Hai ngày sau, Diệp Phục Thu và Thẩm Viên hẹn nhau đến cửa hàng của cô ấy tham quan.
Phòng làm việc của Thẩm Viên mở trong khu phố nghệ thuật yên tĩnh, nơi này thường xuyên tổ chức triển lãm, còn có rất nhiều người nổi tiếng mở quán cà phê ý tưởng. Rất nhiều người làm nghệ thuật thích đến nơi này giết thời gian hoặc nói chuyện khi rảnh rỗi.
“LilyBán” (Hoa Linh Lan Trắng) của Thẩm Viên chiếm giữ một vị trí đắc địa trong khu nghệ thuật, nhưng lại nép mình cạnh những thảm hoa và hồ nước, không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào náo nhiệt của khu phố chính. Bên ngoài nhiệt độ ba bốn mươi độ C, nắng gắt đến mức cô đi ngoài trời hít thở cũng thấy khó khăn, vậy mà vừa bước vào con đường nhỏ dẫn đến LillyBán giữa rừng cây là lập tức mát mẻ hơn rất nhiều.
Trong tưởng tượng của cô, phòng làm việc của Thẩm Viên làm ăn thành công như vậy, ngày thường hẳn là đông như trẩy hội, kết quả đoạn đường này rất yên tĩnh, trong phòng làm việc cũng không có âm thanh huyên náo nào đặc biệt truyền ra.
Nếu không biết công dụng của tòa nhà này, người qua đường thật sự sẽ cho rằng đó là một quán cà phê yên tĩnh.
Diệp Phục Thu đẩy cửa thủy tinh ra, bước vào tiền sảnh cùng tiếng chuông gió leng keng trong trẻo, khẽ hỏi: “Xin chào?”
Nghe thấy tiếng chuông gió cửa ra vào vang lên, một cô gái nhanh chóng chạy đến, tươi cười chào đón cô: “Xin chào quý cô, cô muốn xem loại trang sức nào, có gì cần tôi giúp không ạ?”
Cô ấy mặc tạp dề mang logo của phòng làm việc, chắc là nhân viên.
Diệp Phục Thu xua tay, mỉm cười nói: “Tôi đã hẹn trước với quản lý của mọi người rồi.”
Cô gái ấy vừa mới kịp phản ứng, chợt nghe thấy giọng Thẩm Viên từ bên trong gọi lớn: “Đoàn Tử, là bạn của chị, mau mời vào!”
Nhân viên tên Đoàn Tử lập tức cười vui vẻ dẫn Diệp Phục Thu vào tiệm.
Diệp Phục Thu vừa đi vào trong vừa ngắm nghía quanh bốn phía, phòng làm việc bày trí rất sạch sẽ, trên tường có phù điêu và đồ trang trí hình hoa linh lan. Trên tường dán các giải thưởng của đội ngũ và lý lịch cá nhân của Thẩm Viên với tư cách là một nhà thiết kế, phần lớn là ảnh trưng bày các sản phẩm thiết kế xuất sắc của phòng làm việc.
Thẩm Viên đang quấn tạp dề ngồi trước bàn làm việc, dường như đang vẽ bản thảo, lúc làm việc cô ấy búi mái tóc xoăn lại thành một cái búi tròn. Cô ấy tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thu, bỗng nhiên cười rộ lên: “Thu Thu! Đến đây!”
“Bên ngoài có nóng không?”
Diệp Phục Thu cười lắc đầu, đi tới: “Bên ngoài nóng, vừa vào thì thấy mát mẻ rồi.”
Thẩm Viên nhìn sang nhân viên bên cạnh: “Đoàn Tử, em giúp cô Diệp lấy một cây kem Haagen-Dazs để giải nhiệt nhé, à lấy vị xoài, vị chị ấy thích đó.”
“Lấy cho chị một cây vị Rum, còn em thì tự chọn đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Phục Thu bỗng nhìn cô ấy, cảm thấy lòng mình như có dòng suối ấm áp nâng bổng lên.
Cô rất ít khi nhắc tới sở thích của mình với người khác, chỉ vì mấy ngày trước lúc ăn cơm, cô chủ động gọi một ly nước xoài mà Thẩm Viên nhớ kỹ chuyện nhỏ như cô thích xoài luôn sao?
