Giở Trò

Chương 102: Ngoại truyện – “Thu Thu phạt đủ chưa?”



“Anh và bà nội em nói gì với nhau vậy?” Diệp Phục Thu nắm tay Kỳ Tỉnh hỏi.

Chín giờ rưỡi tối, sau bữa tối hai người chào tạm biệt bà nội rồi nắm tay nhau đi trên con đường ra ngoài khu dân cư.

Vừa ăn xong thì hai người họ vào phòng khách trò chuyện cùng bà cụ, Kỳ Tỉnh tiếp tục thảo luận với bà cụ về chuyện đính hôn với cô.

Ý của Kỳ Tỉnh là anh sẽ không chỉ nói dăm ba câu mà chốt luôn chuyện cưới xin này với bà nội cô. Mà là sau khi nhận được sự đồng ý của bà cụ, anh sẽ chọn một ngày để bố mẹ anh đích thân đến Tân Dương gặp bà nội của Diệp Phục Thu. Để người lớn hai bên gia đình sẽ cùng ngồi lại để bàn bạc hôn sự của hai người họ.

Để người nhà họ Kỳ chính thức mang sính lễ tới cửa cưới con gái nhà người ta.

Kỳ Tỉnh rất nghiêm túc trong chuyện của họ, khiến cô và bà nội cô đều hài lòng đến mức không có gì để phản đối. Với thái độ này của anh, Diệp Phục Thu cũng không có gì phải lo lắng.

Anh sẽ sắp xếp mọi thứ.

Nếu bây giờ Kỳ Tỉnh chủ động nhận làm tất cả mọi chuyện, cô cũng không tranh giành làm với anh, cô sẽ tùy ý hưởng thụ cảm giác được thiên vị này.

Bởi vì sẽ kết hôn và bắt đầu lập một gia đình mới, tương lai quãng đời còn lại đều cùng đồng hành với khói dầu trà gạo, cô sẽ có rất nhiều cơ hội chia sẻ cùng, không phải chỉ có trong chốc lát này.

Nhưng cô không biết anh đã nói gì cùng bà nội trong mấy phút ở phòng bếp kia, Diệp Phục Thu lắc cánh tay của anh: “Nói một chút đi, đã nói chuyện gì vậy?”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô, lôi kéo giữ chặt người ở bên mình: “Tò mò như vậy sao? Sợ anh nói xấu em à?”

“Anh dám.” Diệp Phục Thu rút một tay ra ôm eo anh, nhiệt độ cơ thể cách áo T Shirt hoà nhập vào sự ấm áp của anh: “Nếu anh nói xấu em, bà nội em sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”

“Anh nhất định là lén lút nói lời ngon ngọt với bà nội, rồi xin bà em gả em cho anh.”

“Thông minh như vậy?” Kỳ Tỉnh vẫn mỉm cười, nói theo cô: “Ngưỡng cửa nhà em cao quá, nếu anh không cố gắng hết sức thì làm sao cưới được em.”

“Lại không nghiêm túc, chỉ biết đùa giỡn thôi.” Diệp Phục Thu bĩu môi, liếc anh một cái.

“Nếu để cho toàn bộ giới thượng lưu ở vịnh Tiêu Quảng Đông biết anh cuối cùng lại cưới một cô bé Lọ Lem, có khi cằm họ sẽ rớt xuống đất mất.”

Ý cười bên môi Kỳ Tỉnh càng đậm: “Vậy không phải rất đặc sắc sao?”

“Có muốn xem không? Sắp xếp cho em một vở kịch.”

Diệp Phục Thu bất lực nở nụ cười: “Anh thật đúng là……”

Xem náo nhiệt của mình cũng không ngại lớn.

“Cái gì mà cô bé Lọ Lem.” Kỳ Tỉnh giơ tay đan ngón tay mình vào ngón tay cô, quơ dưới đèn đường: “Người bị anh bắt rõ ràng là Nữ Vương nhỏ mà.”

Là một Nữ Vương nhỏ không có bối cảnh hiển hách, dựa vào nghị lực leo lên, tự mình đội vương miện cho bản thân.

Diệp Phục Thu bị dỗ dành đến mức mắt không nhịn được mà bay lên, chọc vào cánh tay của anh, “Vậy anh là cái gì, Quốc Vương? Hay Hiệp Sĩ”

Kỳ Tỉnh suy nghĩ một chút, cúi đầu kề bên tai cô nói: “Anh à.”

“Anh là…… nam sủng chờ lệnh vào phòng ngủ của Nữ Vương bất cứ lúc nào.”

“Anh!” Diệp Phục Thu đỏ mặt cười xấu hổ mắng: “Anh là đồ không biết xấu hổ!”

