Giáo Hoa Chặn Đường

Chương 3



Khi tôi còn đang cố gắng nghĩ xem câu hỏi của Tạ Kiến Vân có ý nghĩa gì, thì Thẩm Chiêu đã vỗ tay lên vai anh ta.

“Tối? Tối chơi gì nữa chứ?”

“Tối nay khoa chúng tôi tụ tập ăn uống, cậu cũng muốn đi à?”

Tạ Kiến Vân liếc nhìn cậu ấy, gạt tay Thẩm Chiêu khỏi vai mình.

Sau đó quay lại nhìn tôi.

“Cậu cũng đi chứ?”

Tôi ngớ ra một lúc, rồi gật đầu.

Dù tôi không phải thành viên đội bóng rổ.

Nhưng chuyện tụ tập ăn uống đã được sắp xếp từ lâu.

Tạ Kiến Vân không chút do dự, quay sang hỏi Thẩm Chiêu:

“Có phiền nếu dẫn thêm tôi không?”

Anh ấy đã mở lời thì tất nhiên chẳng ai phiền.

Thậm chí mọi người còn đồng tình ngay lập tức, gọi thêm cả người bên khoa họ tham gia.

Nhưng ai có thể giải thích giúp tôi.

Tại sao Tạ Kiến Vân cứ phải đi sát tôi vậy chứ!

Từ lúc lên xe đến khi xuống xe, anh ấy luôn giữ khoảng cách nửa mét với tôi.

Ánh mắt thì nhìn chằm chằm khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì đắc tội với anh ấy hay nợ tiền gì không?

Chắc là không nhỉ?

Bị Tạ Kiến Vân bám sát quá, tôi đành dừng bước khi đến chỗ ngồi.

Quay lại mỉm cười gượng gạo: “Cậu ngồi trước đi.”

Anh ấy rõ ràng ngẩn người một lát, rồi như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng hiện nét cười.

“Được.”

Anh ấy tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đến ngồi cạnh Thẩm Chiêu cách đó không xa.

Dù không nhìn về phía Tạ Kiến Vân.

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên và khó tin từ hướng ấy dán lên người mình.

Tôi bất giác có chút chột dạ.

Thẩm Chiêu hoàn toàn không nhận ra, thấy tôi qua liền nhe răng cười:

“Chị Vi, lát nữa chờ món lên chơi trò gì không?”

“Được thôi.” Tôi gật đầu hời hợt.

4

Trò chơi được chọn là trò kinh điển: Thật lòng hay thử thách.

Người đầu tiên bị hỏi là Tạ Kiến Vân.

Thiên tài được chú ý ở mọi nơi như anh ấy, chủ đề bị hỏi nhiều nhất chắc chắn là chuyện tình cảm.

Khi mọi người hỏi anh ấy đã từng hẹn hò bao nhiêu bạn gái, tôi cũng tò mò nhìn qua.

Lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Kiến Vân đang nhìn tôi.

Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, khóe miệng anh ấy lập tức nhếch lên một nụ cười khiến người ta khó lòng đỡ nổi.

Rồi anh ấy cúi đầu, ánh mắt hơi ngượng ngùng.

“Nửa người thôi.”

Mọi người đều sững sờ.

“Nửa là sao?”

“Làm gì có chuyện yêu mà chỉ nửa người?”

“‘Nửa người yêu’ nghe lạ quá.”

Tôi cũng không hiểu, hơi cau mày.

Anh ấy lúc này mới ấp úng giải thích: “Là một người đang trong giai đoạn phát triển tình cảm.”

“Nhưng chúng tôi rất hài lòng về nhau… chỉ thiếu một bước xác nhận mối quan hệ chính thức.”

“Cô ấy nói, muốn chọn một ngày lành tháng tốt.”

Mọi người lập tức hiểu ra.