11.
Ta gần như vừa thẹn vừa giận, một tay đẩy mạnh hắn ra.
Thậm chí hung hăng giật lấy chiếc đèn lồng ban nãy bị hắn giữ vững khi ta hoảng loạn, còn thuận thế giẫm lên chân hắn một cái.
Chu Cảnh Dạ mày cũng không chau, khoé môi thậm chí càng lúc càng nhếch lên ý cười.
Đối với hành động giận dỗi của ta, hắn hoàn toàn tiếp nhận không kêu ca gì.
Ta tức tối quay người rời đi.
May mắn là đám thị vệ nhà ta đã đi đánh người, nếu để bọn họ biết tiểu thư nhà mình làm ra chuyện mất mặt như bức hôn, thì có nhiều bạc đến mấy cũng không che được điệu cười nhếch mép của bọn họ.
Khi tâm trạng căng thẳng được thả lỏng, ta mới lấy lại thần trí.
Ngọn nến trong đèn lồng trên tay chẳng biết tự lúc nào đã cháy đến tận cùng.
Ánh lửa lập lòe hai cái, rồi hoàn toàn tắt ngấm.
Chung quanh trong chớp mắt trở nên tối đen đáng sợ.
Ta nhớ đại khái phương hướng của chùa Tích Vân, nhưng không dám mạo hiểm đi qua đường núi trong đêm tối.
Trăng mỏng, ánh sáng nhạt chẳng thể xuyên qua khe hở giữa đám mây.
Đám yêu ma quỷ quái trong truyện cứ thế lấp đầy đầu óc ta.
Bàn tay ta bất giác siết chặt lại, thì sau lưng chợt vang lên một tiếng ho khẽ.
Ngay sau đó, tiếng bước chân của Chu Cảnh Dạ cũng vang lên trong bóng đêm.
Ta biết, võ công của hắn cực cao.
Dẫu có đi trong rừng núi, cũng chẳng ai phát hiện chút nào.
Hắn chỉ là muốn mượn dịp này để nói cho ta biết — hắn vẫn luôn ở đây.
12.
Từ khi trở về từ chùa Tích Vân, đã mấy ngày trôi qua.
Thị vệ phụ trách giám sát báo lại với ta, Bích Đào cải trang ra khỏi phủ, đến phủ của Chỉ huy sứ.
Ta ở trong phủ nghĩ tới nghĩ lui, quan hệ giữa ta và Chu Cảnh Dạ thật vất vả mới hòa hoãn được chút ít. Nếu Vệ Mẫn đã đầu quân Cửu Thiên Tuế, thì việc Bích Đào đến gặp hắn, có khi nào là do Vệ Mẫn sai khiến?
Chu Cảnh Dạ… liệu có tin ta không?
Ta hiểu rõ Chu Cảnh Dạ thời niên thiếu, là một kẻ kín tiếng đến cùng cực.
Dù có chịu thiệt thòi lớn đến đâu, hắn cũng sẽ chọn cách nhẫn nhịn mà nuốt vào.
A Đinh, người có khinh công tốt nhất trong nhóm thị vệ, nhận của ta hai lượng bạc, rồi đưa ta trèo qua tường viện phủ của Chu Cảnh Dạ.
Thế nhưng, sau núi giả ở Tây uyển, nơi ẩn thân chỉ vừa đủ cho một người.
A Đinh lập tức quyết định, để ta ở lại một mình, dặn ta tuyệt đối phải ẩn kỹ, đợi nghe hết kế hoạch của Bích Đào, chờ thêm một chút, hắn nhất định sẽ nghĩ cách đưa ta ra ngoài.
Quản gia để Bích Đào ở lại Tây uyển, nàng ngồi chờ ở bàn đá, trông ngóng không yên.
Ta ở sau núi giả, cũng thấp thỏm không thôi.
Đến lúc hoàng hôn buông xuống, Bích Đào mới đợi được Chu Cảnh Dạ đến.
Không biết Bích Đào đã nói gì.
Cũng chẳng biết Chu Cảnh Dạ đáp lại ra sao.
Giọng Bích Đào đột nhiên cao vút:
“Tiểu thư nhà ta vốn không có ý gì với ngài, người nàng thích là Vệ công tử, một bậc quân tử ôn hòa. Mà đôi tay của đại nhân, dính đầy m.á.u tươi, tiểu thư sao có thể để mắt đến?”
Bích Đào nói với Chu Cảnh Dạ, đêm đó, ta và Vệ Mẫn vốn định bỏ trốn.
“Nếu không phải đêm đó đại nhân đột ngột xuất hiện, tiểu thư và Vệ công tử đã rời Kinh Thành rồi. Đại nhân hà tất phải từng bước dồn ép, không chịu để người hữu tình thành thân quyến?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Ánh mắt Chu Cảnh Dạ trầm xuống: “Nói xong chưa?”
