Giang Sơn Một Chữ Tình

Chương 11



Ngụy Chiêu cười nói: “Nô tài chưa kịp bẩm báo trước, đây chính là món quà bất ngờ nô tài dành cho Hoàng thượng. Nếu nghe bài chúc thọ của người này, Hoàng thượng hẳn sẽ thấy những lễ vật khác đều tầm thường.”

 

Lời này của Ngụy Chiêu vô cùng cuồng ngạo, triều thần tức giận nhưng không dám lên tiếng.

 

Hoàng thượng gượng cười: “Ồ?”

 

Vệ Mẫn không nhìn ngang ngó dọc, bước lên điện với dáng vẻ thanh cao của kẻ sĩ.

 

Cho đến khi đứng dưới bậc thềm, y mới cúi đầu hành lễ: “Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng, cầu chúc Hoàng thượng phúc thọ miên trường, như trăng sáng mãi soi, như mặt trời không lặn, tuổi thọ như núi Nam, không suy không sụp.”

 

Y chậm rãi đọc bài chúc thọ.

 

“Thánh chủ lo dân mặt chưa vui, trời cho tuyết quý báo năm no. Rồng xanh vờn điện ruộng điềm tốt đến, già trẻ đều gọi tới cày mùa.”

 

Hoàng thượng nhíu mày, không bình luận.

 

“Nam chính là nhờ buổi yến tiệc này mà đường quan lộ thăng tiến rất nhanh.”

 

“Bài thơ này chỉ là mở đầu, điểm đặc sắc còn ở phía sau, khi Vệ Mẫn ngâm ‘Tương tiến tửu’*, mọi người sẽ phải im lặng.”

 

(*) Nguyên tác là 《將進酒》 (Tương tiến tửu, nghĩa là "Mời Uống Rượu", hay "Xin nâng ly")— một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất thể hiện phong cách hào sảng và tư tưởng nhân sinh của nhà thơ Đường - Lý Bạch.

 

“Hoàng thượng khen ngợi tài làm thơ xuất chúng.”

 

“Nam chính chỉ đọc mấy bài thơ thôi mà đã được coi là đại thi hào? Ai chẳng học chín năm giáo dục bắt buộc.”

 

“Bạn học rồi mà thuộc hết thơ trong sách giáo khoa sao?”

 

“Tiếp theo là màn nam chính ngâm ‘Tương tiến tửu’ đấy.”

 

Vệ Mẫn thấy Hoàng thượng không nói gì, định lên tiếng.

 

Bỗng Trần Tương Nghi trong hàng nữ quyến đứng dậy, khom người hành lễ: “Hôm trước, thần nữ biết được một câu thơ rất hay, nhưng chỉ có nửa sau…”

 

Trần Tương Nghi là tài nữ nổi danh ở Thượng Kinh.

 

Nàng vừa mở lời, mọi người đều tò mò, rốt cuộc là bài thơ thế nào lại khiến nàng ca ngợi đến vậy?

 

Nàng gieo lòng hiếu kỳ của mọi người, rồi mới thong thả nói: 

 

‘Phong hỏa liên tam nguyệt, gia thư địch vạn kim. 

Bạch đầu tao canh đoản, hồn dục bất thừa trâm.’

 

“Bài thơ này tuy có vẻ bình thường, nhưng khiến người ta cảm động. Không rõ phần đầu là tác phẩm tuyệt diệu cỡ nào?”

 

Trần Tương Nghi nhìn quanh, đầy tiếc nuối: “Hôm nay nhân dịp thọ thần, văn thần trong triều đều có mặt, thần nữ mạo muội, muốn nhờ người có tài bù giúp phần đầu, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của thần nữ.”

 

Được Trần tiểu thư khen ngợi, là giấc mơ của biết bao tài tử Thượng Kinh.

 

Vệ Mẫn hai mắt sáng rỡ, lập tức đối diện ánh mắt của Trần Tương Nghi: “Chính là thơ của tại hạ.”

