Giang Ánh Hà

Chương 8



Nhưng trong lòng ta lại tựa như một khu vườn ngập tràn hoa nở, ấm áp không gì sánh được.

 

Ta nghĩ, mình thật sự đã không thể chờ nổi nữa.

 

Chỉ muốn gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng.

 

13.

 

Cái Tết đầu tiên sau khi rời khỏi hầu phủ, ta đón bên cạnh Quý Hoài.

 

Đêm Nguyên Tiêu, chàng dẫn ta đi dạo hội đèn ở chợ đêm.

 

Trong tay áo ta còn cất bao lì xì mà chàng vừa đưa, liền hí hửng lắc đầu trêu chàng:

 

"Ca ca mà thích cái gì thì cứ nói, Tiểu Hà sẽ mua hết cho chàng!"

 

Quý Hoài bật cười, gật đầu.

 

Rồi ngay lúc ta suýt bị người đi đường va trúng, chàng lập tức kéo ta về phía mình, ôm vào lòng.

 

"Hôm nay đông người, cẩn thận kẻo bị thương."

 

Lời còn chưa dứt, ta đã tự giác nắm lấy tay chàng.

 

Quý Hoài lúc này mới hài lòng.

 

Dạo thêm một lát, ta lại kéo chàng đi xem cửa tiệm bán son phấn đang thịnh hành nhất kinh thành.

 

Tay ta thử son không xuể, liền lấy cả tay Quý Hoài ra làm bảng màu.

 

Chàng chỉ cười, để mặc ta nghịch ngợm, khóe môi vẫn treo nụ cười dịu dàng.

 

Đêm Nguyên Tiêu không có lệnh giới nghiêm, chẳng biết đã dạo chơi bao lâu, ta mỏi chân liền tìm một chỗ ngồi nghỉ, sai Quý Hoài đi mua rượu nếp hoa quế ngọt nóng cho ta.

 

Quý Hoài vừa đi chưa được bao xa, trên phố bỗng xuất hiện một nhóm lính tuần tra.

 

Một trong số họ còn cưỡi ngựa, lướt qua giữa phố đông người, tựa như đang tìm ai đó.

 

Ta tinh mắt phát hiện hoa văn trên đai lưng họ ánh lên những tia sáng kỳ lạ, rõ ràng không phải lính tuần tra bình thường.

 

Không rõ vì sao, trong lòng ta chợt dấy lên một cơn bất an.

 

Vô thức lùi về sau hai bước, đang định đi tìm Quý Hoài, thì bỗng có một người va mạnh vào vai ta.

 

Còn chưa kịp quay đầu lại, ta đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh, kèm theo một giọng nói quen thuộc vang lên—

 

"Là ta."

 

Là Thôi Anh Châu.

 

Người trong chiếc áo choàng hồ cừu tóc tai có phần rối loạn, ngay cả son môi cũng đã bị lem, phía sau lại chẳng thấy lấy một tên tùy tùng nào theo hầu.

 

Ta tinh mắt nhìn thấy trên cổ áo nàng có một vết đỏ thẫm, giống như là vết m.á.u còn chưa kịp khô hẳn.

 

Không giống như hai lần gặp trước, lần này là lần đầu tiên ta thấy nàng chật vật đến thế.

 

Dự cảm xấu nhanh chóng được chứng thực.

 

Ta lập tức hỏi nàng:

 

"Hầu phủ xảy ra chuyện rồi sao? Đại phu nhân và mọi người vẫn ổn chứ?"

Hồng Trần Vô Định

 

Thôi Anh Châu thoáng ngạc nhiên liếc nhìn ta, rồi đáp rất nhanh:

 

"Những người khác không sao, chỉ là bị nhốt lại thôi. Bọn chúng nhắm vào ta."

 

Nghe vậy, ta lập tức hiểu ra tình hình.

 

Ngay lúc đó, nhóm lính tuần tra vừa rồi đã tiến đến gần, người cưỡi ngựa đã nhìn thấy nàng.

 

Thôi Anh Châu theo phản xạ kéo ta lùi lại, định lẩn vào đám người để che giấu tung tích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng ta biết, chỉ như vậy thì không đủ để thoát thân.

 

Ta dùng tốc độ nhanh nhất lục lọi toàn bộ những thứ đáng giá trên người.

