Gió Chiều Chưa Lặng - Trạm Dao Tiểu Sinh

Chương 7



Năm thứ ba mươi ba đời Khâm Ninh, Từ Tĩnh bị tố cáo tham ô. Lúc đó, Giang Diễn, khi ấy là Đại Lý Tự khanh, nhận lệnh điều tra vụ án. Khi Từ Tĩnh chuẩn bị bị áp giải về kinh thành để xét xử, ông đã tự thiêu tại phủ của mình vì hổ thẹn. Vợ và nữ nhi của ông đều c.h.ế.t trong ngọn lửa. Từ phủ bị cháy rụi, Giang Diễn sau đó đã tìm thấy hàng vạn lượng bạc trong đống đổ nát, chứng thực cho tội tham ô của Từ Tĩnh.

 

Hồng Trần Vô Định

Cùng tháng đó, trưởng tử của Từ Tĩnh, Từ Vãn Lan, vừa đỗ tiến sĩ đã bị xử tử trong ngục. Từ đó, Từ gia bị diệt tộc, vụ án tham ô lớn cũng khép lại. Sau khi tiên đế qua đời, hoàng đế mới kế vị, Giang Diễn trở thành thừa tướng quyền lực nhất triều đình. Vụ án của Từ Tĩnh chỉ còn là câu chuyện bàn tán của người đời, không ai dám hỏi đến nữa.

 

Tuy nhiên, những người sinh ra và lớn lên ở Giang Nam vẫn có một sự tôn trọng đặc biệt dành cho Từ Tĩnh. Khi ông còn đương chức, Giang Nam giàu có, cuộc sống bình an, nhà nhà không cần phải đóng cửa khi ngủ. Ai cũng ca ngợi ông là một vị quan thanh liêm, dù sau này ông bị buộc tội tham ô, cũng ít người oán trách ông.

 

Lan Sung Viên là một nữ tử lớn lên ở Giang Nam như thế. Vào một ngày nọ, Giang quý phi tình cờ nhắc đến vụ án tham ô của Từ Tĩnh, và Lan Sung Viên đã đứng ra bênh vực ông. Từ đó, nàng bị Giang quý phi xem là kẻ thù và bị đày đến Bắc Uyển, rồi sống đến cuối đời trong lãnh cung.

 

Nàng ấy bằng tuổi ta. Khi sinh Tinh Tinh và qua đời, Lan Sung Viên chỉ mới mười chín tuổi. Nữ tử xinh đẹp như đóa phù dung ấy, luôn dịu dàng và nhút nhát, mỗi khi nói chuyện đều đỏ mặt.

 

Rất ít người còn nhớ tên Lan Sung Viên, nhưng ta sẽ không bao giờ quên. Nàng tên là Lan San, Tống Lan San.

 

Một nữ tử thật ngốc nghếch, vì người không liên quan mà c.h.ế.t oan uổng trong cấm cung này. Liệu có đáng không?

 

Khi sức khỏe hồi phục, ta đón Tinh Tinh trở về. Nhìn khuôn mặt bụ bẫm của con bé, ta lo lắng, mới ở Trọng Hoa Điện có vài ngày mà sao con bé lại mập lên nhanh như vậy.

 

Ta đang suy nghĩ thì một túi hạt dẻ rơi trước mặt ta. Ta ngẩng đầu lên và nhận ra đó là Trần Vân Vân. Nàng ôm chầm lấy ta, than phiền: “Ngươi thật vô lương tâm, làm Bảo lâm rồi liền quên mất các tỷ muội từng cùng chịu khổ với ngươi.”

 

Kể từ đó, Trần Vân Vân thường đến Dục Tú Cung tìm ta tán gẫu, không chỉ có mình ta, nàng còn lôi kéo cả Trình mỹ nhân.

 

Triệu Minh Huy cũng thường đến Dục Tú Cung để thăm con. Có vài lần, khi hắn đến, Trần Vân Vân cũng tình cờ có mặt. Trước mặt hoàng thượng, nàng như biến thành một người khác, ánh mắt điệu đà, giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy.

 

Trình mỹ nhân rất khó chịu về Trần Vân Vân, nhắc nhở ta nên tránh tiếp xúc với nàng ta. Nhưng ta vẫn nhớ hình ảnh Trần Vân Vân lúc kéo ta đến bàn trang điểm để che giấu vết bầm trên mặt sau khi bị quý phi tát. Trong hậu cung này, có nữ nhân nào không mong muốn có được một chút sủng ái? Nếu muốn xuất hiện trước hoàng thượng thêm một lần, cũng chẳng có gì đáng trách.

