"Thật sự cảm tạ Từ đương gia. Về tiền bạc, ngươi không cần bận tâm, cứ tùy ý chi dùng."
Viện trưởng trút được gánh nặng, thần sắc cũng thư thái hơn nhiều.
Có thể thấy, ông ấy đã phiền lòng chuyện này từ lâu, thực sự không tìm được người thích hợp, nên mới nhờ đến ta.
Ta mỉm cười đáp lời, sau khi tìm hiểu sơ qua yêu cầu của ông ấy, liền đứng dậy cáo từ.
Viện trưởng tiễn ta đến tận cổng, đúng lúc gặp đám học trò vừa tan học, Tống Dần, Dương Lăng và vài người khác.
Dương Lăng vừa thấy ta, mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng hỏi: “Tống muội muội quen biết với viện trưởng sao?"
"Cái gì mà Tống muội muội?"
Viện trưởng nghiêm giọng trách mắng Dương Lăng.
"Đây là Từ đương gia, cũng là vị hôn thê của Tống Dần, ngươi chớ nói bậy!"
Dương Lăng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Tống Dần.
Tống Dần cười gượng, lộ rõ vẻ lúng túng.
4.
Bận rộn suốt một ngày với công việc của mình, sáng sớm, ta liền đến thư viện.
Có rất nhiều việc phải chuẩn bị: Mặt đất nơi tổ chức yến tiệc cần san phẳng, đình Phong Nguyệt đã cũ kỹ cần tu sửa, hoa trang trí, thực đơn yến tiệc, thậm chí cả việc sắp xếp gia nhân phục vụ cũng phải lo liệu.
Dương Lăng mỗi ngày đều đến giúp ta chạy việc, Tống Dần cũng tới, nhưng lúc nào cũng đi cùng người khác.
Hai ngày sau, quản đốc dẫn thợ vào thư viện làm việc, ta theo sát để giám sát thi công. Lúc nghỉ ngơi cũng chẳng buồn ăn uống tử tế, chỉ tùy tiện cắn mấy miếng bánh lót dạ.
Đột nhiên, ta nhìn thấy một nhóm người đi tới từ con đường nhỏ, đứng giữa là Thanh Dương Quận chúa.
Nàng ta dừng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống.
Ta đứng dậy.
"Dân nữ tham kiến Quận chúa."
Nàng ta cười lạnh: “Nghe nói ngươi đang lo liệu tiệc mừng của thư viện? Giỏi thật đấy, những việc nặng nhọc thế này, nữ tử bình thường chẳng làm nổi đâu."
Thanh Dương Quận chúa lấy khăn che miệng, tránh bụi bẩn.
Nha hoàn của nàng ta trải đệm lên tảng đá trong đình, treo màn che, xua thợ thuyền đi rồi mới ung dung ngồi xuống.
"Từ đương gia cứ ăn tiếp đi, ta đợi một người, nói mấy câu xong sẽ đi ngay."
Nàng ta dừng một lát rồi mỉm cười.
"Không quấy rầy ngươi chứ?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ta cười nhạt.
Tống Dần đến rất nhanh, nhìn thấy ta, sắc mặt hắn ta thoáng cứng đờ.
Ta chậm rãi nhấm nháp bánh, không ngẩng lên nhìn hắn ta.
"Dục Anh."
Quận chúa dịu dàng gọi nhũ danh của Tống Dần, nũng nịu cười: “Tối nay, Từ Tể tướng và các lão bối đến phủ ta thưởng rượu, ta đến đón chàng cùng đi."
Nói xong, nàng ta lại hạ giọng.
"Vị ở Đông cung cũng sẽ đến đấy."
"À… Ừ… Được…" Lời nói của Tống Dần có phần lúng túng.
"Đi ngay bây giờ nhé? Xe ngựa của ta đang đậu ngoài kia, đừng ngồi xe của chàng nữa, xóc lắm."
Thanh Dương Quận chúa cười, ngẩng đầu nhìn hắn ta, trông vừa điệu đà vừa duyên dáng.
Tống Dần thoáng liếc ta, rồi nhẹ gật đầu.
"A, trời ơi!"
Quận chúa bỗng đứng dậy, kiễng chân dùng khăn lau mặt cho hắn ta, che miệng cười: “Dơ quá, Dục Anh biến thành mèo hoa rồi."
