24.
Cận kề cuối năm, khi chúng ta rời khỏi Trấn Phủ Ty, bên ngoài đã phủ đầy tuyết.
Mặt đất như được rắc một lớp đường bột mỏng giòn.
Chu Cảnh Dạ vốn giữ luôn im lặng bỗng lên tiếng:
“Giang Doanh, nàng đã nghĩ kỹ chưa, ta ngày ngày chung sống với uế tạp và m.á.u me, không thể cho nàng thơ tình họa ý, cũng không thể cùng nàng ngâm thơ đối đáp.”
“Ồ—” Ta suy nghĩ một lát, “Vậy sao?”
“Nhưng ta đảm bảo, dù mai sau đối diện với cảnh ngộ nào, ta tuyệt đối cũng sẽ cùng nàng đi qua.”
Ta không nhìn rõ trong mắt Chu Cảnh Dạ có thần sắc gì.
Chỉ thấy ánh hồng trên trời rực lửa đỏ, nhuộm hồng gò má lạnh lẽo của chàng.
“Được.”
Chúng ta song hành trên phố.
Không còn cảnh ngộ bẽ bàng hôm nọ.
“Công tử ơi, mua một chiếc đèn hoa tặng tiểu thư đi ạ?”
Chủ quán ở xa chăm chỉ mời gọi từng người qua đường.
Chu Cảnh Dạ thấy ta chăm chú nhìn đèn hoa, khẽ cười:
“Tiểu thư còn nhớ không, ngày trước khi nàng trèo qua tường cũng đã mang theo chiếc đèn này.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Chàng từ tay người bán mua chiếc đèn cá chép đuôi vàng tặng ta.
…
Lúc đó, gia tộc Chu Cảnh Dạ gặp đại biến.
Phụ thân hắn bị kẻ dưới tay phản bội.
Cả nhà bị tàn sát, bị người thân hắt hủi.
Hắn được Giang bá phụ đưa về phủ.
Một thời gian dài, ban đêm đều không thể ngủ nổi.
Khi ánh nến chợp tắt, những ký ức đau thương như sóng cuốn nhấn chìm hắn.
Thật sự… rất khổ sở.
Dù nhận được sự cưu mang của người khác, cũng không thể nở nổi nụ cười đúng ra ở tuổi mình phải có.
Sau đó hắn phát hiện ra điều kỳ lạ.
Tiểu thư nhà họ Giang là người cực kỳ ồn ào, luôn líu lo gây lộn với tỳ thiếp, đến khi Giang bá phụ tới thì bọn họ lại như luôn giữ đúng khuôn phép, không cười không ồn ào.
Đó là bí mật mọi người trong phủ đều ngầm hiểu.
Một đêm nọ, hắn bị chìm trong nước, gần như không thở nổi.
Nghĩ rằng, c.h.ế.t như vậy cũng được.
Cửa phòng lại có tiếng gõ.
“Chu Cảnh Dạ, ta kể cho ngươi một bí mật, góc Tây Nam trong phủ có một khu vườn tên Đồng Uyển, cửa bị khóa trái, phụ thân không cho ai vào, nhất định bên trong có chuyện gì đó không thể để người khác biết. Ngươi đẹp trai thế này, chắc chắn có cách đưa ta vào.”
Câu văn của nàng lộn xộn, chẳng có chút liên quan gì.
Hắn hoảng hốt đứng dậy khỏi thùng nước, vội mặc áo.
Ở cửa, ánh mắt hắn lướt qua mặt nàng.
Áo mỏng manh không che được nét xuân sắc thoáng ẩn thoáng hiện.
Phía dưới… hắn nhanh chóng né ánh mắt.
Chu Cảnh Dạ cảm thấy cánh tay mình nóng ran.
Là vết thương do mảnh sứ cứa trên tay.
Cảm giác đau đớn, nghẹt thở như bị gông cùm giam lấy lập tức tan biến.
Môi nàng nở nụ cười rực rỡ không gì sánh bằng:
“Ngươi nói đi, rốt cuộc có giúp ta hay không?”
Chu Cảnh Dạ nghe giọng mình khàn đặc: “Tiểu thư có chuyện gấp đến đâu, cũng nên để ý... nam nữ thụ thụ bất tương thân.”
Giang Doanh quả là người độc ác cùng cực.
Yêu ghét đều phô bày chẳng giấu.
…
Pháo hoa nhảy múa trong ánh tuyết.
Ta nhìn thấy trong mắt Chu Cảnh Dạ ánh sáng rực rỡ tương tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đề nghị trời đã tối, ngày mai cùng chàng đi chơi tiếp.