Thẩm Viên dặn dò xong quay đầu lại thì thấy cô giương đôi mắt hoa đào sáng ngời nhìn mình, cười khẽ: “Sao chị lại nhìn em như vậy, sao vậy.”
Cô ấy nâng khuôn mặt trắng nõn của mình, tỏ vẻ dễ thương: “Yêu em rồi sao?”
Diệp Phục Thu thành thật gật đầu: “Quả thật làm chị mê rồi.”
Thẩm Viên được khen ngợi nên rất phấn khởi, nụ cười càng thêm rạng rỡ, cẩn thận cất bản thảo trước mặt đi: “Chiều nay vốn không có việc gì, nhưng có một khách hàng nhớ lầm kích cỡ ngón tay của bạn trai mình.”
Cô ấy quay đầu bổ sung thêm: “Em đoán, không phải là nhớ lầm, mà là đổi thành người khác.”
“Hiện tại kích cỡ và các chi tiết thiết kế đều phải sửa, haiz, phục vụ khách hàng sẽ luôn gặp phải các loại phiền toái như này.”
“Em định……” Thẩm Viên liếc nhìn cô, “Làm cho chị một đôi khuyên tai, lại thêm một sợi dây chuyền để thành một bộ trang sức. Ngày thường chị có thể đeo rời từng món, nhưng khi đến những nơi trang trọng thì đeo cả bộ trang sức là lịch sự và chỉn chu nhất.”
“Opal em đã lấy rồi, còn về màu sắc của đá quý em đã nghĩ đi nghĩ lại, màu đỏ và xanh lam quá trang trọng, chị trẻ trung xinh đẹp thế này thì ngày thường sẽ ít dùng đến.” Cô ấy lấy chiếc hộp trang sức đặt bên cạnh ra, cho Diệp Phục Thu xem rồi lấy ra một viên Paraiba: “Viên Paraiba này của em có độ tinh khiết rất cao, vốn định tặng chị, nhưng màu xanh lam ánh neon của nó vốn đã khá lạnh lùng rồi, mà khí chất của chị lại thiên về trầm tĩnh thanh tao……”
Trợ lý mang kem đến cho họ, Thẩm Viên lại nói: “Cưng ơi, em đi lấy bộ đá Spessartine garnet kia cho chị.”
Diệp Phục Thu không am hiểu về trang sức, chỉ nhìn những thứ trong tay cô ấy thôi cô đã mê mẩn rồi, “Đá Spessartine garnet?”
Trợ lý nhanh chóng đưa tới, Thẩm Viên đưa cho cô xem.
Diệp Phục Thu ghé đầu lại, nhìn thấy từng viên đá quý màu cam đỏ trong hộp nhung đen, bởi vì đã từng được cắt nên những viên đá đa diện phản chiếu hàng ngàn ánh sáng dưới đèn, khiến người ta không thể rời mắt.
“Đá Spessartine garnet thuộc nhóm garnet mangan nhôm, là một loại garnet.” Thẩm Viên lấy một viên đặt vào lòng bàn tay cô, “Nhưng màu sắc phải đạt đến mức cam đỏ, cam vàng như thế này, cộng thêm độ tinh khiết khá tốt, mới được gọi là đá Spessartine garnet.”
“Loại đá quý màu cam đỏ này vừa thời trang lại vừa tươi mới, khiến người ta liên tưởng đến những thứ ấm áp như hoa hướng dương và mặt trời, có thể trung hòa khí chất tông lạnh trên người chị,” Cô ấy vừa nói về đá quý và thiết kế, cả người như được tiếp thêm năng lượng, mắt phát sáng: “Bộ trang sức này làm ra chắc chắn sẽ hợp với chị.”
Diệp Phục Thu tự biết giá trị của bộ trang sức đá quý này tuyệt đối không thấp, nhưng trước khi ra ngoài Kỳ Tỉnh đã dặn dò cô, cho dù Thẩm Viên muốn thiết kế cho cô như thế nào cô đều phải nhận lấy.
Không bác bỏ sự nhiệt tình của người khác, coi như là quà gặp mặt của người một nhà.
Tương lai cô và Kỳ Tỉnh cũng sẽ tặng quà cho vợ chồng họ, đều là quà cho nhau, không cần từ chối.
Diệp Phục Thu gật đầu, đáy mắt phản ánh những đốm sáng màu cam: “Cám ơn em, chị rất thích.”
“Vậy thì chờ mong thành phẩm nhé.”