 

Trần Tương Nghi hiện lên chút hứng thú.

 

Hoàng thượng chống cằm, sai người dâng rượu.

 

Tài tử giai nhân, khiến Hoàng thượng thậm chí sinh lòng làm mối, nỗi bất mãn lúc đầu với sự xuất hiện của Vệ Mẫn trong cung yến cũng tiêu tan.

 

“Những kẻ quyền cao chức trọng, đúng là rất thích tự tiện se duyên cho người ta.”

 

Bích Đào bên cạnh nắm chặt khăn tay, bực tức nói.

 

Trần Tương Nghi thấy Vệ Mẫn bước ra, mỉm cười: “Vệ công tử chớ đùa.”

 

Vệ Mẫn tỏ vẻ không hiểu.

 

Trần Tương Nghi xoay chuyển lời nói.

 

“Câu ‘Bạch đầu tao canh đoản, hồn dục bất thừa trâm’ này, tựa như lời than của kẻ tuổi già sức yếu, không rõ Vệ công tử sao lại cảm thán như vậy?”

 

Dòng chữ trước mắt ta lướt qua rất nhanh.

 

“Trần tiểu thư dám nghi ngờ nam chính, lát nữa chắc chắn sẽ bị vả mặt.”

 

“Trần Tương Nghi là tài nữ, cặp này rất hợp nha.”

 

“Cặp đôi từ đối đầu thành yêu điển hình à?”

 

“Làm gì có ai cưỡng nổi thơ của thi thánh Đỗ Phủ chứ?”

 

“Khoan đã, tôi cứ thấy có gì đó sai sai, chẳng ai thấy bài thơ này không hợp để đọc tại thọ yến của Hoàng thượng sao?”

 

Ánh mắt khinh thường của đám đông vô thức rơi lên người Vệ Mẫn.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

Y lấm tấm mồ hôi trên trán, nhưng cũng hiểu rõ đây là một cơ hội. Nếu có thể khiến Trần Tương Nghi công khai công nhận tài năng của y, mục đích hôm nay sẽ thành.

 

Vệ Mẫn quá mức tự phụ, không chịu nổi nghi ngờ, lập tức nói: “Tại hạ ký thác tình cảm vào sơn thủy, không hiểu những mưu mô nơi quan trường, nhưng sống ngay thẳng, tuyệt đối không hạ thấp mình đi đạo thơ của người khác.”

 

Trần Tương Nghi khẽ gật đầu xin lỗi, lại tỏ vẻ khát cầu tri thức, càng khiến Vệ Mẫn tự mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vệ Mẫn ra vẻ sâu xa: “Tại hạ chỉ đặt mình vào vai một lão nhân bị chiến sự dày vò, loại thủ pháp này, tin rằng tiểu thư từng đọc nhiều sách vở sẽ không lạ gì.”

 

Y bước đi thong dong giữa đại điện: “Quốc phá sơn hà tại, thành xuân thảo mộc thâm. Cảm thời hoa tiễn lệ, hận biệt điểu kinh tâm. Phong hỏa liên tam nguyệt, gia thư địch vạn kim…”

 

Khi y đọc thơ, tay Trần Tương Nghi vươn khỏi tay áo, lén ra hiệu cho ta số hai.

 

Ta hiểu rồi, nàng muốn ta trả công bằng hai chiếc giò heo.

 

Tổ phụ của Trần Tương Nghi là các lão Trần, phụ thân là Đô ngự sử. Cứ mùng một rằm là cả phủ đều ăn chay.

 

Ngay cả món chay nhạt nhẽo, Trần phủ cũng phải đặt tên văn nhã mới ăn nổi, nàng đã thèm món mặn từ lâu.

 

Vệ Mẫn đắc ý đọc hết bài thơ.

 

Mọi người trong điện im lặng trong thoáng chốc.