Chàng hơi nghiêng mặt, nói ngày mai đã hẹn Đoạn Thiên Hộ uống rượu, có lẽ không thể đi cùng ta.
Ta ngẩng đầu, không thể tin được nhìn chàng:
“Chúng ta mới gặp nhau chưa đầy nửa canh giờ mà chàng đã thấy chán, muốn tìm người khác rồi à?”
Chu Cảnh Dạ hơi bất lực cười:
“Đoạn Thiên Hộ là nam nhân.”
Nam nhân thì sao? Ta nhớ trong thoại bản đã đọc, nam với nam không hẳn chỉ là bằng hữu thân thiết.
“Nam nhân còn kỳ cục hơn, chàng thà đi tìm nam nhân uống rượu cũng không muốn ở cùng ta?”
Chàng nghe ta nói, môi càng cong hơn:
“Đôi khi ta thật không hiểu đầu óc nàng chứa bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái như thế nữa.”
Chu Cảnh Dạ vuốt tóc bên tai ta, chậm rãi giải thích:
“Đoạn Thiên Hộ đã thành hôn một tháng trước, vợ là con gái đại học sĩ, ta có chuyện muốn hỏi hắn, ví dụ như cách làm thế nào để cầu hôn người ta, ví dụ như cần chuẩn bị lễ vật ra sao.”
Ta im lặng một lúc, né tránh, chỉ vào khe áo lộ ra một góc của chàng — rõ ràng là hộp sơn khắc hoa dành cho nữ.
“Đó là gì thế?”
Đi chơi chung mà lại còn giấu đồ.
Chu Cảnh Dạ cười, trước mặt ta mở hộp ra.
Bên trong là cây trâm vàng ta đã hối lộ cho bà chủ của Điêu Hoa Lâu.
Hộp có hai tầng, chàng dùng ngón tay trượt qua một tầng, bên dưới là chiếc trâm vàng khác nổi bật hơn.
Mắt ta sáng lên.
Vàng ròng nặng trĩu, nhìn rất thích mắt.
Ta nhếch môi, run tay đặt lại:
“Trâm vàng cũng chỉ là đồ vật phàm tục thôi, ta trước nay không thích đeo mấy thứ này.”
Chu Cảnh Dạ cười mơ hồ:
“Vậy sao?”
Ta lại nói dối.
Phụ thân luôn nói ta không đủ thanh cao, vàng bạc là thứ tầm thường.
Nhưng ta thích thứ tầm thường ấy.
Cũng có thể có mẫu thân sinh ra trong nhà thương gia nên ta thừa hưởng tính thích tiền của bà.
Nhưng chuyện này không thể để người ngoài biết.
Ví dụ như cháu gái Trần Tương Nghi của Trần các lão gia thích ăn chân giò hầm.
Ta mang cho nàng món chân giò do đại đầu bếp Vương làm, bọn ta thường trốn trong phòng, ăn uống say sưa, vừa uống rượu vừa ăn chân giò.
Ra ngoài thì nói là: Ngâm thơ đối vịnh, thưởng trà họa vẽ.
Phụ thân nàng và phụ thân ta đều hài lòng với tình bạn này.
Cho rằng chúng ta là tri âm tri kỷ.
Quả nhiên, Chu Cảnh Dạ có cách riêng để tìm hiểu ra.
Khi ta nhờ chàng dạy võ công, chỉ là nói thoáng qua.
Chàng không nghĩ ta lì lợm, không cho rằng nữ nhân không nên múa đao b.ắ.n cung.
Ta nhớ hồi nhỏ mình nói với phụ thân ước mơ làm nữ hiệp.
Phụ thân không để ý.
Lớn thêm chút, lại mơ thành người biên soạn thoại bản cổ quái.
Hiện tại đã thực hiện được phần lớn.
Chu Cảnh Dạ cài trâm vàng lên tóc ta:
“A Doanh, trước mặt ta, nàng có thể mãi là chính mình.”
Trên phố dài, có người thả đèn trời.
Những ánh sáng nhỏ bé, dần bay cao trong tầm mắt ta.
Thu lại ánh nhìn, phát hiện Chu Cảnh Dạ vẫn luôn nhìn ta.
Đôi mắt ấy đẹp đẽ, hài hòa cùng tuyết trắng, sáng chói không thể nhìn thẳng.
Chàng không hề hay biết, đôi mắt ấy cũng từng khuấy động cả thanh xuân của ta.
(Hoàn toàn văn)