“Được thôi!” Thẩm Viên lại cất viên đá đi, bắt đầu đo kích thước cho cô.
Lúc này trợ lý Đoàn Tử mới ý thức được từ trong cuộc trò chuyện của các cô, cười tò mò: “Chị Viên Viên, hóa ra đây là chị dâu của chị à?”
“Thế nào? Chị dâu nhỏ của chị đẹp không?” Thẩm Viên đang đo vòng cổ cho cô, nháy mắt mấy cái: “Còn nhỏ hơn chị một tuổi nữa.”
Đoàn Tử che miệng.
Anh trai của Tổng giám đốc Dịch thật giỏi, dám ăn cỏ non như vậy.
Đoàn Tử ăn kem xong thì tiếp tục làm việc, để lại hai người họ nói chuyện phiếm với nhau.
Diệp Phục Thu đưa tay cho cô ấy, vừa nhìn Thẩm Viên đo kích thước ngón tay cho mình vừa nghe cô ấy nói chuyện.
Nói vài câu, Thẩm Viên liếc cô một cái, nhỏ giọng hỏi: “Thu Thu…… Chị và Tổng giám đốc Kỳ……”
Diệp Phục Thu: “Hả?”
Cô hỏi: “Có dự định khi nào kết hôn không?”
Kết hôn.
Diệp Phục Thu trợn mắt, có khi người này còn chưa nghĩ đến chuyện cầu hôn.
Cô lắc đầu, giải thích: “Chị không muốn kết hôn sớm, cũng nói với anh ấy như vậy, để hai năm này ổn định công việc trước rồi mới bàn chuyện lập gia đình.”
Thẩm Viên hiểu, cảm thán: “Thu Thu, chị thật đúng là rất rõ ràng với kế hoạch của mình.”
Diệp Phục Thu hỏi ngược lại: “Em muốn kết hôn với Dịch Thận phải không?”
“Anh ấy cầu hôn rồi?”
“Vẫn chưa……?” Thẩm Dung buông thước đo xuống, mặt phồng lên ghi số, không khó nhìn ra vài phần ngượng ngùng: “Nhưng em có thể cảm giác sẽ nhanh thôi.”
“Anh ấy luôn không đợi được đến lúc em nhắc tới, trong chuyện này chắc Dịch Thận cũng không đợi được.”
“Vậy xem ra, có vẻ là bọn em kết hôn trước rồi.”
Diệp Phục Thu gật đầu, đột nhiên muốn góp vui: “Thiếu phù dâu thì có thể tìm chị.”
“Hahaha được thôi.” Thẩm Viên lại nghĩ đến một chuyện, vỗ mu bàn tay cô, vẻ mặt kiên quyết: “Mặc kệ thế nào, nhẫn đính hôn và nhẫn cưới của chị, nhất định phải giao cho em thiết kế.”
“Tốt nhất là toàn bộ đồ trang sức dùng trong ngày cưới cứ để em phụ trách.”
Cô ấy nói: “Em rất thích thiết kế nhẫn cưới cho người khác, em rất vui khi có thể nhìn người khác dũng cảm tiến tới hôn nhân và có được hạnh phúc”.
Thẩm Viên nói xong thì cười trộm: “Thuận tiện còn có thể lấy được một số tiền lớn từ chỗ Tổng giám đốc Kỳ.”
“Hahaha, nói đùa thôi, đến lúc đó coi như em tặng quà tân hôn cho hai người.”
Diệp Phục Thu đồng ý.
Trong lúc nói chuyện, cô luôn không nhịn được mà chăm chú nhìn Thẩm Viên, như thể ánh mắt rất khó dời đi.
Nhìn Thẩm Viên, cô có thể biết được một cô gái lớn lên trong một gia đình đầy tình yêu thương, đầy đủ và sung túc từ nhỏ sẽ như thế nào.
Mặc dù cả đời này cô không thể có được điều đó, nhưng nếu tương lai cô muốn có con, mà lại sinh con gái, cô sẽ nuôi dạy con bé giống như Thẩm Viên vậy.
…………
Thời điểm cô ra khỏi phòng làm việc, thời gian đã tới thời khắc mặt trời ngả hướng Tây.