"Cảm… Cảm tạ. Vậy chúng ta đi ngay thôi, kẻo trễ giờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Dần xoay người rời đi, bóng lưng có phần chật vật.
Ta day trán: “Tháo rèm xuống, bảo thợ tiếp tục làm việc đi."
Nàng ta đến để thị uy, tưởng ta vẫn còn quan tâm ư?
Một kẻ bất trung bất nghĩa, không đáng để ta lưu luyến.
"Từ đương gia." Dương Lăng chẳng biết từ đâu đi ra, ánh mắt nhìn ta chứa đầy sự xót xa khó nén.
"Sao thế? Ta không sao cả!"
"Vậy thì tốt." Y thở phào: "Ta đi làm việc tiếp đây."
Ta khẽ thở dài.
Sau khi phụ thân qua đời, Tống Dần nói hắn ta sẽ che chở ta khỏi gió mưa. Nhưng không ngờ, cơn giông tố đầu tiên ta phải chịu đựng, lại chính là do hắn ta mang đến.
…
Chớp mắt đã sang tháng Năm, việc chuẩn bị cho lễ yến của học viện đã hoàn tất.
Viện trưởng nghiệm thu địa điểm xong, ta cùng ông ấy kiểm tra lại danh sách khách mời, xác nhận thực đơn và rượu, coi như mọi chuyện đã đâu vào đấy.
"Hôm đó nhất định phải đến đấy."
Viện trưởng nghe chuyện của Tống Dần, càng thêm quý trọng ta.
"Ngươi dù là nữ tử, nhưng năng lực vượt xa nhiều nam nhân, lão phu muốn giới thiệu một người cho ngươi."
Ta lắc đầu, bảo không cần.
Ông ấy lại hạ thấp giọng: “Hoàng thương đang thiếu người, lão phu có thể tiến cử ngươi."
Lời đã nói đến vậy, ta dĩ nhiên không thể từ chối.
…
Ngày mười tháng sáu, ta đi theo viện trưởng, đóng vai gia chủ, giúp ông ấy lo liệu mọi việc.
Tống Dần đi cùng một đoàn người bước vào.
Người đi đầu vận mãng bào, cao bảy thước, mày kiếm mắt sáng, khí chất thanh cao.
Hắn chắp tay sau lưng, bước đi vững chãi như rồng như hổ, tôn quý rực rỡ.
Là Thái tử.
Viện trưởng tự mình tiến lên hành lễ nghênh đón.
Thái tử đỡ lấy viện trưởng, giọng nói trong trẻo: “Tiên sinh không cần đa lễ. Ở đây, cô là học trò của người, sao có chuyện thầy phải nghênh đón trò?"
Viện trưởng vội nói không dám.
Ta đứng sau đám đông hành lễ, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Tống Dần.
5.
Từ lần trước rời đi, hắn ta theo Tiểu Hầu gia ra ngoài làm việc, đến nay đã nhiều ngày chưa về kinh.
Lúc này, hắn ta nhìn ta, bước nhanh vài bước: “Giảo Giảo, nàng vẫn ổn chứ?"
Ta bình thản liếc hắn ta một cái rồi xoay người rời đi.
Hắn ta có thể làm như chưa có chuyện gì mà dây dưa, nhưng ta thì không muốn nói thêm với hắn ta dù chỉ một câu.
Thực sự rất ghê tởm.
"Từ đương gia." Viện trưởng gọi ta.
Viện trưởng đang trò chuyện cùng một nam nhân trung niên vận quan phục nội đình. Ông ấy mặt trắng không râu, ta biết đó là Lâm đại quan, người quản lý việc thu mua trong nội đình.
Cuộc nói chuyện giữa ta và Lâm đại quan rất thuận lợi, ông ấy bảo ta năm ngày sau đến cửa Tây hoàng cung tìm một tiểu hoạn quan họ Đặng.
Ta mỉm cười đồng ý, vô tình chạm phải ánh mắt của Thanh Dương Quận chúa. Lần này, ta chủ động nhướng mày khiêu khích nàng ta.
Quận chúa làm sao nhịn nổi khiêu khích, liền bước tới.
Nàng ta hỏi: “Lâm đại quan và Từ đương gia đang bàn chuyện gì vậy?"
"Chuyện làm ăn." Lâm đại quan đáp.