Cuộc đối thoại vô cùng quái gở, khóe miệng Triệu Ngọc Ninh và Tấn Thanh họ giật giật, cố gắng kìm nén.
An Nguyên Kỳ sắc mặt càng khó coi đến cực điểm, hắn bước tới, một tay vác ta lên vai, giọng nói âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: "Phu nhân, về phủ chúng ta mua vài cái đầu heo, để nàng ôm chơi."
Trên xe ngựa, ta khoanh tay, chẳng thèm để ý đến hắn.
An Nguyên Kỳ khép nép dỗ dành ta suốt cả quãng đường, thấy ta vẫn không chịu để ý đến mình, hắn thở dài: "Liên Liên, đừng giày vò ta nữa, nàng nhìn xem ta gầy đi cả một vòng rồi, chẳng lẽ nàng không thấy đau lòng chút nào sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giọng có chút buồn bã: "Sao chàng lại gầy nhiều đến thế?"
Hắn lại thở dài một tiếng, đưa tay kéo ta đến trước mặt: "Những lời nàng nói, câu nào câu nấy đều như d.a.o cắt từng nhát lên ta, ta làm sao chịu nổi, trong lòng đau đến mức bệnh mấy ngày liền."
Sau đó lại nghe nói nàng biến mất, ta liền không chịu nổi nữa rồi, Liên Liên, nàng có biết không, vi phu suýt nữa c.h.ế.t trong tay nàng."
Ta cay mũi, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống: "An Nguyên Kỳ, chàng thật sự thích ta đến vậy sao?"
Mắt chàng lộ vẻ khó hiểu: "Tim nàng làm bằng đá sao, ta đối xử với nàng thế nào, nàng không cảm nhận được? Liên Liên, chẳng lẽ nàng muốn ta m.ó.c t.i.m ra dâng cho nàng xem, nàng mới vừa lòng?"
Ta lắc đầu: "Không phải, ta biết chàng đối tốt với ta, nhưng còn Trưởng công chúa thì sao?"
"Trưởng công chúa? Liên quan gì đến nàng ấy?"
Ta nhắc chàng: "Bài thơ ta thấy trong thư phòng chàng, là của Trưởng công chúa viết phải không?"
"Phải, đã trả lại cho nàng ấy rồi."
"Trả lại cho nàng ấy rồi sao?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
An Nguyên Kỳ cười, kéo ta vào lòng: "Thì ra phu nhân của ta hay dỗi hờn như vậy, là đang ghen sao."
"Ta sao có thể ghen với Trưởng công chúa được, nàng ấy tốt như vậy, hoàn hảo tôn quý như vậy, dù chàng và nàng ấy ở bên nhau, ta cũng chỉ chúc phúc, tuyệt đối sẽ không sinh lòng oán hận."
Ta mắt lệ nhòa: "Thật đấy, trong lòng ta, chỉ có Trưởng công chúa mới xứng với chàng, hai người là trời sinh một đôi."
"Đồ ngốc," An Nguyên Kỳ bất đắc dĩ lau nước mắt cho ta, "Ta với Trưởng công chúa đều là chuyện quá khứ rồi. Từ khi ta biết thân phận của nàng ấy, ta đã từ bỏ đoạn tình cảm đó rồi, thời gian trôi qua cũng nhạt dần, chỉ là nàng ấy vẫn không chịu buông bỏ, ta cũng chẳng biết làm sao.
"Từ khi thành thân với nàng, ta tưởng mọi chuyện đã ổn định, nhưng trong yến tiệc cung đình, nàng ấy lại giúp nàng giải vây, rồi đề bài thơ đó, ta sợ nàng ấy có ý đồ khác, nên mới tìm bài thơ nàng ấy viết năm xưa trong thư phòng, trả lại cho nàng ấy, ý là để phân rõ giới hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Liên Liên, mặc kệ người khác thế nào, trong lòng ta, nàng mới là tốt nhất.
"Ta mãi mãi không quên, ngày động phòng hoa chúc ấy, ta vén khăn đỏ của nàng, nàng mặc áo cưới lặng lẽ nhìn ta, vẻ hiền dịu mỹ lệ đến vậy. Lúc đó ta đã tự nhủ rằng, đây chính là thê tử của ta, người phụ nữ sẽ sống chung chăn, c.h.ế.t chung huyệt cùng ta cả đời này. Ta đã thề sẽ đối xử tốt với nàng.
"Ta mười một tuổi nhập Kinh, trước là ở Triệu gia, sau đi Tây Bắc Quân doanh, lập công dựng nghiệp chinh chiến sa trường, có những huynh đệ cùng sinh cùng tử, cũng từng thầm mến Hòa Tĩnh Trưởng công chúa, cho đến khi được phong tướng quân, có phủ đệ, phủ lạnh lẽo trống trải, bấy nhiêu năm qua, kỳ thực ta vẫn cô thân một mình.
"Cho đến khi thành thân với nàng, ta mới cảm thấy phủ tướng quân giống một gia đình. Dù ta về từ bên ngoài muộn đến mấy, nàng vẫn chờ ta, ngốc nghếch cười với ta, khi ấy lòng ta như muốn tan chảy.
"Liên Liên, nàng khiến ta có nơi để thuộc về, không còn cô đơn một mình. Điều ta cầu cả đời này, chẳng qua là cùng nàng sống bên nhau mãi mãi, bền chặt dài lâu."
An Nguyên Kỳ nói đến cuối cùng, vẻ mặt mềm mại, sự dịu dàng trong mắt chàng không thể lừa dối người khác được, nhưng ta vẫn không cam lòng mà lẩm bẩm: "Thế nhưng đêm Lễ Thất Tịch đó, chàng vẫn đi đuổi theo công chúa, cả đêm không về."
"Hả? Ai nói ta đi đuổi công chúa?"
Chàng vẻ mặt ngơ ngác, rồi chợt hiểu ra, bật cười: "Nàng đừng có oan uổng cho ta. Tuy ta cả đêm không về, nhưng ta thề không phải như nàng nghĩ đâu."
"Vậy là thế nào? Chàng trong lòng không có quỷ thì nói ra đi." Ta bực tức.
Chàng kề trán vào trán ta, cân nhắc một lúc: "Ta nói ra, nàng không được giận."
"Được, chàng cứ nói đi."
"Ta đi vớt thuyền ước nguyện của nàng rồi..."
"Cái gì?!"
"Ta hỏi nàng ước gì, nàng không chịu nói, ta thật sự tò mò quá đỗi, đành ra bờ hồ thử vận may. Kết quả không tệ, vớt đến nửa đêm, vớt được chiếc đèn của nàng lên."
Chàng nói một cách tự nhiên, cười dịu dàng và đẹp mắt: "Được làm cá bĩ mục đâu ngại chết, chỉ ngưỡng mộ uyên ương chẳng thèm tiên. Đây chính là điều nàng đã ước, thật ngốc nghếch."
Mặt ta hơi đỏ, lại không nhịn được trách chàng: "Thuyền ước nguyện sao có thể vớt lên được chứ, vớt lên rồi sẽ không linh nghiệm nữa đâu."
"Không sao đâu."
Chàng vuốt tóc ta, đôi mắt đen trắng rõ ràng, lấp lánh ánh sáng: "Ta lại thả một chiếc khác rồi, hiệu quả cũng như vậy thôi."
...