Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 1: Phần 1: Hỗn loạn gen - [Mở đầu] Chương 1: Xe trung chuyển bị tập kích



“Tôi đã trải qua rất nhiều mùa đông dài đằng đẵng nhưng chỉ ấn tượng sâu sắc nhất với hai trận bão tuyết.
Trận bão tuyết đầu tiên là vào Đông chí năm 2148. Về sau, nó được tôn xưng là đêm bước ngoặt trước khi con người phải đối đầu với thảm họa.
Còn trận bão tuyết vào Đông chí năm 2149 lại lặng lẽ tan biến vào với dòng sông thời gian.
Phải rồi, Đông chí chính là sinh nhật của cậu ấy.” – Trích “Cuốn sách bị vứt bỏ”.

***

Đông chí năm 2148.

Chiếc xe băng qua cánh đồng tuyết trắng phau, di chuyển từ thành phố “mồi” số 53 tới thành phố chính phồn hoa của loài người.

Trên xe chỉ có lác đác chưa đến mười hành khách. Gương mặt họ trông mỏi mệt, quần áo cũng bám một lớp bụi đất vàng vọt, chỉ có ba người mặc quân phục ngồi trong góc là trông có sức sống hơn một chút.

Bên cạnh cửa kính, một cô bé đang cầm một tập thơ, chầm chậm đọc bằng chất giọng non nớt:

“Đừng tự cao tự đại
Bắt nạt thỏ nhỏ nhoi
Nhìn qua đôi mắt nó
Trong veo tựa sương mai
Thần trộm ngó trời cao.”

Editor: Đừng hỏi tại sao thơ nhưng ngang phè phè, mình không biết dịch thơ, cảm phiền đọc lấy ý thôi.

Trên gáy sách có in tên tác giả: Mắt.

“Trong thơ cũng nhắc đến thỏ.” Cô bé thì thầm. “Siêu dị thể loài thỏ xuất hiện gần đây đúng là khủng khiếp. Rõ ràng trông bé nhỏ, yếu ớt, thế mà chạy nhanh ơi là nhanh! Lại còn có thể nổ bùm bùm nữa! Đến giờ mọi người vẫn chưa bắt được.”

Tiếng loa phát thanh trên xe vang lên: “Phía trước là khu vực dễ bị bại lộ, chiếc xe này đã được tắt tiếng, xin hãy yên tâm.”

Cô bé quay sang nhìn người phụ nữ trung tuổi bên cạnh, “Mẹ ơi, tắt tiếng là gì ạ?”

Người phụ nữ trả lời: “Là không để quái vật hoang dã phát hiện ra chúng ta.”

“Vậy nếu bị phát hiện, chúng ta cũng sẽ chết như bố ạ?”

An Ngung ngồi đối diện mở mắt.

Không phải những câu chữ ấy đả động cậu mà là mùi bánh thoang thoảng trong khoang tàu khiến cậu chẳng thể ngủ yên.

Trên chuyến xe chở một đám dân nghèo, An Ngung nghèo ở một cấp độ đặc biệt. Mái tóc trắng lòa xòa trên làn da tái nhợt do suy dinh dưỡng thời gian dài, bộ quần áo như cái bao bố đầy chỉ xổ và lỗ thủng trông có vẻ khá buồn cười trước gió tuyết rít gào ngoài cửa sổ.

Đôi mắt vàng ấy trong vắt như gương nhưng lại cũng có nét hờ hững thường thấy ở đám dân nghèo. Cậu nhìn quyển thơ kia, hình như trong mối chỉ khâu có một vệt sáng xanh lục chói mắt vừa lóe lên.

Lại đói đến mức xuất hiện ảo giác.

Cậu cúi đầu dụi mắt.

Người phụ nữ nhỏ giọng dặn dò: “Gặp anh thì đừng nói chuyện bố.”

“Con nhớ rồi ạ.” Cô gái tiếp tục lật quyển thơ, “Anh sống ở thành phố chính một mình cũng vất vả. Anh mà có hỏi, con sẽ trả lời mọi chuyện ở nhà đều ổn.”