 

“Hóa ra đây là ‘đại tài’ mà Ngụy Công công tiến cử.”

 

Có người bật cười.

 

Hoàng thượng lạnh nhạt: “Ngụy Công công thấy bài thơ này thế nào?”

 

Sắc mặt Ngụy Chiêu không tốt lắm, Hoàng thượng hỏi, hắn chỉ cụp mắt: “Vệ công tử tuổi trẻ khí thịnh, nhưng bài thơ này, nô tài cũng chưa từng nghe qua.”

 

Người sáng suốt đều nhận ra, Ngụy Chiêu đang vạch rõ ranh giới với Vệ Mẫn.

 

Vệ Mẫn còn chưa kịp phản ứng.

 

Hoàng thượng mỉm cười: “Không rõ Vệ công tử đang hoài niệm triều đại nào, quốc gia nào, mới có thể cảm thán ‘quốc phá sơn hà tại’? Hay là đang nguyền rủa Đại Tĩnh của trẫm, sơn hà chẳng còn?”

 

Vệ Mẫn nghe vậy, sắc mặt đại biến.

 

Chúng thần nhìn y như nhìn kẻ đã chết, y lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng…”

 

Liên tục dập đầu.

 

“Xin Hoàng thượng minh giám, bài thơ này không phải do thần sáng tác, mà là của Đỗ Phủ.”

 

Bách quan thì thầm.

 

“Đỗ Phủ là ai?”

 

“Chưa nghe qua ai tên Đỗ Phủ, bài thơ này tuy thất lễ, nhưng lời lẽ rất hay, người có tài như vậy hẳn đã vang danh thiên hạ rồi.”

 

Ta cụp mắt mỉm cười.

 

Y không nói thì thôi, vừa nhắc đến cái tên này vào lúc này, Hoàng thượng càng thêm phẫn nộ.

 

Một khi tra ra, dù Đỗ Phủ có thật hay do Vệ Mẫn bịa ra, tội khi quân chắc chắn không thoát.

 

Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu.

 

Vệ Mẫn tuyệt vọng nhìn về phía Cửu Thiên Tuế, gửi hy vọng vào Ngụy Chiêu.

 

Nhưng ta biết, Ngụy Chiêu sẽ không cứu y.

 

Bên cạnh, Bích Đào cuống lên, khẽ nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ người định nhìn Vệ công tử bị hãm hại sao?”

 

Ta không để ý. Hãm hại gì chứ? Bài thơ đó chẳng phải chính y đọc sao?

 

Bích Đào vội quỳ xuống, lớn tiếng: “Hoàng thượng, tiểu thư nhà thần nữ cũng có chép một vài bài thơ, muốn dâng lên Hoàng thượng.”

 

Cũng khôn khéo đấy, nàng biết mình cùng Vệ Mẫn chung thuyền, nhưng cũng không dám biện hộ công khai.

 

Tránh rước họa.

 

Bích Đào rút tập thơ từ trong tay áo.

 

Hoàng thượng cảm thấy khó hiểu, vì phủ Tế tửu đã dâng lễ rồi.

 

“Vì sao trước đó lại không dâng?”

 

Ta bước ra hành lễ: “Thần nữ dạy dỗ không nghiêm, tập thơ này là do các học trò của phụ thân sáng tác, thần nữ chép lại để luyện chữ, mong Hoàng thượng thứ lỗi.”

 

Nhưng Bích Đào vẫn cố chấp giơ cao quyển thơ.

 

Vẻ hoảng loạn của nàng khiến Hoàng thượng sinh nghi.

 

Thái giám theo lệnh Hoàng thượng cầm tập thơ dâng lên ngự án.

 

Hoàng thượng lật xem, tỏ vẻ chán nản: “Tầm thường.”

 

Vệ Mẫn phủ phục trên đất, không dám thở mạnh.

 

Bích Đào thì lẩm bẩm: “Sao lại vậy?”