20.
Vài ngày sau, vào dịp Tết nguyên đán, Cửu Thiên Tuế mở tiệc trong phủ.
Gió nổi mây vần, mưa giông sắp đến.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Ta biết, chuyện được ghi trong những hàng chữ kia, sắp xảy ra rồi.
Chu Cảnh Dạ lấy thân bước vào sát cục, cùng Ngụy Chiêu đồng quy vu tận.
Lẽ ra việc này phải ba năm sau mới đến.
Nhưng bởi cái c.h.ế.t của Vệ Mẫn, nay đã tới sớm hơn.
Lần này, ta sẽ không để chàng đơn độc.
Nhà họ Giang ta, coi trọng nhất là chữ “Nghĩa”.
Đây là điều ta nợ Chu Cảnh Dạ từ tám năm trước.
Ta nắm lấy tay chàng, khẽ nói: “Nhất định phải sống sót trở về.”
Bàn tay xương khớp rõ ràng của Chu Cảnh Dạ đan c.h.ặ.t t.a.y ta, trịnh trọng đáp: “Chúng ta đều sẽ bình an vô sự.”
21.
Chiều tối trước Tết, Xuân Hạnh tìm đến, nói Bích Đào có chuyện quan trọng muốn báo với ta.
Nàng đã bị nhốt trong phòng chứa củi mấy hôm rồi.
Cuối cùng cũng chịu ra tay rồi.
Xuân Hạnh sớm đã nghe chuyện xảy ra trong yến tiệc, phẫn nộ vô cùng.
Nhưng không chịu nổi Bích Đào năn nỉ khẩn thiết, lại lấy tình xưa làm đồng liêu khiến Xuân Hạnh động lòng, đành đến truyền lời cho ta.
“Tiểu thư, nô tỳ với Bích Đào tỷ tỷ quen nhau bao năm, trước kia tỷ ấy không phải người như vậy, chuyện xảy ra trong yến tiệc, liệu có hiểu lầm nào chăng?”
Xuân Hạnh không nỡ, vẫn thay Bích Đào chuyển lời.
Ta biết rõ nguyên do vì sao Bích Đào gấp rút muốn gặp ta.
Cửa phòng chứa củi khóa chặt được Xuân Hạnh mở ra.
Bích Đào tóc tai rối bù ngồi bên đống củi, mắt đỏ hoe.
Nàng quỳ sụp xuống, chỗ khuỷu tay bị móc rách, vải áo lấm lem.
“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ có chuyện giấu tiểu thư.”
Bích Đào vô thức vén tay áo, khóc nức nở kể lại mối tình đơn phương dành cho Vệ Mẫn.
Còn Vệ Mẫn trong miệng nàng thì lại là kẻ chê xuất thân thấp hèn, phụ bạc vô tình.
Ta phối hợp hỏi: “Sao không nói rõ nỗi khổ với phụ thân và ta, lại âm thầm gả mình cho Vệ Mẫn, còn cố tác hợp ta với y?”
“Nô tỳ không xứng với Vệ công tử, chỉ là tư tâm riêng, nếu tiểu thư có thể gả cho chàng, nô tỳ làm thiếp cũng cam lòng.”
“Ta nhớ rõ sau khi ngươi rơi xuống hồ sen, ngươi từng nói rằng thế gian ai cũng bình đẳng, vốn không nên có phân biệt cao thấp. Sao bây giờ lại thấy mình không xứng?”
Bích Đào á khẩu không đáp.
Nàng vừa khóc vừa van xin, nắm lấy tay áo ta: “Tiểu thư, Bích Đào thật lòng biết lỗi rồi, chỉ cần tiểu thư tha thứ, muốn nô tỳ làm gì cũng được.”
Ta khẽ thở dài: “Giờ Vệ Mẫn cũng c.h.ế.t rồi, sau này, nô tỳ sẽ giúp tiểu thư tìm một lang quân tốt khác.”
Bích Đào lúc này mới bật cười trong nước mắt, biết rằng ta đã chịu tha thứ cho nàng.
Chúng ta “hóa giải hiềm khích”.
Nàng thân mật khoác tay ta, “Tiểu thư, nô tỳ biết mà, người vẫn là tốt nhất.”
Ta không đổi sắc, quay mặt đi chỗ khác, trong lòng đã có tính toán.
Những ngày qua, Bích Đào chưa từng cúi đầu.
Nay chủ động nhận lỗi, là vì đêm qua có người lẻn vào biệt viện.
Vào phòng chứa củi, gặp nàng một lần.
Thị vệ cố tình không ra tay đánh rắn động cỏ.
22.
Mỗi dịp Tết nguyên đán, Phàn lâu trong Kinh Thành đều sẽ treo đèn hoa đoán chữ.
Lần này, phu xe trong phủ không rõ vì cớ gì, ra ngoài mãi vẫn chưa trở về.
Bích Đào tự quyết đi thuê xe ngựa ở hành xe mã.
"Tiểu thư năm nào cũng đi ngắm hoa đăng, năm nay không đi thì thật đáng tiếc."
Ngày hôm đó, giống hệt mọi năm.
Ta thừa biết ván cờ hôm nay...
Vậy nên dù là lúc chọn trang sức ở Trân Bảo Trai, hay khi ngắm các loại hoa đăng đủ màu sắc, lòng ta vẫn rối như tơ vò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng bàn tay còn bất giác toát đầy mồ hôi.
Cho đến khi trên đường hồi phủ, trong xe ngựa, Bích Đào bỗng nhiên nghiêng người lại gần ta.
Ngay sau đó, ta ngửi thấy một mùi hương lạ thường.
