Giấu Ngọc Trong Lòng

Chương 6



Nhưng rồi chàng cũng nhận ra có gì đó không đúng, quay sang hỏi ta:

 

“Nàng thấy ta ở đâu? Ai dẫn nàng đến?”

 

Chàng ở ngự thư phòng thật sao? 

 

Nhưng rõ ràng ta thấy bóng lưng giống chàng đến vậy! 

 

Là sao chứ?

 

Ta không hiểu, nên kể lại hết mọi chuyện.

 

Kể xong mới nhớ Triệu Quân đã dặn ta đừng để lộ ra ngoài.

 

Hỏng rồi, ta nói toang hết rồi.

 

Ta liếc nhìn sắc mặt Triệu Tông, kéo nhẹ tay áo chàng, rụt rè hỏi:

 

“Chàng… chàng sẽ bỏ thiếp sao? Triệu Quân nói nếu thiếp ghen tuông thì sẽ không xứng làm Thái tử phi, chàng sẽ bỏ thiếp, sẽ liên lụy đến phủ tướng quân…”

 

Triệu Tông từ đầu tới cuối mặt mày u ám, nhưng nghe vậy thì dịu đi ít nhiều.

 

Chàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, ôm ta vào lòng, giọng đầy dịu dàng:

 

“Ngốc quá, sao ta lại bỏ nàng được.”

 

“Ta chỉ có một nương tử là nàng, từ trước đến nay, và cả mai sau, cũng chỉ có một mình nàng.”

 

Ta tựa vào n.g.ự.c Triệu Tông, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.

 

Lạ thật, cách mấy tầng áo rồi mà?

 

Nghe kỹ lại…

 

Ồ, thì ra là tim mình.

 

Triệu Tông đúng là thần y, chỗ hổng trong lòng ta, tựa như được vá lại trong chớp mắt.

 

Nhưng…

 

“Tại sao Lương Vương lại gạt thiếp?”

 

Triệu Tông hừ lạnh:

 

“Hắn dã tâm lớn lắm, giờ đến nàng cũng muốn nhúng tay vào.”

 

Ánh mắt chàng trầm xuống, suy nghĩ một lát rồi nói:

 

“Ngọc nhi, ta có một việc, cần nàng giúp.”

 

Ta lập tức sáng mắt lên:

 

“Thật sao? Chàng nói đi!”

 

Ta thích giúp người nhất. 

 

Ở nhà ta thường giúp phụ thân lau giáo dài, cha còn khen ta giỏi lắm cơ mà.

 

Giờ ta cũng muốn giúp Triệu Tông!

 

Hắn ghé tai thì thầm nói một hồi.

 

Ta càng nghe càng nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Làm vậy… được không?”

 

Triệu Tông xoa đầu ta, cười nói:

 

“Nương tử thông minh như ngọc, nhất định làm được.”

O Mai d.a.o Muoi

Triệu Tông đã nói được, thì ta làm được!

 

Không lâu sau, trong đêm yến hợp cung, ta đột ngột tuyên bố muốn giúp Triệu Tông lập trắc phi.

 

Mọi người đều biểu cảm khác nhau.

 

Hoàng hậu kinh ngạc, Quý phi vui mừng, phụ thân thì khó hiểu.

 

Còn Triệu Tông thì mặt đen như đáy nồi.

 

Hoàng thượng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chậm rãi hỏi:

 

“Thái tử phi sao lại nói vậy?”

 

Ta đọc thuộc lòng những gì đã tập dượt cả trăm lần trong đầu:

 

“Thần nữ vào Đông cung đã gần một năm, vẫn chưa có con, không công lao gì về mặt hoàng tự, mà vẫn chiếm ngôi cao, trong lòng luôn bất an. Thần nữ nguyện giúp Thái tử lập trắc phi, kéo dài tông mạch, để không phụ ơn đức của hoàng gia.”

 

Nói xong, ta cúi đầu, hít sâu một hơi.

 

Tất nhiên hoàng thượng không đồng ý, ngài chỉ càng thêm nghi ngờ rằng Triệu Tông không tốt với ta.

 

Triệu Tông mặt đen như mực, vội vàng giải thích:

 

“Nhi thần tuyệt không có ý đó.”

 

Nhưng sau tiệc, chàng lại rời đi trước ta một bước.

 

Vài ngày sau, một bức thư của Lương Vương Triệu Quân được đưa vào điện của ta…

 

7

 

Ta nằm trong lòng Triệu Tông, lười biếng nghịch cằm chàng.

 

Chàng đang chăm chú đọc thư do Triệu Quân gửi tới, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm:

 

“Chậc, mỹ nhân trong mộng, ngưỡng mộ đã lâu…”

 

“Nguyện kết lương duyên, cùng nhau trọn kiếp…”

 

Toàn là mấy lời văn vẻ ướt át của Triệu Quân.

 

Lúc mới nhìn thấy, Triệu Tông nổi trận lôi đình, vò nát bức thư, quát lớn:

 

“Thằng súc sinh đó! Dám có ý đồ với nàng!”

 

Ta nhặt lá thư lên, vuốt phẳng lại, rồi vỗ vai hắn:

 

“Phu quân đừng giận nữa, đừng quên đại kế của chúng ta!”

 

Triệu Tông nghiến răng, ra lệnh viết thư hồi âm cho Triệu Quân.

 

Nội dung thì không cho ta đọc:

 

“Đừng làm bẩn mắt nàng.”