Kỳ Tỉnh thừa dịp cô xấu hổ không kịp phản ứng, trực tiếp cúi người về phía trước một bước, hai tay giữ lấy hai chân cô, lập tức cõng người lên: “Lên kiệu——”

Hai chân Diệp Phục Thu đột nhiên bay lên không, cô sợ tới mức ôm cổ anh thất thanh: “Ôi!”

Kỳ Tỉnh cõng người chậm rãi chạy về phía trước, không ngừng trêu đùa: “Nữ Vương điện hạ nắm chắc, lên kiệu về nhà nào.”

Thời gian còn sớm, trong ngoài khu dân cư đều có không ít cư dân tản bộ ra vào, thấy đôi tình nhân này thân mật náo loạn, mọi người đều không kìm được mà nhìn họ với ánh mắt đầy ý cười.

Diệp Phục Thu sắp xấu hổ muốn chết, cô vung chân đánh anh: “Được rồi Kỳ Tỉnh, thả em xuống, anh làm gì vậy.”

Mắng rồi lại không nhịn được bật cười.

Kỳ Tỉnh nghe thấy cô ghé ở trên lưng mình cười, tuy rằng cúi đầu nhưng anh vẫn ôm chặt hai chân cô đi về phía trước.

“Không buông, sao Nữ Vương có thể tự mình đi được.”

Bởi vì người này đột nhiên tự phong cho mình vai nam sủng, khiến tiết mục đêm nay có nội dung mới.

Bóng đêm nồng đậm, ngọn nến thơm thắp ở đầu giường.

Diệp Phục Thu mặc váy ngủ bằng lụa quỳ trên giường, nhìn xuống khung cảnh sống động và đầy mê hoặc trước mắt.

Trên người Kỳ Tỉnh chỉ có một lớp áo choàng tắm, hai tay bị khăn lụa của cô trói ở đầu giường. Khăn che mắt màu đen đã che đi toàn bộ khuôn mặt anh từ sống mũi trở lên, đôi môi mỏng đỏ mọng hơi mím lại lọt vào trong mắt cô, vô hình chung trở thành thứ mê hoặc hơn cả đôi mắt anh.

Kỳ Tỉnh run rẩy môi, rõ ràng bị trói nhưng lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, thư thái cuộn mình trong chăn: “Nữ Vương đại nhân định thị tẩm anh như thế nào đây.”

“Chuẩn bị xong rồi.”

Lông mày Diệp Phục Thu run rẩy vài cái, bàn về độ trêu chọc thì chẳng ai đùa lại được anh. Cô không nói gì, trèo lên giường ngồi đối diện với anh, hai tay chống ra sau, ngồi vào khoảng trống g*** h** ch*n anh đang dang rộng.

“Hôm nay anh làm em mất mặt ở bên ngoài, không cho chơi, phải phạt.”

Kỳ Tỉnh đeo bịt mắt, nhíu mày, âm cuối cao lên: “Ồ?”

“Định phạt anh như thế nào.”

Anh vừa dứt lời, cô đưa một chân lên, cổ họng Kỳ Tỉnh đột nhiên căng thẳng.

Diệp Phục Thu chống đỡ thân thể, vén lên rồi đặt ngón chân trắng nõn lên……

Chẳng mấy chốc, một mùi hương quyến rũ lan tỏa khắp nơi.

Cô nghiêng đầu, quan sát sự thay đổi của cơ thể và vẻ mặt anh, giọng điệu giống như đang đùa giỡn với thú cưng: “Đau không?”

“Hay là thoải mái?”

Không biết cô học được ở đâu, không những không đau mà huyết mạch trong người anh căng phồng khắp cơ thể.

Kỳ Tỉnh lại mở miệng, giọng nói khàn đến mức đáng sợ, nở nụ cười: “Dùng chút sức đi.”

Diệp Phục Thu nhíu mày, đè thấp mu bàn chân——

Kỳ Tỉnh khẽ r.ê.n r.ỉ, tới gần biên giới ẩn nhẫn.

Thời điểm anh xúc động mà ẩn nhẫn, cả người đều sẽ di chuyển theo, cổ nổi lên gân xanh, cơ bắp căng phồng cũng theo hô hấp phập phồng ra đường cong xinh đẹp, yết hầu lăn lộn làm cô nhìn thấy là miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng lên.

Thật sự là yêu nghiệt, bộ dạng quyến rũ này, nói là nam sủng cũng không quá đáng.

Diệp Phục Thu duỗi thẳng chân, nhìn bàn chân kia gần như không kém bàn chân của mình bao nhiêu, trong lòng lại bị dọa.