Lúc tỉnh lại, ta đã ở trong một viện lạ, tay chân còn bị trói bằng dây thừng.
Trước mặt ta, Bích Đào đang ngồi đối diện, nét mặt đầy đắc ý.
Nàng xoa xoa vết sẹo lồi lõm nơi cánh tay: "Tiểu thư quả thật là người trọng tình nghĩa, ta chỉ cần moi được chút lời từ Xuân Hạnh, diễn thêm một màn tình xưa nghĩa cũ, đã khiến người d.a.o động."
Ta nhìn chăm chăm vào vết sẹo ấy, có chút ngẩn ngơ.
Hồi còn bé, ta từng chọc giận tổ mẫu.
Tổ mẫu nổi nóng, đá đổ lò than, lửa đỏ văng tứ phía.
Là Bích Đào ôm chặt lấy ta che chắn, ta mới không bị thương.
Vết bỏng nơi cánh tay nàng chính là lưu lại từ lần ấy.
Còn Bích Đào của ta, ban đêm sẽ cầm đèn cá chép, tiếp ứng ta trèo tường trốn ra ngoài.
Sẽ rúc vào chăn, thì thầm kể chuyện thị phi trong Kinh Thành.
Bao nhiêu năm qua, Bích Đào là người gần gũi nhất bên cạnh ta, tỉ mỉ giúp ta giữ gìn hình tượng đại tiểu thư khuê tú.
Chục năm như một ngày.
Người Kinh Thành nhắc tới nữ nhi Giang Tế tửu, chỉ biết nàng dịu dàng hiền thục, chẳng ai hay trong cốt tủy lại là tính cách nghịch ngợm bướng bỉnh.
Nữ tử trước mắt không mang ký ức của Bích Đào, không có sở thích của Bích Đào.
Tính tình và phẩm hạnh cũng hoàn toàn khác biệt.
Ta hít sâu một hơi, nhìn lại nàng, lòng đã buông xuống.
"Ngươi không phải Bích Đào. Việc ngươi bắt ta hôm nay, là do Cửu Thiên Tuế sai khiến?"
Nàng khựng lại chốc lát rồi bật cười: "Giang Doanh, dù giờ ngươi đã biết tất cả, thì có ích gì?"
Có lẽ vì ta không hề lộ ra vẻ hoảng loạn như nàng tưởng, Bích Đào bắt đầu nghịch ngợm con d.a.o găm trong tay, ánh mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Chủ tớ các ngươi thâm tình như vậy, vậy thì ta tiễn ngươi xuống gặp nàng ta cũng là hợp tình hợp lý."
Nàng liếc mắt nhìn vào khoảng không phía sau: "Người kia nói rồi, hôm nay các ngươi phải nghe ta chỉ lệnh. Giờ ta ra lệnh, lập tức g.i.ế.c Giang Doanh."
Dứt lời, nàng nhìn ta đầy mong chờ: "Đáng tiếc, không thể để người kia tận mắt chứng kiến cảnh này."
Ta không dám chắc, người nàng nói là Vệ Mẫn hay là Chu Cảnh Dạ.
Người của Cửu Thiên Tuế không dám tới gần biệt viện.
Tính theo thời gian, có lẽ lúc này đã bị người của Chu Cảnh Dạ âm thầm dọn sạch.
Hồi lâu, không ai hồi đáp.
Bích Đào đảo mắt nhìn phía sau, có phần sốt ruột: "Không thể chờ nữa, mọi chuyện đã thay đổi, Giang Doanh đã biết kẻ đứng sau là ai."
Vẫn không có phản ứng.
Bích Đào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ bọn họ đã rút lui rồi?"
Ta không cảm xúc nói: "Ngươi có d.a.o trong tay, mãi không ra tay, là còn chờ gì nữa?"
Dòng chữ hiện lên giữa không trung:
"Vết thương do một nữ tử không biết võ gây ra, và vết thương do ám vệ để lại hoàn toàn khác biệt."
"Bích Đào đương nhiên sẽ không tự mình ra tay, bởi nàng còn cần giữ lại chút tình chủ tớ để diễn trò thương cảm trước mặt Chu Cảnh Dạ."
"Người của Cửu Thiên Tuế bắt Giang Doanh, chỉ để lại hai người, số còn lại đã rút đi hồi báo."
"Hai người đó chẳng phải đang ẩn nấp sao? Người đâu rồi?"
Cùng lúc ấy, trong phủ của Cửu Thiên Tuế, tiệc tùng ca múa tưng bừng.
Người được mời đều là kẻ hắn tín nhiệm.
Thuyền chính Nam cảng mới vào kinh hôm trước, hôm nay sẽ tới phủ bái kiến Cửu Thiên Tuế.
Tin mật báo rằng, Cửu Thiên Tuế muốn nhân buổi tiệc để đối chứng sổ sách.
Phủ đệ của Cửu Thiên Tuế canh phòng nghiêm ngặt.
Dù biết được tin rồi chạy đến, chứng cứ cũng đã bị thiêu hủy.
Hoàng thượng tuy muốn động tới Ngụy Chiêu, nhưng Cửu Thiên Tuế đan xen quá sâu trong triều, cần phải có danh nghĩa đường hoàng.
Lần này, là ván cờ do quân thần cùng lập.
Chu Cảnh Dạ bị Hoàng thượng trách mắng, bãi chức trở về, bị cô lập, nhưng cũng vì thế mà lấy được lòng tin của Ngụy Chiêu.
Cửu Thiên Tuế không dám đánh cược sự trung thành của Chu Cảnh Dạ.
Chỉ khi khống chế được ta, hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.