“Đúng thế.” Người phụ nữ ngẩn người nhìn không khí, “Nhà có một người vào được thành phố chính là phúc đức lắm rồi. Tiểu Hi mới 20 tuổi đã được vào Đại Não làm nghiên cứu viên, nếu không có thằng bé, cả nhà ta ở khu 53 sẽ chật vật lắm.”

“Dạo này anh chẳng gọi video về gì cả, anh ấy có biết mình tới chúc mừng sinh nhật không mẹ?”

“Biết thì còn gì là bất ngờ nữa. Khó khăn lắm mới có một chuyến tàu.” Người phụ nữ vu.ốt ve chiếc cặp lồng đang đặt bên cạnh, “Không biết thằng bé có còn nhớ hương vị này không…”

Mùi bánh tỏa ra từ chính chiếc cặp lồng kia.

“Hồi bé anh cũng ăn bánh đậu ạ?”

“Ăn chứ. Lần này mẹ ngào đậu đỏ với mật, ngọt lắm. Nhưng đồ ăn ở thành phố chính chắc chắn ngon hơn nhiều.” Người phụ nữ chợt do dự, “Hồi nhỏ, thằng bé cứ chê bánh không ngọt, sợ là giờ còn chẳng thèm nhìn ấy chứ…”

Nghe đến đó, An Ngung rời mắt khỏi chiếc cặp lồng.

Năm nay bão tuyết rõ nhiều, tuyết rơi là điềm báo xấu. Lượng trợ cấp thành phố chính cấp cho thành phố “mồi” lại một lần nữa bị thắt chặt, giờ muốn kiếm được một ổ bánh mì ngũ cốc mà ăn cũng chẳng khác gì nằm mơ. Trong tình cảnh đó, thế mà lại có người chê bánh đậu.

Đều là tầng lớp thấp kém ở khu 53 nhưng rõ ràng thấp kém cũng phân ra dăm bảy loại.

Năm nay đã là năm thứ 26 kể từ khi tình trạng biến dị kỳ quái này giáng xuống, sự hùng cường của loài người trước đây đã tan thành bọt biển. Để bảo tồn sức mạnh, con người quyết định tập trung những người có gen cao cấp tại thành phố chính. Lấy thành phố chính làm trung tâm, 100 thành phố “mồi” xập xệ bao xung quanh, mở rộng dần ra ngoài giống như những lớp hành tây, thu nhận đại đa số dân cư, cũng chính là những người bị thành phố chính từ chối.

An Ngung là một kẻ mang gen thấp kém trong số những người mang gen thấp kém, lại còn mắc bệnh ngủ nhiều, một tháng chẳng tỉnh táo được mấy ngày. Bệnh ngủ nhiều khó chữa lâu năm này khiến cậu hoàn toàn tách biệt với xã hội, nếu không có người hàng xóm hảo tâm, Lăng Thu, luôn làm việc thay, đến cả suất lương thực trợ cấp cậu cũng chẳng được lĩnh.

“Cháu đói à?” Người phụ nữ cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cậu,

An Ngung ngước mắt nhìn, một lúc lâu sau mới nhận ra rằng bác gái kia đang hỏi chuyện mình.

“Cậu bé, đôi mắt cháu trông khá giống con trai bác. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Rất hiếm khi nói chuyện với ai khác ngoài Lăng Thu, cậu gượng gạo đáp: “18.”

“Trẻ quá.” Người phụ nữ cảm thán, “Cũng sắp tới thành phố chính rồi, chắc cháu mong lắm nhỉ?”

“Vâng…”

Mong mỏi quái gì, cậu bất đắc dĩ lắm mới phải đi xa nhà thế này đấy.

Hai tháng trước, Lăng Thu được Bộ Quân sự lựa chọn. Đây chính là con đường duy nhất để những người mang gen thấp kém được vào thành phố chính. An Ngung vốn tưởng bản thân đã có chỗ dựa vững chắc ở thành phố chính, càng thoải mái ăn bám hơn, nào ngờ mấy hôm trước, quản lý khu 53 đột nhiên lên cơn động kinh đòi tra soát sổ lao động, bất kỳ ai thiếu nợ dù chỉ một chút cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà tập thể trợ cấp cho tự sinh tự diệt.