Bình thường cô…… cô coi như lợi hại, lại có thể cùng anh đạt tới độ tương thích cao trong chuyện đó.

Cả người ngứa ngáy và xúc động tựa như dã thú cắn xé lồng giam, hai tay Kỳ Tỉnh bắt đầu giãy dụa, dỗ dành cô: “Thu Thu phạt đủ chưa?”

“Phạt đủ rồi thì để anh hầu hạ em nhé.”

Anh đã không nhịn được muốn ăn cô sạch sẽ.

Lời nói tràn đầy tính xâm lược của Kỳ Tỉnh ập đến khiến cô lạnh toát sống lưng, ngón chân lại dùng sức thêm lần nữa, trong tiếng rê.n rỉ không ngừng của anh: “Không cần, anh cho rằng đây là phạt anh sao?”

Diệp Phục Thu cong môi cười khẽ, giọng nói dịu dàng uyển chuyển quyến rũ: “Hôm nay đến đây thôi.”

“Anh cứ thế mà ngủ đi.”

Quyến rũ anh đến mức anh không thể thỏa mãn ha.m m.uốn của mình, lại gián đoạn mọi thứ và không cho anh ăn bữa tối cuối cùng mới là trừng phạt.

Trói anh lại, làm cho anh ngay cả tự an ủi mình cũng không có cách nào làm.

Mặc kệ anh từ từ dựa vào sức tự chủ mà trở nên mềm nhũn, cho tức chết anh.

Diệp Phục Thu rút hai chân lại, xoay người vừa định đứng dậy bò xuống giường, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng ‘choang’, đầu giường khẽ rung động, sau một khắc eo của cô đã bị người ta ôm lấy.

Cô sợ hãi kêu lên, sau đó trời đất đảo lộn. Khi hoàn hồn lại, cô đã bị Kỳ Tỉnh đè xuống chỗ anh vừa nằm.

Diệp Phục Thu đột ngột nín thở, nhìn chàng trai trước mắt đang kiềm chế mình. Anh dùng tay còn lại gỡ khăn che mắt, để lộ đôi mắt phượng đã sớm nóng rực, khát khao như một con dã thú đang săn mồi.

Bụng cô đột nhiên co rụt lại, toàn bộ chỗ mẫn cảm trên cơ thể bị ánh mắt của anh đánh thức.

“Anh……”

Mắt Kỳ Tỉnh di chuyển lên từng chút một, ném bịt mắt xuống đất: “Anh nói rồi.”

“Đến lượt anh hầu hạ em.”

“Tiểu nữ Vương.”

…………

Lại là một đêm ngủ không đủ giấc, ngày hôm sau Diệp Phục Thu bị chuông báo thức đánh thức, cả người u oán giống như mới vừa bò ra từ dưới đất.

Hôm nay cô có sắp xếp những chuyện khác nên ngồi dậy tắt chuông báo thức, Kỳ Tỉnh nhìn thấy vẻ mặt bực bội của cô, cười kéo cô nằm trở về ngủ thêm một lát rồi đến giờ sẽ gọi cô dậy.

Hôm nay họ quả thật phải đi làm chuyện rất quan trọng, cho nên Kỳ Tỉnh cũng không dám giống bình thường hay lôi kéo cô sáng sớm ở trên giường nằm chán đến giữa trưa.

Chín giờ Diệp Phục Thu lại bị anh gọi dậy, lưu loát rời giường.

Khoảng chín giờ rưỡi hai người ra ngoài, đi ra ngoại ô Tân Dương.

Điểm đến của họ là ngôi làng nơi bố cô – Diệp Bình – đăng ký cư trú.

Kỳ Tỉnh mang theo hộp trái cây và rượu, Diệp Phục Thu cầm giấy tiền và báo đã mua, hai người bước vào trong mảnh đất phần mộ tổ tiên trong thôn.

“Dân cũ trong thôn cơ bản đều chôn ở đây, xem như là phần mộ tổ tiên.” Diệp Phục Thu ôm eo anh đi trên con đường cỏ dại: “Anh cẩn thận đừng đập đầu vào đây.”

Kỳ Tỉnh đỡ song sắt khom lưng vượt qua, đẩy cành khô cỏ dại ra, đi theo cô.

Diệp Phục Thu vừa đi vừa nói: “Khu mộ ở làng không có quy củ như nghĩa trang công cộng, một ngôi mộ là một ngôi mộ. Ở đây về cơ bản thì các gia đình đều ở chung một khu, nhưng cũng không phân biệt rõ ràng. Lần trước em đi cùng bà, nghe nói đều lấy một cái cây nào đó làm mốc để xác định.”

