Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Quý phi được sủng ái trở lại vốn chưa bao giờ là chuyện khó.
Tính nàng kiêu căng, mà Hoàng thượng là thiên tử, tự nhiên không thể cúi đầu.
Chỉ cần nàng hiểu ra điều này, chịu bước ra bước đầu tiên, thì bước thứ hai, bước thứ ba, Hoàng thượng ắt sẽ vì nàng mà đi tiếp.
Đây là vinh sủng mà thiên tử ban cho, cũng là thiên vị.
Dĩ nhiên, hôm sau Hoàng thượng cũng đến tìm ta, sắc mặt có phần phức tạp.
Mà ta vẫn ngái ngủ, như thường lệ, nhìn chàng cười khẽ:
“Bệ hạ đến rồi.”
Thấy ta không có vẻ giận dữ, sắc mặt chàng dần dịu lại, nhưng rồi như chợt nghĩ đến điều gì, bỗng hỏi:
“Nàng có biết hôm qua trẫm đã đi đâu không?”
Ta không hiểu vì sao chàng hỏi vậy, chỉ đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vịt Bay Lạc Bầy
“Tự nhiên biết chứ. Hôm qua bệ hạ đến chỗ Quý phi nương nương.”
“Nàng nghĩ sao?” Chàng lại hỏi.
Ta thuận theo ý chàng:
“Là chuyện tốt. Bệ hạ có giai nhân bầu bạn, thần thiếp xin chúc mừng bệ hạ.”
Sắc mặt chàng đột nhiên sa sầm:
“Trẫm tìm nữ nhân khác, nàng lại cao hứng đến vậy?”
Ta hỏi ngược lại:
“Bệ hạ không vui sao?”
Nếu không vui, làm sao có thể ở lại cả đêm đến tận sáng?
Chàng quả nhiên nghẹn lời, quay lưng rời đi không ngoảnh lại.
Thật kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com