Hắn siết chặt chuôi đao trong tay, rõ ràng là không kiên nhẫn.
Bích Đào trông ra được sát khí trong mắt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ huy sứ từ trước đến nay luôn là người không biểu lộ cảm xúc, nay lại vì nàng mà d.a.o động, đủ thấy nàng đã chọc trúng điểm mấu chốt.
Nàng sững lại một lúc, bỗng nhiên điệu đà cười khanh khách: “Đại nhân định trút chút giận này lên thân một nữ tử mềm yếu như ta sao?”
Chu Cảnh Dạ không nhìn nàng nữa.
Bích Đào không cam lòng, mạnh dạn bước lên phía trước: “Tiểu thư đã không muốn, đại nhân cần gì phải cưỡng ép? Nếu đại nhân vừa lòng, thiên hạ này đầy người sẵn sàng sánh bước cùng đại nhân.”
Khóe môi Chu Cảnh Dạ khẽ nhếch: “Ngươi cũng vậy chăng?”
Bích Đào bị vạch trần tâm tư, thấy nụ cười của Chu Cảnh Dạ mang theo châm chọc, liền thẹn quá hóa giận.
“Nếu tiểu thư có thể, vì sao ta lại không? Chẳng lẽ chỉ vì nàng là ái nữ của Tế tửu Quốc Tử Giám? Giang Doanh căn bản chẳng hiểu ngài, thân phận dựa dẫm, thù hận chất đầy... Còn ta nguyện vì ngài mà ở bên, làm thanh đao trong tay.”
Lời vừa dứt, nàng chậm rãi vươn tay, định cởi cổ áo mình.
Trời vào giờ thắp đèn, bóng hoa lay động, má nàng ửng hồng.
Một lọn tóc bỗng bị c.h.é.m đứt.
Lưỡi đao lướt sát mặt nàng, bàn tay định cởi y phục cứng đờ tại chỗ.
“Ta không g.i.ế.c ngươi, là vì ngươi là người thân thiết từ nhỏ của nàng ấy. Nhưng nếu còn có lần sau — tất sẽ nghiêm trị không tha.”
Mặt Bích Đào trắng bệch, không dám tiến thêm nửa bước.
“Cút!”
Bích Đào ngây người tại chỗ, như không thể tin nổi, “Hy vọng đại nhân sau này, đừng vì quyết định hôm nay mà hối hận.”
Nói rồi vén váy chạy đi.
Ánh mắt Chu Cảnh Dạ thoáng lóe sát khí.
13.
“Ra đây!”
Ta nhìn quanh một lượt, nơi này hình như không có người thứ ba nữa.
Sao lại bị hắn phát hiện được chứ?
Ta rõ ràng đã giấu mình rất kỹ, không giẫm gãy cành cây, cũng không phát ra tiếng động.
“Ngươi muốn ta tự mình đến mời sao?”
Trong những quyển thoại bản ta từng đọc, khi người có âm mưu đen tối nghe thấy động tĩnh, thường chỉ tiện miệng dò xét.
Mà người ẩn mình trong bóng tối, lại thường là loại không chịu nổi thử thách, tự làm lộ vị trí.
Nhưng ta không phải kẻ bốc đồng như vậy. Ta nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích.
Đợi xung quanh yên tĩnh trở lại, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hắn chỉ thử nói vậy thôi.
Ta nhìn lên bức tường Tây uyển, mong chờ thị vệ A Đinh tới đón ra ngoài.
Đột nhiên, trước mắt ta trời đất đảo lộn, lúc đó mới nhận ra mình bị người ta ôm ngang lên.
Đường viền xương quai hàm của nam nhân lướt qua tầm mắt ta, khẽ lay động theo tia sáng cuối cùng của ngày tàn.
“Chu đại nhân?”
“Chỉ huy sứ đại nhân?”
Ta cuối cùng cũng giận thật rồi: “Chu Cảnh Dạ, thả ta xuống!”
Vừa gọi đến tên hắn, Chu Cảnh Dạ hơi khựng lại.
“Lần đầu tiên thấy một kẻ trộm còn có thể đường hoàng ra lệnh như thế đấy.”
Hắn đặt ta xuống lầu các bên hồ sen.
Sau lưng không còn chỗ dựa, ta bèn co gối ngồi đó, lặng lẽ nhìn hắn.
Từ sau đêm ngoài chùa Tích Vân, đây là lần thứ hai ta và hắn gặp mặt.
Lời nói thản nhiên của Chu Cảnh Dạ khiến chúng ta như trở lại thuở ban xưa.
Giờ đây hắn biết thoải mái trêu đùa, chẳng còn là thiếu niên đỏ mặt khi bị chọc ghẹo ngày nào.