An Nguyên Kỳ là tuyết trắng trên đỉnh núi, trăng sáng giữa trời, ta Giang Liên Liên, không xứng với chàng.
5
An Nguyên Kỳ chỉ vừa cạo râu thôi mà đã khiến cả Kinh Thành xôn xao bàn tán.
Lý do là trên triều đình, Hoàng đế hỏi chàng sao lại nỡ cạo râu đi, chàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Phu nhân cứ nhất quyết như vậy, thần không cãi lại được nàng."
Trong chốc lát, ai nấy đều biết An Trình chiều vợ đến mức răm rắp nghe theo.
Đồng liêu tụ họp, trên bàn tiệc ai nấy đều có giai nhân mỹ miều bầu bạn, An tướng quân cũng không ngoại lệ.
Mỹ nữ lao vào lòng dâng hiến, vui vẻ uống rượu, nhưng chàng lại không chút động lòng mà đẩy người ra.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Có người nói với chàng: "An tướng quân à, Vân Cơ là mỹ nhân nổi tiếng của Phong Nguyệt Lâu đấy, ngài không biết tài nghệ chiều chuộng người khác của nàng ta đâu, chậc chậc, có cơ hội này sao không thử một phen..."
Nghe nói, An Nguyên Kỳ khẽ cười một tiếng: "Thôi vậy, ta và phu nhân mới thành thân chưa lâu, phu nhân còn nhỏ, không đáng để nàng ấy phải tức giận."
Mà lúc ấy, thật ra ta và chàng đã thành thân nửa năm rồi.
An Nguyên Kỳ ba lời hai tiếng, đã biến ta thành "hổ cái son phấn", nhưng chàng lại rất thản nhiên để mọi người biết, chàng yêu vợ mình.
Từ đó, cuộc sống của ta dễ thở hơn nhiều, ngay cả thỉnh thoảng vào cung dự tiệc, cũng không còn ai dám giễu cợt hay làm càn với ta nữa.
Ta sau này mới hay, các mệnh phụ phu nhân đó, ai nấy đều được phu quân nhà mình răn dạy, phải kính trọng ta hết mực.
Ngay cả vị Tiêu Tiểu Quận chúa kia cũng chẳng còn gây sự nữa, nàng ta đã rời Kinh Thành rồi, nghe nói Tiêu lão Vương gia đã đưa nàng ta đến Bắc Mạc phủ tìm Sấu Ngọc Cư sĩ học quy củ.
Bắc Mạc phủ ở phía Tây Bắc, Sấu Ngọc Cư sĩ là một nữ cư sĩ tài hoa xuất chúng, danh tiếng lẫy lừng thiên hạ.
Ta cứ thấy có gì đó không đúng, mãi đến khi A Tử kể cho ta hay, Tiêu Tiểu Quận chúa trước kia từng dây dưa bám riết An Trình, An Nguyên Kỳ chẳng thèm để tâm đến nàng ta, cho đến khi thành thân rồi, nàng ta lại ở yến tiệc trong cung biểu lộ sự hứng thú với ta, An Nguyên Kỳ sợ nàng ta tiếp tục gây chuyện, bèn mở lời để Tiêu lão Vương gia đưa nàng ta đến Bắc Mạc phủ.
Dòng dõi Tiêu lão Vương gia này, đã thuộc về hoàng thất xa rồi, tuy là tông thất, nhưng không được Hoàng đế trọng dụng.
An Nguyên Kỳ vừa mở lời, ngay cả ông ấy cũng không dám đắc tội, vội vàng đưa cô con gái nhỏ hay gây chuyện này đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhân đều cho rằng An tướng quân chiều vợ đến mức đó, chỉ riêng ta không tin.
Chàng đã biết chuyện Tiểu Quận chúa khiêu khích, tự nhiên cũng biết Hòa Tĩnh Trưởng công chúa đã ra mặt giải vây cho ta.
Hôm đó, ta ở thư phòng chàng, nhìn thấy một tờ giấy có đề chữ.
Trên đó là bài thơ do Trưởng công chúa sáng tác — "Biển mây mịt mờ trăng rạng lối, gió dài vạn dặm lửa binh vờn. Nguyện thân này vào ải Ngọc Môn, nam nhi cần kiếm Ngô Câu."
Nét chữ trên tờ giấy, như mây trôi nước chảy, Nhan Cân Liễu Cốt.
Ta xác nhận không sai, đó là nét chữ của Trưởng công chúa.
Ta cũng xác nhận, giữa An Nguyên Kỳ và nàng ấy, có một đoạn quá khứ không ai biết.
Ta càng xác nhận, trong lòng An Nguyên Kỳ vẫn còn nàng ấy.
Bởi vì tờ giấy trắng đề thơ đó, màu sắc không còn tươi, người tinh mắt nhìn là biết đây là tác phẩm từ lâu rồi.
Sau khi ta nhìn thấy ở thư phòng, ta mới hiểu Trưởng công chúa không phải hoàn toàn tốt bụng ra mặt giải vây cho ta, có lẽ nàng ấy chỉ không muốn người phụ nữ nào khác chạm vào bài thơ của nàng ấy và An Nguyên Kỳ.
An Nguyên Kỳ nhìn vật nhớ người, bỗng khiến lòng ta quặn đau.
Cũng phải thôi, một nữ tử hoàn mỹ cao quý như Trưởng công chúa, sao chàng có thể không động lòng chứ?
Ta đã thấy bài thơ đó, lúc ấy An Nguyên Kỳ đang ở thư phòng, ta vốn không nghĩ nhiều, kinh ngạc hỏi: "Kìa, trước đây Trưởng công chúa sáng tác đúng là bài này..."
Lời chưa dứt, chàng đã không chút dấu vết mà che tờ giấy lại, đứng dậy nhẹ nhàng như mây gió, vuốt nhẹ vài sợi tóc mai trước trán ta.
"Phu nhân, nàng đói rồi sao? Thành Nam có một quán đậu phụ họ Dương rất ngon, ta đưa nàng đi nếm thử nhé."
Tờ giấy đó, sau này ta không còn thấy trong thư phòng nữa.
Tìm được cơ hội, ta hỏi A Tử, giữa Trưởng công chúa và chàng, rốt cuộc có quá khứ như thế nào.
A Tử từng là người trong cung, tự nhiên cái gì cũng biết, đối với ta cũng là biết gì nói nấy.