắn cho rằng ta vì ghen nên bịa chuyện lừa gạt hắn.

 

Nhưng ta thật sự có mối hôn ước đó.

 

2.

 

Ba ngày trước khi Tạ Chiếu thành thân, ta đến cầu xin đại phu nhân cho ta ra khỏi phủ.

 

Ở trong hầu phủ đã mười một năm, ta giờ đây đã là một cô nương mười chín tuổi.

 

Nếu ở ngoài, độ tuổi này đã sớm gả chồng sinh con rồi.

 

Có lẽ là vì ta ở bên cạnh Tạ Chiếu quá lâu, nên người trong phủ ai nấy đều mặc nhiên cho rằng sau này ta sẽ vào phòng hắn.

 

Chỉ đợi tân phu nhân nhập phủ, Tạ Chiếu sẽ nạp ta làm thiếp.

 

Lúc nghe ta nói muốn rời phủ, Vân ma ma bên cạnh đại phu nhân tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

 

Chỉ có đại phu nhân vẫn mỉm cười đoan trang, dịu dàng hỏi ta:

 

"Ánh Hà, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự có thể buông bỏ hết tất cả nơi hầu phủ này không?"

 

Ta sống ở Hầu phủ đã nhiều năm, gần như là được họ trông nom nuôi lớn.

 

Nhưng ta chỉ là một nô tỳ, hầu phủ này từ đầu vốn chẳng phải nơi ta thuộc về, còn nói gì đến chuyện lưu luyến hay không?

 

Ta vẫn gật đầu: "Nô tỳ hiểu rõ."

 

Đại phu nhân không nói thêm gì, chỉ bảo rằng đến lúc vị hôn phu của ta đến chuộc thân, nàng sẽ lập tức thả người.

 

Ta đang định quỳ xuống tạ ơn, thì sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.

 

Không biết là ai lén truyền tin, mà Tạ Chiếu đã hay tin, nét mặt khi đến trông vô cùng tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ai cho ngươi đến làm loạn trước mặt tẩu tẩu thế này?"

 

"Chẳng lẽ là do ta thường ngày quá nuông chiều ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận của mình rồi phải không?"

 

Vừa nói, hắn vừa xông tới kéo ta đi.

 

Ta bị hắn lôi mạnh, đau đến mức cả người suýt ngã.

 

Nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể mặc hắn kéo lê ra ngoài.

 

Cuối cùng, vẫn là đại phu nhân ngồi ở ghế trên lên tiếng:

 

"A Chiếu, ngươi sắp thành thân rồi, sao còn hành xử hồ đồ như thế?"

 

Đại phu nhân là chính thất của đại công tử hầu phủ.

 

Trưởng tẩu như mẫu, thường ngày Tạ Chiếu luôn kính trọng nàng.

 

Nghe thế, hắn đành buông tay ta ra, nhưng vẫn tỏ vẻ không cam lòng.

 

"Tẩu tẩu, là nàng ta cứ cố tình gây chuyện với ta..."

 

Đại phu nhân chỉ khẽ thở dài: "Đối xử với nàng ấy tốt một chút."

 

Ngưng lại một chốc, nàng dịu giọng khuyên: "Dẫu sao nàng ấy cũng từng cứu mạng ngươi."

 

Nàng không nói thêm gì nữa.

 

Hôm đó, sau khi trở về viện, ta bị nhốt vào phòng chất củi.

 

Còn ba ngày nữa là đến lễ thành hôn của Tạ Chiếu, hắn sợ ta lại gây chuyện đòi đi, nên dứt khoát nhốt ta lại.

 

Hắn cố ý muốn mài mòn tính khí ta, còn dặn không cho người mang cơm, khiến ta nhịn đói suốt ba ngày.

 

Cho đến hôm nay, ngày hắn đại hôn, ta mới được thả ra.

 

3.

 

Lúc bái đường, cuối cùng ta cũng tận mắt nhìn thấy vị Thôi tiểu thư xuất thân cao quý mà ai ai cũng nhắc tới.

 

Thôi Anh Châu, đúng như tên nàng, quý giá như châu ngọc.

 

Là đích nữ của nhà họ Thôi, chỉ riêng sính lễ khi gả vào hầu phủ đã có hơn trăm rương lễ vật.

 

Đội ngũ đưa của hồi môn vòng quanh một lượt cả thành, ta đứng trong đám người xem lễ, phóng mắt nhìn mà không thấy điểm cuối.

 

Bị nhốt trong phòng chất củi ba ngày, ta đã lâu không thấy ánh mặt trời, đột nhiên ra ngoài liền chói đến mức không mở nổi mắt.

 

Không hiểu sao, Tạ Chiếu trong bộ hỉ phục đỏ rực lại vừa khéo quay đầu nhìn về phía ta đang đứng.

 

Thấy ta nép mình giữa đám đông, đang dụi mắt, hắn thoáng sững người, đồng tử co lại, ngẩn ra hai giây.

