Giấu Ngọc Trong Lòng

Chương 4



Ta lên tiếng:

 

“Dĩ nhiên là chứa phu quân rồi.”

 

Sắc mặt Triệu Tông bỗng trở nên rất kỳ lạ, như là tức giận, lại như đang xấu hổ, cuối cùng chỉ vứt lại một câu:

 

“Tốt, tốt lắm.”

 

Rồi quay người bỏ đi.

 

Nhìn bóng lưng chàng rời khỏi, trong lòng ta như bị khoét mất một mảng, trống rỗng, lạnh lẽo, như có cơn gió lạnh ùa vào tim.

 

Ta lẩm bẩm:

 

“Lạnh quá, Xuân Chi, đóng cửa sổ lại đi.”

 

Xuân Chi khó hiểu:

 

“Tiểu thư, cửa sổ đã đóng hết rồi mà.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn, đúng là đóng cả rồi. 

 

Vậy thì gió từ đâu thổi vào?

 

Ta ngồi xuống ghế, chống cằm suy nghĩ:

 

“Xuân Chi, phu quân có phải đang giận ta không?”

 

“Nhưng nếu ta không uống thuốc, có khi sẽ ảnh hưởng đến phụ thân… có phải không?”

 

Xuân Chi gãi đầu:

 

“Nô tỳ cũng không biết.”

 

Cả hai chúng ta đều không biết.

 

Xuân Chi là cô nhi ta nhặt được ngoài phố, hồi đó vì tranh giành bánh bao mà bị người ta đập vào đầu một gậy, từ đó ngốc nghếch.

 

Ta bèn cho nàng cùng ta theo phụ thân học võ.

 

Thật ra trước kia ta rất thông minh, ba tuổi biết chữ, sáu tuổi làm thơ, mười tuổi đã có thể cùng phụ thân vào cung theo thánh thượng đi săn.

 

Lần đó ta cưỡi tuấn mã, săn được một con nai hoa rất đẹp.

 

Chỉ tiếc con ngựa nổi tính, hất ta xuống, đầu đập vào đá, tỉnh dậy thì đã thành ngốc.

 

Phụ thân thương ta, phạt hết những kẻ nói xấu ta, lại dịu dàng xoa đầu ta:

 

“Ngọc nhi đừng nghe bọn họ nói linh tinh, con là người thông minh nhất thế gian.”

 

Phụ thân đã nói ta không phải ngốc, vậy thì ta không ngốc.

 

Nhưng bây giờ ta không chắc nữa rồi, sao ta lại không thể khiến Triệu Tông vui được chứ?

 

Chàng giận thật rồi, vì mấy ngày liền không đến gặp ta.

 

Còn phái một đám cung nữ mới đến hầu hạ.

 

Bọn họ rất cảnh giác, ngày nào cũng theo dõi sát sao ta, đến cả cơ hội uống thuốc cũng không có.

 

À mà đúng, Triệu Tông không đến nữa, ta cũng đâu cần uống thuốc làm gì.

 

Một ngày nọ, có một cung nữ tên Bích Ngô thần sắc lo lắng, lén lén lút lút như có chuyện muốn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bị ta truy hỏi, nàng ta mới quỳ sụp xuống, run lẩy bẩy:

O mai d.a.o Muoi

“Xin Thái tử phi tha mạng, nô tỳ cũng chỉ nghe người khác nói… nói rằng Thái tử nuôi một nữ tử ở Tây thành.”

 

Ta bật dậy, đầu choáng váng. 

 

Nàng ta nói gì?

 

Thái tử nuôi một nữ tử?

 

Ta lập tức nhớ đến cuốn thoại bản đã để xó bấy lâu, chẳng lẽ Triệu Tông thực sự có người trong lòng?

 

Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.

 

Chàng… chàng là phu quân của ta mà!

 

Sao lại có thể nuôi nữ tử khác?

 

Phu quân chỉ được có một thê tử thôi chứ!

 

Như phụ thân ta và mẫu thân vậy, dù mẫu thân đã qua đời nhiều năm, phụ thân cũng chưa từng lấy người khác!

 

Ta rút thanh bảo kiếm treo trên tường, gọi Bích Ngô:

 

“Dẫn đường!”

 

Nàng ta run lẩy bẩy, liên tục dập đầu:

 

“Thái tử phi tha mạng, nếu nô tỳ dẫn người đi, Thái tử điện hạ sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nô tỳ mất!”

 

Nàng ta nói cũng đúng, nàng đã nói ra chuyện đó thì ta nên cảm ơn, không thể liên lụy nàng ấy.

 

Thế là ta bảo nàng viết địa chỉ ra, rồi cùng Xuân Chi đi một mình.

 

Địa chỉ là một tiểu viện ở Tây thành, ta đến nơi khí thế hừng hực, nhưng đến cổng lại do dự.

 

Thật sự phải vào sao? 

 

Nếu thực sự nhìn thấy Triệu Tông thì sao bây giờ?

 

Ta cắn răng bước vào.

 

Nếu quả thật tận mắt thấy Triệu Tông nuôi nữ tử khác, thì ta sẽ không làm nương tử của chàng nữa.

 

Cùng lắm lên núi Nam làm ni cô, Thái tử phi gì chứ, không làm cũng được!

 

Nhưng khi ta bước vào, người ta nhìn thấy lại không phải là Triệu Tông…

 

5

 

Lương Vương Triệu Quân, con trai của Tống Quý phi.

 

Triệu Quân nhìn thấy ta thì hiện rõ vẻ kinh ngạc, mở miệng nói:

 

“Hoàng tẩu sao lại đến đây?”

 

Ta còn muốn hỏi hắn sao lại ở đây nữa kìa.

 

Triệu Quân giơ tay, hành lễ rất cung kính:

 

“Có lẽ hoàng tẩu không nhận ra ta, ta là Lương Vương, mẫu phi là Tống Quý phi.”