Gió Chiều Chưa Lặng - Trạm Dao Tiểu Sinh

Chương 25



Vết m.á.u trên người ta vấy bẩn chiếc long bào trắng như ngọc của hắn.

 

Ta vỗ nhẹ vào lưng hắn, tay rơi xuống mới nhận ra ta hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

 

"Tiểu Hôi, đừng sợ. Ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, ngài khóc gì chứ?"

 

Kỷ Ân Nhi giờ đã bị xé nát lớp ngụy trang, tựa như Từ Vãn Phong của ngày xưa đã sống lại trong ta, nữ tử không biết sợ là gì.

 

Hắn khóc như một đứa trẻ: "Vãn Vãn, chuyện này chúng ta không làm nữa, có được không? Ta sẽ đi g.i.ế.c Giang Diễn ngay bây giờ, hắn muốn làm phản thì cứ làm, chỉ cần nàng không phải chịu thêm khổ sở nào nữa."

 

Ta cười, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Hắn chẳng giống một hoàng đế hai mươi bảy tuổi chút nào, lời nói của hắn chẳng khác gì đứa trẻ bảy tuổi.

 

"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là không thể rồi." Nếu ta có một phương pháp khác dù chỉ một chút, thì ta đã không phải đi trên con đường này. Chúng ta, ai cũng dễ dàng mất lý trí vì người thân yêu nhất, trước đây là ta, giờ là hắn.

 

Triệu Minh Huy sốt ruột muốn xem vết thương trên người ta, nhưng ta lắc đầu. Những vết sẹo chằng chịt, ngang dọc ấy xấu xí đến mức ta cũng không muốn nhìn, huống chi là để hắn nhìn thấy.

 

Nhưng vết thương trên chân thì không thể trốn tránh.

 

Triệu Minh Huy cẩn thận kéo ống quần ta lên, lập tức cau mày, chân ta sưng phù lên như một củ cải, da thịt căng tràn như sắp vỡ toác. Hắn dò theo xương chân mà xoa nhẹ, nhưng chỉ cần một chút áp lực thôi cũng đủ khiến ta đau đến nghiến răng.

 

“Vãn Vãn, chân của nàng… đã gãy rồi.”

 

Đôi mắt hắn đầy đau thương, một nỗi đau mà ngay cả khi bị tra tấn ta cũng không cảm thấy khổ sở đến thế. Nhưng khi hắn ngồi trước mặt ta, ta phải dùng toàn bộ sức lực để không suy sụp.

 

Ta lấy tay lau nước mắt trên đầu gối, cúi đầu nói: “Chỉ là thương tích bên ngoài thôi, không c.h.ế.t được.”

 

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy nẹp để cố định chân ta, rồi băng bó một cách cẩn thận.

Hồng Trần Vô Định

 

"Vãn Vãn, ta biết đây là điều nàng muốn làm, ta không thể ngăn cản. Nhưng bây giờ, ta hối hận rồi. Lẽ nào quyết định để nàng đi mạo hiểm lúc ấy là sai?"

 

Nhưng nếu không làm vậy, Giang Diễn sẽ mãi là thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu ta và hắn, khiến chúng ta đêm đêm mất ngủ. Ta nói với hắn rằng, ta chưa bao giờ hối hận.

 

Ta đặt tay lên vai hắn, hy vọng có thể truyền thêm chút sức mạnh. Cuối cùng, ta vỗ nhẹ vai hắn và nói: “Để ta nhìn con một chút.”

 

Ta không thể đi lại, nên Triệu Minh Huy bế ta vào trong phòng ngủ.

 

Tinh Tinh của ta, đang say giấc.

 

Ta không muốn ngồi lên giường vì sợ làm bẩn chăn gối, để Tinh Tinh phát hiện. Không còn cách nào khác, Triệu Minh Huy đành đặt ta ngồi trên chiếc ghế đẩu gần giường.

 

Ta níu lấy thành giường, chăm chú nhìn tiểu nữ nhi của mình. Trẻ con dường như mang theo một mùi hương ngọt ngào tự nhiên, khiến thời gian như chậm lại mỗi khi ở gần.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh hồng hào, ngủ rất yên bình. Ta khẽ đưa tay ra, muốn vuốt những sợi tóc mềm mại rơi trên trán con bé, nhưng do dự mãi rồi lại rụt tay về.

