Giang Sơn Vị Nguyệt

Chương 7



7

Về tới phủ Thái úy, mẫu thân vẫn còn ngồi trong thư phòng, sốt ruột chờ đợi.

Ta biết, đã đến lúc phải cho họ một lời giải thích.

Sau khi cho lui hết hạ nhân, trong phòng chỉ còn lại ba người chúng ta, ngay cả các ca ca cũng bị phụ thân đuổi về nghỉ ngơi.

Ta khẽ nhấp một ngụm trà, làm ấm cổ họng, rồi chậm rãi mở lời:

“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi… không phải cốt nhục ruột thịt của hai người.”

Phụ thân lập tức nổi giận, mặt đỏ bừng:

“Sao lại nói thế! Cái gì mà không phải cốt nhục!”

Mẫu thân cũng chau mày, lo lắng nhìn ta:

“Nguyệt nhi, con nghe ai nói lời hồ đồ vậy? Sao có thể không phải là con ruột của chúng ta chứ!”

“Con quên rồi sao? Mẫu thân từng nói, ngày con ra đời, bà đỡ còn chưa tới, con đã vội vàng chui ra khỏi bụng mẹ, phụ thân con tận mắt nhìn thấy con chào đời!”

Ta vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng vỗ về tay mẫu thân, trấn an.

“Con biết… nhưng con nghĩ, con cũng có thể là con gái ruột của Thánh thượng.”

Một câu nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang, khiến phụ mẫu ta ngơ ngác, đầu óc choáng váng.

Màn sáng cũng tức khắc bùng nổ.

【Ý gì đây? Nữ phụ đang nói nhảm gì thế? Con gái Thánh thượng chẳng phải là nữ chính sao!】

【Nàng ta điên rồi? Hay là hoang tưởng nặng rồi?】

【Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, nữ phụ quả nhiên là trọng sinh! Nên nàng mới biết mình trúng mê hương, mới dám đêm khuya xông vào Hầu phủ huỷ dung nữ chính, chính là để lấy thân phận thay thế!】

【Nghĩ kỹ mà thấy r/ợ/n người… Ta thấy ý kiến phía trên rất chuẩn.】

【C/h/ế/c tiệt! Thế giới này lỗi hệ thống rồi!】

Phụ thân ta – từ một kẻ xuất thân nông gia hàn vi, trèo lên địa vị hiện tại – tất nhiên là người cực kỳ thông tuệ. Trong khoảnh khắc, ông đã liên tưởng đến chuyện mười sáu năm trước Thánh thượng thất lạc con.

Hiện nay, Thánh thượng đã tới tuổi tri thiên mệnh, nhưng lại không có hoàng tử hay công chúa, dân gian đồn đãi rằng ngài tu tiên thành mê, không gần nữ sắc, không muốn truyền thừa hương hỏa.

Nhưng với tư cách là cận thần bên cạnh thiên tử, Tư Phong Niên (phụ thân ta) biết rõ—Thánh thượng vì năm xưa gặp phản tặc, bị thương thân thể, nên từ đó không thể có con. Cũng vì vậy mà ngài say mê tu tiên cầu đạo, bỏ bê triều chính.

Giờ đây, Thánh thượng mãi không chịu từ tông thất nhận con nuôi, khiến triều đình bất an, lòng người rung chuyển. Nhiều kẻ đã ngấm ngầm chọn phe, tranh giành nâng đỡ hậu duệ tông thất mà mình coi trọng.

Nếu đứa trẻ thất lạc mười sáu năm trước còn sống, dù là nữ nhi, toàn bộ triều đình cũng sẽ long trời lở đất, thế cục thay đổi hoàn toàn.

Phụ thân ánh mắt ngưng trọng, nghiêm giọng hỏi:

“Nguyệt nhi, con hãy nói thật với cha, phải chăng con biết được điều gì bí mật?”

Ta khẽ gật đầu, nắm lấy tay phụ thân, trịnh trọng nói:

“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi cần hai người giúp con một tay.”

Màn sáng lập tức sôi sục.