Đi được nửa đường, cô nghiêng đầu nhìn về phía con sông nhỏ: “Tuy rằng nhìn hẻo lánh, nhưng thật ra cảnh sắc cũng không tệ lắm.”

“Đi thôi, bố em ở bên này.”

Hai người đi đến chỗ sâu trong khu mộ, cây cối và cỏ dại nơi này tươi tốt, bởi vì không có người cắt tỉa nên giống như một khu rừng hoang vắng, lộ ra cảm giác âm u tĩnh mịch khó có thể miêu tả.

Diệp Phục Thu tìm được bia mộ của bố cô, đặt đồ mang đến xuống và nhổ cỏ trên mộ.

Kỳ Tỉnh nhìn về phía cái xẻng tựa bên cạnh cây, cầm tới: “Xới đất?”

Cô gật đầu: “Được, anh làm đi, cho bố em thêm chút đất mới.”

Hai người ai làm việc nấy, Kỳ Tỉnh xới đất, Diệp Phục Thu bày đồ cúng và lau bia mộ.

“Bên này đều là thổ táng?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu: “Người già vài thế hệ trước thì thổ táng, còn bây giờ đều là tro cốt.”

Diệp Phục Thu lau sạch ảnh của bố cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của bố và mỉm cười: “Bố xem, hôm nay con dẫn ai đến cho bố đây.”

“Bố còn nhớ anh ấy không? Anh ấy có khác lúc bé nhiều không? Anh ấy lớn rồi bố thật sự sẽ không nhận ra đâu.”

Kỳ Tỉnh nghe đến đó, anh nghiêng mắt nhìn về phía bia mộ Diệp Bình, nhìn về phía khuôn mặt khắc sâu trong đầu anh.

Diệp Bình có một khuôn mặt hiền lành, làm cho người ta cảm thấy đáng tin cậy khi nhìn thấy.

Anh khom lưng dùng sức, xúc đất mới đắp lên.

“Con dẫn anh ấy đến gặp bà nội, bà không có ý kiến, không bao lâu nữa người nhà hai bên sẽ cùng nhau thương lượng chuyện kết hôn. Nhưng chúng con sẽ không lập tức kết hôn, bố cũng biết đấy, kết hôn thật sự rất phiền toái.”

“Hôm nay con đưa người đến cho bố xem.” Diệp Phục Thu hơi không biết dùng từ như thế nào, sau một lúc lâu, chỉ nói: “Anh ấy sống rất tốt, lớn lên rất đẹp.”

“Anh ấy rất lợi hại.”

Kỳ Tỉnh khẽ cười, không lên tiếng.

Diệp Phục Thu v**t v* mặt của bố cô, trên khuôn mặt trắng nõn đơn bạc mỉm cười, có vài phần ưu thương nhàn nhạt.

“Bố nói xem, con và Kỳ Tỉnh ở một mức độ nào đó, có phải cũng coi như rất có duyên hay không.”

“Bố nhất định sẽ hài lòng với anh ấy đúng không, nếu bố ở đây thì tốt rồi.” Cô mở hộp ra, rót rượu cho ông: “Như vậy nếu anh ấy dám bắt nạt con, bố sẽ hung hăng giáo huấn anh ấy.”

“Nếu có bố ở đây thì tốt.”

Diệp Phục Thu ôm bình rượu, nói: “Như vậy khi kết hôn bố có thể đưa con lên lễ đường.”

Động tác của Kỳ Tỉnh lập tức dừng lại, anh nhìn về phía Diệp Phục Thu, nhìn thấy khóe mắt cô đỏ lên.

Diệp Phục Thu nhanh chóng lau nước mắt, cô đặt tờ báo mang đến trước bia mộ của bố cô, trên tờ báo đăng tin tức hôm nay, bên trong có tin tức về băng nhóm tội phạm lớn sa lưới.

Bố cô đã chờ bài báo này, chờ hơn mười năm.

“Kỳ Tỉnh, nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Phục Thu vẫy tay với anh: “Lại đây cùng em kính rượu bố.”

Hôm nay họ có tài xế lái xe, nên uống rượu cũng không sao.

Kỳ Tỉnh nắm tay cô, tiếp nhận một ly rượu trắng trong đó, hai người bưng ly rượu đối mặt với bia mộ Diệp Bình, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

Uống rượu xong, Kỳ Tỉnh cầm lấy ly trước bia mộ kia, từng chút từng chút rắc lên trước mộ ông, thấp giọng hứa hẹn.

“Giao cho con nhé.”

“Bố chỉ cần ở bên kia hưởng phúc của mình thôi.”

Lần này, tất cả thù hận và tâm sự đều đã qua, cũng sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Cứ yên tâm giao cô ấy cho con.