Cuối cùng An Ngung, con sâu gạo ẩn mình trong khu ổ chuột nhiều năm nay, cũng bị lộ tẩy. Muốn giữ được phòng ở, cậu chỉ có thể tìm tới Lăng Thu bổ sung giấy tờ nhận nuôi, để bản thân trở thành “em trai của quân nhân ở thành phố chính”. Nhưng tập huấn tân binh cấm thông tin liên lạc, mắt thấy chỉ còn 48 tiếng nữa là tới thời gian thi hành lệnh cưỡng chế, cậu buộc phải lên chuyến tàu này.

Trước khi đi, Lăng Thu đã dặn rằng sống một mình sẽ không tránh được việc phải giao tiếp với người khác. Tầng lớp thấp kém muốn được sống yên ổn thì phải biết luồn cúi, ví dụ như phải biết giữ thái độ hòa nhã, lễ độ, phải học được cách nhìn sắc mặt và lấy lòng người bề trên, đồng thời tranh thủ nhờ vả họ.

Nhưng kỹ năng xã hội của An Ngung quá kém, Lăng Thu là cây cầu duy nhất kết nối cậu với thế giới bên ngoài. Đối mặt với cuộc sống sắp mất đi cầu nối, cậu hoàn toàn mù tịt.

Vì vậy, Lăng Thu dạy cho cậu năm câu nói vạn năng của dân nghèo: Cảm ơn, thành thật xin lỗi, cầu xin ngài, ngài nói rất đúng, chúc ngài thành công.

“Hai câu cuối phải kết hợp với việc mỉm cười. Chân thành là nền tảng để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp.” Lăng Thu đã nói như vậy.

An Ngung hoàn hồn, chầm chầm nhếch khóe môi, “Bác nói đúng ạ, cháu rất mong chờ.”

Nói xong, cậu lập tức cúi đầu xuống như đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng ánh mắt vẫn bất giác liếc về phía chiếc cặp lồng.

Người phụ nữ bật cười, “Muốn ăn thử à?”

“Ăn thử?” An Ngung sửng sốt, “Bác… cho cháu ăn?”

“Đúng vậy, bác làm nhiều lắm.”

Trong cặp lồng là hai chồng bánh mì ngũ cốc cắt lát, đậu đỏ ngào mật phủ bên trên còn quý giá hơn cái mạng quèn của cậu.

Rốt cuộc trong ánh mắt An Ngung cũng có một chút sức sống. Cửa kính phản chiếu đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào lát bánh đang tiến lại gần.

Chiếc xe bất chợt dừng khựng lại.

Sau tiếng phanh chói tai, chiếc xe đứng im giữa cánh đồng tuyết tịch mịch.

Tất cả hành khách trên tàu đều sửng sốt.

“Xảy ra chuyện gì vậy?!”

Lát bánh kia lăn đi xa theo dốc nghiêng của sàn xe, An Ngung cũng ngã dúi dụi theo quán tính. Cậu cuống quýt bật dậy đuổi theo lát bánh mà chẳng cần nghĩ ngợi.

Tiếng nổ vang lên khắp xung quanh, có người thảng thốt kêu lên: “Xe bị phá rồi!”

Quân nhân hét lớn: “Mọi người ở yên tại chỗ! Phối hợp với chúng tôi thăm dò tình huống!”

Lá sắt chắc chắn phủ trên trần xe văng xuống dưới, tập thơ của cô bé rơi trên sàn tàu, một ấu trùng bọ ngựa màu xanh huỳnh quang nhanh chóng lẩn mất.

An Ngung đuổi theo lát bánh càng lăn càng nhanh đến tận đuôi xe. Cậu ngồi xổm xuống, cố moi lát bánh đã chui tọt vào góc.

Những cơn gió vần vũ trên cánh đồng tuyết bất chợt đưa tới một thứ mùi tanh tưởi, chua lòm cùng âm thanh vù vù khiến lòng người hoang mang. Một cái bóng khổng lồ phủ lên trên chiếc xe.

“Biến dị! Có sinh vật biến dị! Ngài sĩ quan ơi!!”

Sinh vật biến dị?

Cuối cùng cũng moi được lát bánh, An Ngung chậm chạp ngoảnh lại.

