Giáo Hoa Chặn Đường

Chương 1



Em trai tôi thường xuyên mượn tài khoản game của tôi, ngày nào cũng chạy khắp nơi kết bạn với các cao thủ, nhờ họ kéo hạng giùm.

Tôi cũng chẳng để tâm.

Cho đến một ngày, giáo hoa của trường không nhịn nổi nữa, thẳng thừng chặn đường tôi lại.

“Trong game gọi chồng ngọt như vậy, ngoài đời định khi nào cho tôi danh phận đây?”

“Hả?”

Ai?

Tôi à?

1

Kỳ thi đại học kết thúc, em trai tôi về nhà làm đại gia.

Ngày ngày ăn ngon uống sướng, còn nài nỉ mượn tài khoản game full skin của tôi.

Tối đến là tự nhốt mình trong phòng chơi game.

Ban đầu cũng bình thường.

Nhưng không biết từ khi nào, nó bắt đầu nói chuyện với người trong game.

“Anh ơi, lại lấy first blood nữa! Ngầu quá đi!”

“Anh ơi, tụi nó đuổi theo em kìa, em sợ quá huhu.”

“Wow, anh giỏi ghê luôn á~”

“Cảm giác an toàn quá đi!”

Giọng điệu ẻo lả, nghe mà rùng mình.

Tôi và ba mẹ đứng ngoài nghe mà lạnh sống lưng.

Một ngày nọ, tôi không chịu nổi nữa, định vào cảnh cáo nó đừng lấy tài khoản của tôi đi làm trò hề.

Mẹ tôi giữ lại.

“Thôi đi, nó vừa thi đại học xong, để nó vui một thời gian, nhập học rồi dạy dỗ sau.”

Nghĩ lại thì cũng đúng.

Dù sao tôi cũng ít chơi game lâu rồi.

Nó có chơi tiếp cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Cho đến một hôm trong bữa cơm tối.

Nó len lén gắp cho tôi một miếng thịt.

Tôi lập tức cảm thấy có chuyện, nhíu mày hỏi:

“Mày lại gây chuyện gì rồi hả?”

Nó làm vẻ oan ức.

“Đâu có, chị nghĩ oan cho em quá!”

Thấy tôi trợn mắt nhìn, nó liền cười gượng.

“Chỉ là gần đây em kết bạn được với một cao thủ trong game, trước giờ em chỉ nhắn tin với ảnh thôi, giờ ảnh muốn em bật mic để chơi cùng…”

Tôi lật mắt.

“Tao không diễn kịch giúp mày đâu.”

Nó cuống lên, chắp tay van xin:

“Em xin chị, chỉ cần nói vài câu thôi, em lập tức tìm cớ tắt mic ngay mà.”

Tôi đặt đũa xuống, nhấn mạnh từng chữ:

“Không – bao – giờ.”

Giúp em trai bật mic nói chuyện? Không có cửa đâu!

Dù sau khi thi đại học, nó kiêu ngạo bao nhiêu, thì trước mặt tôi vẫn không dám làm càn.

Nó đành cụp đuôi quay về phòng.

Vừa vào phòng, lại nghe thấy tiếng đăng nhập game vang lên.

Không lâu sau, tôi nhận được một tin nhắn trên WeChat.

Người gửi là “Tạ Kiến Vân”.

Tôi cắn đũa, nghĩ mãi một lúc lâu.

Chắc là giáo hoa của trường chúng tôi.

Đẹp trai, học giỏi, nhà hình như còn rất giàu.

Vì mấy lần hoạt động câu lạc bộ, tôi đã gặp anh ta vài lần, lịch sự kết bạn trên WeChat.

Nhưng hầu như chẳng bao giờ nói chuyện.

Anh ta gửi cho tôi một bài viết liệt kê các thực phẩm và hành vi cần tránh khi bị cảm.

Tôi: 【?】

Anh ta lập tức nhắn bổ sung.

【Cảm cúm thì đừng ăn mấy thứ này, chú ý sức khỏe nhé.】

Tôi ngớ người.

“Hả?”

Tôi bị cảm từ khi nào?

Sao tôi không biết?

Với lại, tôi với anh ta thân thiết lắm sao?

2

Cũng vì không thân lắm, tôi lưỡng lự mãi.

Cuối cùng chỉ nhắn lại: