Trên đại dương, từng đợt sóng biển ập tới, gió biển nhẹ thổi dịu dàng.
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu lên người, vô cùng ấm áp.
Tôi lại mơ thấy cảnh tượng tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t lần đó, kết quả vừa quay đầu đã trông thấy Giang Thâm đứng trên boong tàu, vẫy tay với tôi.
Tôi có chút xấu hổ bởi vì tôi nhớ rõ mình đã chia tay với hắn, câu nói đầu tiên nên là gì đây?
Dù sao thì…
Dù sao cũng phải nói một câu chứ.
“Anh…”
“A Yến, anh phải đi rồi.”
Lời nói của tôi bị chặn lại ở trong cổ họng, mất vài phút, tôi mới hiểu được Giang Thâm đang nói cái gì.
“Anh đi đâu cơ?”
Giang Thâm không nói gì, chỉ giang cánh tay ra: “Lại đây, để anh ôm một cái.”
Tôi sững sờ, cảm thấy có gì đó không ổn, ngay sau đó một nỗi sợ hãi rất lớn lập tức quét qua người tôi.
Còn chưa nói ra thành lời, tôi đã bắt đầu khóc.
Mũi tôi cay cay, nhào vào lòng Giang Thâm, khóc nức nở: “Em không cho anh đi.”
Giang Thâm hôn tôi: “Khóc sẽ không đẹp, lúc A Yến cười là đẹp nhất.”
Tôi gắt gao ôm chặt lấy hắn: “Vậy nếu em cười, anh sẽ không đi nữa sao?”
Tôi vừa khóc vừa cười, liều mạng lau đi nước mắt.
“Anh xem, em không khóc nữa… Em cười rồi mà…”
“A Yến…” Giang Thâm tiếc nuối sờ mặt tôi: “Sinh nhật, còn chưa kịp tổ chức cho em, chắc hiện tại không còn kịp rồi... Anh muốn chúc em sinh nhật một trăm tuổi vui vẻ trước.”
“Không muốn…” Tôi nức nở: “Không muốn một trăm tuổi, em không muốn sống đến một trăm tuổi…”
Miệng Giang Thâm giật giật, đột nhiên rơi một giọt nước mắt.