Tạ Kiến Vân bảo tôi đi, nên tôi thực sự rời đi.
Ở trong phòng bệnh với anh ấy, tôi cứ cảm thấy bất an.
Nhưng vừa bước ra ngoài, lòng tôi lại không yên.
Tạ Kiến Vân trông thế kia, nếu tôi bỏ đi thật thì cũng lạnh lùng quá.
Nghĩ một lúc, tôi tìm một chỗ ngoài hành lang ngồi xuống.
Thôi thì lặng lẽ trông anh ấy một lát, đến giờ ăn thì mua chút đồ mang vào.
Tôi dựa vào cột, nhắm mắt lại.
Mệt mỏi quá, tôi không biết từ khi nào mình đã thiếp đi.
Khi tỉnh lại, giường bệnh đã trống không.
Tạ Kiến Vân đã tự rời đi.
Ngay cả chai nước truyền vẫn còn nửa, dây truyền dịch đung đưa bên mép giường.
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên trong tôi là hoảng hốt.
Tôi vội lấy điện thoại gọi cho anh ấy.
Không bắt máy.
Tôi gọi thêm vài lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
Tôi hoang mang, nhắn tin cho anh ấy.
Tất nhiên, cũng không có ai trả lời.
Không biết làm gì hơn, tôi chặn một nhân viên y tế vừa đi ngang qua.
“Chào chị, cho tôi hỏi bệnh nhân giường số 2 đã đi đâu rồi ạ?”
Y tá suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi không biết.”
Tôi càng thêm bất an, lại đi hỏi han khắp nơi.
Tạ Kiến Vân cao lớn như thế, mà chẳng ai nhìn thấy anh ấy rời đi.
Tôi chỉ biết bước đi vô định, cố gắng tìm kiếm khắp nơi.
Tìm đến khu sân vườn ngoài tòa nhà bệnh viện,
cuối cùng tôi cũng thấy Tạ Kiến Vân đang ngồi một mình dưới gốc cây, ánh mắt dường như nhìn về nơi xa xăm.
Tôi chạy tới, có chút bực bội:
“Sao cậu lại chạy ra đây?”
“Cậu còn chưa truyền xong nước mà!”
Tạ Kiến Vân ngẩn người:
“Cậu chưa đi à?”
Tôi bối rối:
“Đi cái gì mà đi? Tôi ngồi ngoài hành lang trông cậu mà.”
Trên mặt anh ấy lần đầu hiện lên biểu cảm mơ hồ, ngơ ngác như một đứa trẻ không biết phản ứng thế nào.
Anh ấy nhỏ giọng giải thích:
“Tôi tưởng cậu đi rồi…”
Tôi càng tức hơn:
“Tôi đi rồi thì cậu định rút dây truyền mà trốn đi sao?”
“Sốt vẫn chưa hạ, lại còn ngồi đây để gió lạnh thổi nữa!”
14
Nói xong, chính tôi cũng hơi khựng lại.
Những lời vừa rồi hình như có chút vượt quá giới hạn.
Tôi với anh ấy đâu có mối quan hệ gì, lấy tư cách gì mà nói anh ấy như thế?
Tôi bối rối, xoắn ngón tay lại với nhau.
“Tôi không cố ý lớn tiếng với cậu, tôi chỉ… chỉ sợ cậu bị bệnh vì chuyện của tôi, tôi sẽ thấy áy náy.”
Tạ Kiến Vân nhìn tôi, khóe môi bỗng cong lên một nụ cười nhạt.
“Ừ.”
Anh ấy khẽ gật đầu.
“Vi Vi.”
Tôi sững lại.
Anh ấy dời ánh mắt đi nơi khác.
“Hãy để tôi gọi cậu như vậy lần cuối.”
Tôi còn chưa biết phải nói gì, anh ấy lại tiếp tục:
“Thật ra tôi sớm đã thấy có điều gì đó không đúng.”
“Tính cách của cậu trong game dường như khác xa với ngoài đời.”
“Và cậu không cho tôi liên lạc với cậu ngoài game.”
“Tôi rõ ràng thấy kỳ lạ, nhưng lại không ngừng chìm đắm trong đó.”
“Có lẽ là vì tôi quá muốn đến gần cậu hơn một chút.”
“Đến cả cái bẫy đơn giản thế này, tôi cũng sa vào.”
Anh ấy bật cười, tự giễu bản thân.
Tôi ngơ ngác:
“Cái… gì cơ?”