Đường phố chính của khu nghệ thuật rộng rãi, hai bên vừa hay đón được ánh hoàng hôn từ hướng chính Tây. Diệp Phục Thu xách một đống đồ do Thẩm Viên tặng bước ra, quay đầu nhìn thấy mặt trời lặn rực rỡ như đá Spessartine garnet đang chầm chậm hạ xuống giữa những tòa nhà kính, ngay cả bóng của cô dưới chân cũng được nhuộm một màu vàng óng ấm áp.
Cô đứng ở dưới tàng cây chờ, không quá mấy phút đã nhìn thấy chiếc Land Rover của Kỳ Tỉnh hùng dũng chạy tới. Anh không mua xe ở Tân Dương, chiếc xe đang lái vẫn là chọn từ gara của Dịch Thận.
Xe dừng lại bên cạnh cô một cách chuẩn xác, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai đeo kính râm của Kỳ Tỉnh đập vào mắt cô.
Kỳ Tỉnh vịn tay vào tay lái, nghiêng đầu lại, ngón tay kia hơi vén kính râm xuống, anh cúi đầu ngước mắt lên đối diện với tầm mắt cô.
Anh cố ý bóp còi, cong môi: “Người đẹp đi đâu đây, tiện đường đưa em đi.”
Diệp Phục Thu nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, người này còn có thể giở trò lưu manh, cũng không biết học ở đâu, không đứng đắn gì cả.
“Thật ngại quá, em có bạn trai rồi.”
Kỳ Tỉnh suy nghĩ nửa giây: “Đáng tiếc.”
“Nhưng cũng đúng lúc.”
Diệp Phục Thu: ?
Kỳ Tỉnh ngoắc ngón tay với cô, tư thái lười nhác: “Anh thích ‘phụ nữ có chồng’.”
Diệp Phục Thu hoàn toàn không nhịn được, cô nghiêng đầu cười ra tiếng trước mặt trời lặn, giây tiếp theo cô bất lực đi qua mở cửa xe: “Thật không chịu nổi anh.”
“Kỳ Tỉnh bi.ến thái chết tiệt.”
“Lại mắng anh rồi. Mắng nhiều thật.” Anh lại gần thắt dây an toàn cho cô, cúi đầu m*t một miếng trên môi cô: “Nhớ anh không.”
Diệp Phục Thu tựa lưng vào ghế, chống vai anh tức giận nói: “Chúng ta mới xa nhau không quá năm tiếng.”
“Là năm tiếng rưỡi.” Kỳ Tỉnh tiếp tục hỏi: “Vậy nên nhớ anh không.”
Cô nở nụ cười, bại trận và thừa nhận: “Nhớ, rất nhớ anh.”
“Được chưa?”
“Sao anh lại dính người như vậy, không giống anh chút nào, Tổng giám đốc Kỳ ạ.”
Rất khó tưởng tượng đây là một ông chủ 30 tuổi sự nghiệp thành công, oai phong một cõi.
“Đệch.” Kỳ Tỉnh nói tục, cúi đầu hôn lên cổ cô, trầm giọng nói: “Đây mới là anh.”
Anh hôn cổ cô đến mức ngứa ngáy, có cảm giác kỳ lạ dâng lên, hô hấp Diệp Phục Thu cũng dần dồn dập, muốn từ chối nhưng lại không nhịn được nghênh đón: “Không thể chậm trễ thời gian, buổi tối còn phải về nhà ăn cơm với bà nội……”
“Biết rồi.” Kỳ Tỉnh cởi dây an toàn của mình, nâng mặt cô lên, trước khi hôn cô còn dùng ánh mắt hứa hẹn: “Chỉ hôn một lát thôi.”
Sau một khắc, hô hấp của Diệp Phục Thu đã bị anh chiếm cứ toàn bộ.
Kỳ Tỉnh điều chỉnh ghế ngồi của cô để thuận tiện cho anh cúi người đè xuống.
Toàn bộ bóng dáng đối phương bao phủ lấy cô, ánh mặt trời đang lặn vàng óng trước cửa kính bị đôi vai rộng lớn của anh che khuất, lưng cô tựa vào ghế ngồi mà không có đường lui, Diệp Phục Thu chỉ có thể thành thật ôm lấy cổ Kỳ Tỉnh tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt.
Diệp Phục Thu ăn đồ ngọt ở chỗ Thẩm Viên, giờ phút này há miệng trao hơi thở cho anh còn có vị ngọt của trà hoa quả, Kỳ Tỉnh dùng đầu lưỡi càn quét mùi hoa quả giữa răng môi cô, tham lam cướp đoạt tất cả.