【Nữ phụ đ/ộ/c á/c đúng là vọng tưởng điên rồ, nghĩ muốn mạo nhận thân phận dễ thế sao? Nữ chính được nhận thân là vì nàng ấy giống Vương mỹ nhân như đúc, còn nữ phụ có cái gì? Ngoài cùng tuổi ra, còn gì nữa không?】

【Đúng vậy! Hoàng đế muốn nhận con gái, đâu phải mở miệng nói là xong!】

【Nhưng nữ phụ đã trọng sinh, biết không ít chuyện hậu trường, lỡ đâu thật sự làm được thì sao?】

【Muốn thay thế nữ chính, nữ phụ ít nhất phải giải quyết hai vấn đề: dung mạo và tín vật.】

【Về dung mạo thì không khó. Nữ phụ không giống hoàng đế hay Vương mỹ nhân, nhưng cũng không hề giống phụ mẫu hiện tại.】

【Tín vật cũng không thành vấn đề. Tên thị vệ câm kia chẳng phải đang quét dọn nhà xí trong phủ Thái úy sao? Nữ phụ chắc chắn sẽ tìm được hắn, lấy được kim tỏa Vương mỹ nhân để lại.】

【Thị vệ câm? Ta bỏ lỡ chi tiết gì rồi sao?】

【Là thị vệ từng hộ tống Vương mỹ nhân năm xưa. Hắn là người duy nhất còn sống, lúc tìm thấy Vương mỹ nhân thì nàng đã c/h/ế/c, còn nữ chính đã bị người khác bế đi. Hắn sợ bị truy tội, liền lấy kim tỏa trên người Vương mỹ nhân bỏ trốn.】

【Hắn cũng là kẻ tàn nhẫn, trên đường chạy trốn bị g/ã/y chân, thấy quân lính truy bắt, liền tự c/ắ/t lưỡi, rạch mặt, ẩn danh đổi họ, cuối cùng cơ duyên đưa đẩy, vào phủ Thái úy làm sai dịch.】

【Nhưng mà… các ngươi quên điều quan trọng rồi. Chẳng phải còn phải qua ải “nhỏ m/á/u nhận thân” sao? Cổ nhân đâu biết nước pha phèn chua sẽ khiến m/á/u hòa lẫn.】

Giờ thì ta biết rồi.

Tín vật, còn có nhỏ m/á/u nhận thân.

Ta khẽ cụp mắt, che đi ý cười đang lan đầy nơi đáy mắt, càng thêm ưa thích đám khán giả trên màn sáng này.

“Trong phủ có một thị vệ câm, mặt mũi hủy hoại, xin phụ thân tìm hắn cho ta. Trên người hắn có thứ ta cần.”

Dứt lời, mỗi người bắt đầu hành động.

Phụ mẫu vừa bước ra khỏi phòng, ta chợt nghĩ, liền cất tiếng gọi với theo:

“Phải rồi, nữ nhi từng nghe nói, năm xưa Vương mỹ nhân mang long thai, Thánh thượng đã mời Thái y bắt mạch. Thái y chuẩn đoán, trong bụng nàng là một hoàng nữ.”

Nghe vậy, sắc mặt phụ thân vẫn không đổi, bình thản như nước, nhưng mẫu thân thì rõ ràng sững người, trong mắt ánh lên một tia khác thường.

【Lời này của nữ phụ… thật thú vị đấy!】

【Ý gì vậy? Ta chưa hiểu rõ…】

Màn sáng rộn ràng bàn tán, nhưng tâm tư ta đã không còn đặt ở đó.

Lòng người khó dò, ta không muốn đoán, nhưng cũng không thể không đoán.

Bàn tay có ngón dài ngón ngắn, dẫu đều là m/á/u mủ, thịt lòng bàn tay vẫn quý hơn mu bàn tay.

Phụ mẫu yêu thương ta hết mực, nhưng ta còn có huynh trưởng cùng mẹ sinh ra, ai dám chắc bọn họ sẽ không vì đại ca mà tính toán thêm một phần?