 

Gồm cả bao lì xì Quý Hoài vừa đưa, và đôi vòng tay ta mang theo khi rời Hầu phủ.

 

Ngay lúc đội lính kia sắp tới gần, người trên ngựa đã lên tiếng:

 

"Người mặc áo choàng kia, chính là ngươi, ngẩng đầu lên."

 

Ngay lập tức, ta dốc toàn lực ném toàn bộ bạc tiền, trang sức ra giữa đám đông, rồi hét lớn:

 

"Ối trời ơi! Ai đánh rơi túi tiền này thế? Lại còn có cả vòng tay khảm đá quý đây này!"

 

Từng tờ ngân phiếu tung bay giữa không trung, vòng tay rơi xuống đất phát ra tiếng "keng" giòn tan.

 

Chỉ trong nháy mắt, cả con phố rúng động.

 

Lính tuần tra còn chưa kịp lại gần đã bị dòng người tham lam chen lấn xô đẩy đến mức lùi cả mấy bước.

 

Đêm Nguyên Tiêu vốn đã đông người, lúc này càng trở nên hỗn loạn.

 

Thậm chí có người còn nhảy lên để chụp những tờ ngân phiếu đang bay lơ lửng.

 

Chỉ có ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Thôi Anh Châu, lặng lẽ chạy ngược hướng đám đông.

 

Ta chạy rất nhanh, như thể dồn toàn bộ sức lực.

 

Thôi Anh Châu tuy theo không kịp, nhưng vẫn không buông tay ta ra.

 

Người cưỡi ngựa cuối cùng cũng xác định được mục tiêu, liền giương cung lắp tên không hề do dự.

 

"Vút——"

 

Tiếng tên xé gió vang lên phía sau.

 

Không cần quay đầu lại, ta ôm chặt lấy Thôi Anh Châu, lăn một vòng xuống đất.

 

Từ sau lần năm đó cứu Tạ Chiếu khỏi ngựa điên, suýt bị tên xuyên vai, ta đã từng vô số lần tưởng tượng nếu có ngày phải né một mũi tên nữa, thì sẽ phải làm gì.

 

May mắn thay, mũi tên lần này chỉ sượt qua vai Thôi Anh Châu.

 

Ta không kịp hỏi nàng có sao không, chỉ kéo nàng đứng dậy, tiếp tục chạy thẳng về hướng ngoài thành.

 

Người cưỡi ngựa thấy mũi tên b.ắ.n hụt liền rút tiếp một mũi tên khác.

 

Nhưng lúc ấy, ngựa của hắn vô tình giẫm lên đúng chiếc vòng tay ta vừa ném ra.

 

"Rắc!" — vòng tay vỡ vụn, con ngựa cũng hí vang, hai vó trước dựng đứng lên.

 

Tới khi hắn giữ được thăng bằng, nhìn quanh thì ta và Thôi Anh Châu đã biến mất khỏi tầm mắt.

 

Xung quanh, đám người vẫn còn đang xô đẩy tranh đoạt.

 

Bên trên có lệnh không được làm lớn chuyện, để tránh đánh rắn động cỏ.

 

Hắn chỉ có thể nghiến răng, quay đầu rút lui về báo tin.

 

14.

 

Trong cung đã xảy ra chuyện.

 

Trên đường chạy về nhà, trong đầu ta vang vọng lời Quý Hoài từng nói mấy hôm trước.

 

Thôi gia là thế gia trăm năm, hoàng hậu nguyên phối của đương kim hoàng đế cũng xuất thân từ Thôi gia.

 

Chỉ tiếc, hoàng hậu mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai còn bé, chính là Ngũ hoàng tử.

 

Về sau, hoàng đế lập quý phi làm hoàng hậu mới, Tam hoàng tử do bà sinh ra liền trở thành đích xuất.

 

Mấy năm gần đây, trong triều tranh luận không dứt về chuyện lập thái tử, chia thành hai phe rõ rệt: một bên ủng hộ Tam hoàng tử, một bên ủng hộ Ngũ hoàng tử.

 

Hôn sự giữa Thôi Anh Châu và Tạ Chiếu, chính là tín hiệu cho thấy Hầu phủ đã chọn đứng về phe Ngũ hoàng tử.