 

Bàn tay ta đầy vết bầm tím do bị tra tấn. Ta không dám chạm vào con, sợ sẽ làm bẩn sự trong trắng của con bé.

 

Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của ta, Tinh Tinh nhíu mày, trở mình và bắt đầu dụi mắt, như thể sắp tỉnh dậy.

 

Ta hoảng hốt, vội vàng liếc nhìn Triệu Minh Huy, sợ rằng dáng vẻ này của ta sẽ làm con sợ hãi.

 

Triệu Minh Huy bế ta lên và đặt ta sau bình phong.

 

Tinh Tinh quả thật đã tỉnh. Con bé ngồi dậy, theo bản năng mơ hồ gọi: “Mẫu phi.”

 

Trời biết ta đã phải nỗ lực đến thế nào mới có thể kiềm chế không đáp lại tiếng gọi của con.

 

Triệu Minh Huy quay lại bên giường, nhẹ nhàng bế con gái lên, dịu dàng nói: "Phụ hoàng ở đây."

 

Tinh Tinh ôm chặt lấy cổ hắn, giọng buồn buồn: "Phụ hoàng, mẫu phi đi đâu rồi? Lâu lắm rồi Tinh Tinh không gặp mẫu phi, Tinh Tinh nhớ mẫu phi lắm."

 

Ta nghe thấy giọng của Triệu Minh Huy trở nên khàn đặc. Hắn xoa nhẹ tóc con, nói: "Tinh Tinh, mẫu phi của con là nữ tử dũng cảm nhất thế gian. Nàng là một chiến binh, nàng đã đi bảo vệ phụ hoàng và Tinh Tinh. Chúng ta cùng chờ mẫu phi trở về nhé, được không?"

 

Tinh Tinh gật đầu thật mạnh: "Khi Tinh Tinh lớn lên, con cũng sẽ bảo vệ mẫu phi."

 

Ta co ro sau bình phong, cắn c.h.ặ.t t.a.y áo để không phát ra tiếng, ta khóc đến mức khó thở.

 

Sau đó, Triệu Minh Huy dặn người bế Tinh Tinh ra ngoài, rồi kéo bình phong ra, nhìn thấy ta với khuôn mặt đẫm nước mắt.

 

Hắn quỳ trước mặt ta, nâng mặt ta lên, chúng ta tựa trán vào nhau.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của hắn, cắn răng nói: "Minh Huy, vì chàng, vì con, ta nhất định sẽ cố gắng sống sót."

 

Khi ta bình tĩnh lại, Triệu Minh Huy lấy ra một tờ cáo trạng, trên đó viết rằng ta vu cáo Quý phi và thừa nhận mình là tàn dư của Từ gia.

 

Ta nói: "Ta đã nắm trong tay chứng cứ sắt đá về việc Quý phi mưu hại hoàng tử. Giang Diễn không thể giữ bình tĩnh nữa, hắn đồng ý giao lại quyền kiểm soát phòng vệ Kinh Kỳ để đổi lấy sự bình an cho Giang Yên Nhiên. Nhưng điều kiện tiên quyết là mọi tội danh đều do nàng ta gánh vác."

 

Ta gật đầu đáp: "Được thôi, ta sẽ ký."

 

Hắn nắm lấy tay ta, khóe mắt ửng đỏ.

 

"Vãn Vãn, nàng hãy tin ta, giao sinh mạng mình cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn."

 

Ánh mắt của hắn vẫn sâu thẳm như một hồ nước, khó lòng nhìn thấu. Nhưng so với lần đầu gặp, ánh mắt ấy đã trở nên ấm áp hơn, như làn gió xuân tan băng, thổi vào tận sâu trong lòng ta.

 

Bất chợt, ta nhận ra rằng Triệu Minh Huy dù là hoàng đế, nhưng cũng chỉ là một con người bình thường. Chúng ta từng có đôi bàn tay ấm áp, nụ cười thân thiện, nhưng những sự việc trong đời đã đẩy chúng ta rời xa những ngày tháng bình yên ấy.