Mũi anh chạm vào má cô, cọ đến mức cả người cô đều ngứa ngáy.
Ngón tay Kỳ Tỉnh ở mọi ngóc ngách trên người cô châm lửa, lúc thì sau lưng lúc thì thắt lưng, rất nhanh khiến cô mềm nhũn.
Âm thanh chụt chụt mập mờ tràn ngập vào gió điều hòa trong xe, thỉnh thoảng trộn lẫn tiếng r.ên rỉ của Diệp Phục Thu.
Kỳ Tỉnh dễ dàng mở nút trói buộc bằng một tay, trong lúc hoảng hốt Diệp Phục Thu muốn đẩy anh ra nhưng không có sức lực, tùy ý để anh làm loạn cơ thể mình, lại nhìn anh xoa bóp nhịp tim của cô.
Giữa sự vặn vẹo và v**t v* đầy kỹ năng của anh, sự thoải mái và đòi hỏi nhiều hơn dần chiếm lấy thần kinh của cô.
Kỳ Tỉnh dời môi xuống từng chút một, theo thói quen muốn gặm những dấu vết trên cổ cô. Nghĩ đến lát nữa phải cùng cô về nhà nên anh đẩy cổ áo của cô ra, lột cổ áo của cô thành trang phục hở vai, m*t ở phía dưới xương quai xanh, cuối cùng ấn xuống một vệt đỏ ửng lúc mặt trời lặn lướt qua.
Quần áo Diệp Phục Thu lộn xộn, sớm đã bị anh chọc cho thần hồn điên đảo.
Lúc anh hơi dịch người ra, cô còn cảm thấy có chút tiếc nuối, cô giương ánh mắt mê ly lên đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Kỳ Tỉnh, biết đây mới là mục đích của anh.
Hai người ôm lấy nhau, bình phục hô hấp, Diệp Phục Thu bám lấy bả vai anh, tay kia ôm vạt áo anh, nhớ tới nội dung vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Viên, thuận miệng nói: “Chắc là Dịch Thận sẽ kết hôn sớm hơn chúng ta.”
“Em nghe nói gì rồi?” Anh giúp cô vén tóc lại, nói.
“Không có, là Thẩm Viên nói cảm thấy Dịch Thận hẳn là đang chuẩn bị cầu hôn.” Diệp Phục Thu suy đoán: “Cầu hôn xong rồi chắc là sẽ tổ chức hôn lễ nhanh thôi nhỉ? Ít nhất sẽ đăng ký kết hôn trước.”
“Hai người họ hành động đúng là nhanh thật.”
Kỳ Tỉnh vẫn mải ngắm nhìn Diệp Phục Thu, anh cúi đầu mập mờ dùng môi cọ cô, vừa nói chuyện vừa cọ hôn: “Em cũng muốn?”
“Muốn kết hôn?”
Diệp Phục Thu bị anh hôn liên tục, lời nói không được lưu loát: “Vẫn, không phải chuyện gấp, hơn nữa, không phải lúc trước, em đã nói với anh, em dự định đợi công việc của em ổn định…… ưhm……”
Nói chưa được hai câu, cô lại bị Kỳ Tỉnh hôn.
Diệp Phục Thu bị hôn đến mức khóe miệng đều ch** n**c miếng, chật vật và kiều diễm, cô ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ của anh.
Hai ba phút sau, Kỳ Tỉnh buông cô ra, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu đang không ngừng thở d.ốc, cười hỏi: “Chờ anh chuẩn bị, sẽ cho em một màn cầu hôn tuyệt đối đặc sắc.”
Diệp Phục Thu thở hổn hển, vỗ về cánh tay anh, lông mi run rẩy: “…… Khi nào?”
“Ở đâu……”
“Đặc sắc cỡ nào, thế nào mới là đặc sắc?”
Kỳ Tỉnh đặt môi lên chóp mũi cô, mỗi nụ hôn đều nói một câu: “Đoán xem?”
“Cô Diệp, hay là bắt đầu đoán từ bây giờ đi.”
“Từ từ đoán, đoán xem anh sẽ cầu hôn em như thế nào.”
“Đoán đúng.” Anh cúi xuống chạm trán cô, vẫn với vẻ bất cần đời như thường lệ, khi cười đôi mắt phượng và khóe môi mỏng hòa hợp đến hoàn hảo, “Anh có thưởng.”