 

Còn ta thì chẳng hay biết gì, vẫn tiếp tục dụi mắt.

 

Cuối cùng vẫn là lễ quan nhẹ giọng thúc giục, Tạ Chiếu mới hoàn lễ bái đường.

 

Vân ma ma bên cạnh đại phu nhân đến tìm ta lúc ta đang vừa khóc vừa ăn.

 

"Ma ma chờ một chút, để ta ăn cơm đã… hu hu…"

 

Cha nó chứ, ba ngày không có hột cơm vào bụng, ta đói sắp c.h.ế.t rồi đây.

 

Ma ma bị ta dọa cho hết hồn, nhìn thấy mắt ta khóc đến đỏ hoe, lại như nghĩ tới điều gì đó, liền thở dài một hơi.

 

Cuối cùng cũng lẳng lặng đợi ta ăn xong.

 

"Đi theo ta."

 

Quý Hoài đến chuộc ta rồi.

 

Cách biệt đã nhiều năm, ta suýt nữa không nhớ nổi gương mặt chàng.

 

Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một thân ảnh cao gầy như tùng như trúc.

 

Nghe thấy tiếng động, người ấy quay đầu nhìn lại.

 

Bốn mắt giao nhau, chàng khẽ mỉm cười, khóe môi cong cong.

 

"Tiểu Hà."

 

Một tiếng gọi nhũ danh, trong thoáng chốc liền đánh thức mọi ký ức đang ngủ vùi trong lòng ta.

 

Ta nhìn chàng, đôi mắt bất giác đỏ hoe.

 

Khi còn nhỏ, nhà ta và nhà họ Quý vốn là hàng xóm.

 

Tổ tiên nhà họ Quý từng có người đỗ tú tài, Quý thúc biết chữ, lúc ấy đang làm quản sự cho một nhà phú hộ trong huyện.

 

Quý thẩm lại nấu ăn rất ngon, được phu nhân chủ nhà để ý, giữ lại làm ma ma trong phòng bếp.

 

Khi đó, nhà họ Quý là gia đình khá giả nhất trong làng, còn Quý Hoài thì nổi tiếng khắp vùng là thần đồng.

 

Người trong làng đều bảo chàng có tướng trạng nguyên, sau này nhất định sẽ công thành danh toại.

 

Vì quan hệ giữa hai nhà vốn thân thiết, ta và chàng từ nhỏ đã được định hôn ước.

 

Nào ngờ năm Quý Hoài mười tuổi, nhà phú hộ nọ đột nhiên bị mất trộm.

 

Tra tới tra lui, cuối cùng lại đổ lên đầu Quý thúc.

 

Quý thúc không chịu nhận tội, bị ép cung đến chết.

 

Quý thẩm sau đó cũng bị đuổi ra khỏi nhà, thân mang bệnh nặng, từ đó không gượng dậy nổi.

 

Trong mắt kẻ có quyền, mạng người chẳng khác nào cỏ rác.

 

Chết một nô tài, thì lại có thể mua thêm hàng vạn nô tài khác.

 

Mạng nô tài, nào có đáng gọi là mạng?

 

Về sau, Quý thẩm bệnh nặng suốt một năm rồi cũng qua đời.

 

Quý Hoài từ đó trở thành cô nhi.

 

Bệnh tình của Quý thẩm đã vét sạch gia sản nhà họ Quý, trong hai năm sau đó, mẹ ta thường xuyên giúp đỡ chàng.

 

Lúc thì nửa cái bánh bao, lúc thì một củ khoai đỏ…

 

Quý Hoài không kén ăn, cho gì ăn nấy.

 

Chàng biết ơn, thay nhà ta gánh nước chẻ củi, đôi lúc tan học còn dạy ta nhận mặt chữ.

 

Khi ấy ta rất ỷ lại vào chàng, cứ như cái đuôi nhỏ, chàng đi đâu ta theo đó.

 

Bọn trẻ trong làng thường chọc chàng là "tiểu trượng phu" của ta, ta liền phồng má xông lên đánh nhau với bọn chúng.

 

Lúc Quý Hoài gánh nước về, vừa hay thấy ta đánh cho đối phương ngã lăn ra đất.

 

Thấy tóc ta bị giật rụng mấy nhúm, chàng xót xa xoa đầu cho ta.

 

Mà ta thì chỉ nhìn chàng, mắt ngấn nước hỏi:

 

"Ca ca, sau này huynh còn muốn cưới ta làm nương tử nữa không?"

 

Khi nãy đánh nhau, đứa trẻ kia nói ta hung dữ như vậy, nếu nó là Quý Hoài thì lớn lên cũng chẳng đời nào cưới ta làm nương tử.

 

Nghe thế, mặt Quý Hoài thoáng chốc đỏ bừng, tay đang xoa đầu ta cũng bất giác mạnh hơn.