Tiếng vù vù đến từ một con bọ ngựa khổng lồ. Hai bầu mắt to bằng đầu người nằm hai bên miệng đang nhắm chặt. Ngay khi An Ngung ngoảnh lại, nó giương cao hai chân trước hình lưỡi kiếm chém mạnh về phía thành xe.

Hai mẹ con nhà kia còn chưa kịp hét lên đã bị chém ngang người, máu văng tung tóe vào trong gió.

Lúc này, bọ ngựa mở mắt.

Trong bầu mắt không có mắt, chỉ có màng thịt xám trắng đập thình thịch một cách đều đặn rồi cũng nhắm lại rất nhanh.

“Cứu… cứu với!!”

“Ngài sĩ quan…”

“Không! Không…”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cánh đồng tuyết.

Cái đầu hình tam giác của bọ ngựa không ngừng chuyển động. Cái chân lưỡi kiếm chém ngang tất cả những con người đang chật vật lẩn trốn xung quanh.

An Ngung vội vàng cắn một miếng bánh, rúc vào trong góc trong lúc hỗn loạn.

Cậu dùng đầu lưỡi mân mê một hạt đậu đỏ ngọt lịm, quan sát tình hình qua khe hở giữa ghế ngồi.

Mù lòa không hề cản trở việc giết chóc của bọ ngựa. Chẳng bao lâu sau, con người đáng thương cuối cùng đã bị chém chết. Ngay khoảnh khắc tất cả những tiếng kêu thảm thiết biến mất, nó đột ngột quay đầu nhìn về phía đuôi xe.

An Ngung vừa kịp nuốt miếng bánh xuống, ngồi im phăng phắc.

Toàn bộ khoang xe tĩnh lặng.

Bọ ngựa dừng lại vài giây như đang ngẫm nghĩ nhưng rồi cuối cùng vẫn vung chi trước về phía đó.

Tiếng cắt chém sắc lẻm ngày càng gần, mùi tanh tưởi đã lan đến đỉnh đầu An Ngung.

Tiếng súng vang lên.

Quân nhân nấp ở đầu xe nhắm chuẩn cơ hội bắn vào gáy nó.

Nhưng viên đạn mang theo cả tia lửa găm vào lớp vỏ cứng lại không phát nổ như tưởng tượng.

Bọ ngựa ngoảnh phắt đầu lạnh, vung chân tước dọc xương sống hai người, máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Người thứ ba bị ném xuống đuôi xe, văng đúng vào góc chết chếch chéo chỗ An Ngung.

Đó là một Thiếu úy trẻ tuổi tóc ngắn, bên vai trái chỉ còn một cái lỗ, động mạch dẫn máu tới chi đang liên tục phun máu.

Một góc khác trên xe, bọ ngựa nhặt đồ ăn dưới đất lên. Toàn bộ chuyến xe đã bị nó lây nhiễm, có vài thi thể đã xuất hiện vỏ cứng ở tứ chi. Nó hưng phấn xé toạc những cơ thể biến dị chưa hoàn toàn kia, trong khoang xe rả rích tiếng nhai nuốt vừa giòn giã, vừa dính nhớp.

Sinh mệnh của Thiếu úy nhanh chóng trôi đi. Anh ta chầm chậm nâng bàn tay còn lại, ra hiệu cho An Ngung đừng lên tiếng.

An Ngung để ý thấy cánh tay ấy không mấy linh hoạt, khá giống động vật chân khớp. Chất lỏng trong suốt bắt đầu chảy ra từ vai trái, trông không còn giống con người nữa.

Cậu ngoảnh đi hướng khác, không muốn đối diện với Thiếu úy kia.

Sau vài phút dài đằng đẵng, cuối cùng bọ ngựa cũng ăn no rồi kéo cơ thể đồ sộ của nó rời đi.

Thiếu úy đang biến dị ở phía đối diện cũng chầm chậm khép mắt. Trên xe chỉ còn lại An Ngung. Cậu rúc đầu vào giữa hai đầu gối, mồ hôi túa ra khiến cả người rét run trong gió lạnh.

Thế giới bên ngoài đúng là nguy hiểm. Phải nhanh chóng làm xong việc rồi trở lại cái ổ chó của mình thôi…

Một hồi chuông báo bất chợt vang lên.