 

Trình Viên Chi không chịu nổi, nắm lấy tay ta nói: “Ân Nhi, ngươi thật là không để tâm gì cả. Trần Thải nữ rõ ràng là thấy ngươi có tiền đồ nên mới bám vào ngươi làm bàn đạp. Loại người như nàng ta, ngươi phải cẩn thận, kẻo đến lúc nàng ta được sủng ái rồi liền đá ngươi ra.”

 

Ta mỉm cười che miệng: “Nàng từ đâu nhìn ra ta có tiền đồ vậy? Ta làm sao mà có tiền đồ được?”

 

Trình Viên Chi có vẻ lúng túng, như thể vừa lỡ lời.

 

Ta liền thu lại nụ cười và hỏi: “A Chi, có chuyện gì sao?”

 

Nàng ấp úng nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều nhé. Nghe nói hoàng thượng rất thích những nữ tử có đôi mắt đào hoa. Sau yến tiệc Trung Thu, hoàng thượng đã phái Ngô công công đến Giáo Phường Tư tìm một nhạc sư chơi tỳ bà, nhưng lạ thay, không tìm thấy. Hình như nhạc sư đó có đôi mắt đào hoa.”

 

Ta im lặng suy nghĩ. Thảo nào, lần đầu tiên trong Trọng Hoa Điện khi Triệu Minh Huy nhìn thấy mặt ta, hắn đã cho Ngô Trung Toàn kiểm tra vết thương trên ngón tay ta. Hóa ra từ yến tiệc Trung Thu, hắn đã để ý đến ta rồi.

 

Nhưng Giang quý phi không có đôi mắt đào hoa. Vậy thì sự ám ảnh của hắn với đôi mắt ấy đến từ ai?

 

Triệu Minh Huy quả thật là một người cha tốt. Nếu hai ngày không được gặp Tinh Tinh, hắn sẽ triệu ta mang con bé đến Trọng Hoa Điện. Hắn kiên nhẫn dạy Tinh Tinh đọc sách, vẽ tranh. Tất cả những bài học của Tinh Tinh đều do hắn cầm tay chỉ dạy.

 

Khi Tinh Tinh chạy ra ngoài chơi, ta yên lặng ngồi bên cạnh để hầu bút mực. Phần lớn thời gian, hắn đọc tấu chương, ta không dám làm bất cứ điều gì gây tiếng động để quấy rầy. Vì vậy, khi hắn bất ngờ nắm lấy tay ta lúc ta đang mài mực, ta giật mình sợ hãi.

 

Hoàng thượng dẫn ta đến trước bàn, trải một tờ giấy Tuyên Thành rồi dùng chặn giấy đè phẳng nó. Hắn hỏi ta: “Ngươi có biết chữ không?”

 

Ta khẽ trả lời: “Thần thiếp biết chút ít.”

 

Hoàng thượng mỉm cười dịu dàng, từ phía sau ôm lấy ta, nắm tay ta mà cầm bút, nhúng vào mực. Cả cơ thể ta cứng đờ, tim dường như bỏ lỡ một nhịp. Lồng n.g.ự.c hắn vững chắc, ta thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đang đập chậm rãi nhưng mạnh mẽ ngay sau lưng ta. Giống như dòng nước tan chảy từ đỉnh cao, chảy xuống chân núi, tưới mát cả một vùng đất xanh tươi.

 

Hắn cầm tay ta viết từng nét trên tờ giấy trắng. Chấm, phẩy, ngang, dọc... Cuối cùng, khi nét bút cuối cùng được hoàn thành, hắn khẽ hỏi bên tai ta: “Ngươi có nhận ra chữ này không?”

 

Ta gật đầu, trả lời: “Chữ ‘Giang’.”

 

Hắn cười, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào cổ ta, khiến ta cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa yếu mềm.

 

Rồi ta nghe hoàng thượng hỏi tiếp: “Thế ngươi biết chữ này có nghĩa là gì không?”

 

Ta không rõ hắn đang nghĩ gì, bèn cắn môi trả lời: “Khi nấu ăn sẽ cần dùng.”