Tiếng chuông cắt qua cánh đồng tuyết, Thiếu úy đang trong cơn sốc giật giật mí mắt. Anh ta chưa kịp lấy thiết bị thông tin ra, trước mắt đã xuất hiện thêm một cái bóng khổng lồ.

Con bọ ngựa chỉ tốn vài giây để trở về.

Lúc này, nó lại mở mắt ra. Không ngờ trong bầu mắt lại có đến mười mấy nhãn cầu đỏ lòm. Những con mắt ấy khiến người ta lập tức liên tưởng đến những người đáng thương vừa bị ăn thịt.

An Ngung nín thở, rụt người vào trong góc chết phía sau lưng nó, buộc phải chấp nhận tận mắt chứng kiến cảnh sinh vật biến dị kia ăn uống.

Nhưng ngay khi xé toang lồng ng.ực thiếu ý, nó bỗng khựng lại.

Nó như đang cố gắng đánh hơi thứ gì đó, hai cái râu khua khoắng khắp xung quanh. Cái đầu màu xanh lục chầm chậm quay ngược 180 độ về phía sau, nhìn lom lom vào chỗ An Ngung đang trốn.

Ngay giây phút ấy, những con mắt đang xô đẩy lên nhau đồng loạt tụ vào giữa như đang kinh ngạc lắm.

Đó là cảm xúc mừng rỡ như phát điên khi tìm được món ngon trong thùng rác.

Tuy không đúng lúc cho lắm nhưng An Ngung không khỏi nhớ đến cảnh tượng mình bất ngờ tìm được một lát bánh mì ngũ cốc dưới giường của Lăng Thu hai hôm trước: Thật không thể tin nổi. Trước nay cậu luôn trì trệ với những cảm xúc của con người, ấy thế mà giờ phút này, dường như cậu lại đồng cảm sâu sắc với một sinh vật biến dị.

Tiếng thở khò khè dồn dập hơn, con bọ ngựa quay hắn người lại, chân lưỡi kiếm run rẩy. Nó rít lên một tiếng sung sướng về phía cậu.

“…”

Thèm đến điên rồi.

Toàn bộ tế bào trên khắp cơ thể An Ngung đều đang kêu gào cậu mau bỏ chạy. Dưới cái nhìn chăm chú và đắm đuối của nó, cậu nhét lát bánh vào túi, dập dòm nghiêng người về phía lối đi nhỏ bên ngoài. Ngay khi cậu dồn sức bật người nhảy lên, cái chân lưỡi kiếm cứng đe đã móc ngược cậu lại từ phía sau, miếng bánh mì nướng rơi úp xuống đất.

Cơn đau thấu vào tận xương.

Trong phút chốc, âm thanh rì rầm bí ẩn chạy dọc theo sống thần kinh đi khắp cơ thể, tạo nên cơn chấn động sâu trong ý thức mà trước nay cậu chưa từng cảm nhận được.

Tiếng gió chợt ồn ào hơn, nó rít gào, vần vũ khắp cánh đồng tuyết.

Miếng bánh đậu kia lăn vào góc, bùn đất dính vào vết cắn be bé hình bán nguyệt.

Đó là hình ảnh cuối cùng An Ngung nhìn thấy trước khi mất ý thức.

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 01 – Bão tuyết

Từ sau khi thảm họa ập xuống, màu nền của thế giới dần biến thành màu trắng.

Mỗi khi bão tuyết xuất hiện, tần số và năng lượng hỗn loạn sẽ được phát hiện trong môi trường. Mọi người đều tin chắc rằng đó chính là nguyên nhân gây ra sự biến dị.

Dần dà, màu trắng trở thành màu của điềm xấu.

Nếu gặp một kẻ nhuộm tóc trắng trên đường, khả năng cao đó chính là một tên điên phản xã hội cần gắng tránh xa nhất có thể.

Nhưng trái lại, nếu cả quần áo kẻ đó mặc cũng là màu trắng thì có thể yên tâm.

Có lẽ kẻ đó chỉ nghèo thôi.

Phần lời tác giả sẽ gồm 3 nhóm nội dung:

– Trang sổ bị xé: Thông tin về bối cảnh thế giới

– Vụn tuyết rơi: Thông tin về nhân vật

– Nhật ký bánh mì của An Ngung: Cuộc sống hằng ngày của nhân vật chính