Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 101: Toàn thế giới (7)



Phản ứng hỗn loạn đã bị cắt ngang nhưng hỗn loạn không gian ở bầu trời vùng địa cực vẫn chưa hoàn toàn bình ổn. Dưới màn trời u ám, không gian vặn vẹo giằng co, Billy cẩn thận điều khiển phi cơ dưới sự chỉ dẫn của An Ngung, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ.

Đấu tựa lưng vào cửa khoang máy bay, đôi cánh dù đã được sơ cứu nhưng vẫn tàn tạ đến đáng sợ, chỉ khẽ nhúc nhích thôi cũng đau thấu tim, hoàn toàn không thể biến trở lại thành hình dạng cánh tay người. Anh dời mắt khỏi bầu trời, nhìn sang người đang yên lặng ngủ bên cạnh mình.

An Ninh.

Con bướm màu vàng kim không ngừng chui qua lồng ng.ực An Ngung. Không ai biết An Ngung đã làm gì, hoặc cũng có thể là chẳng làm gì, sau khi đàn bướm tan biến, nằm trên mặt sông băng chỉ còn một thanh niên đã say ngủ. Ban đầu Đấu còn cố gắng tìm kiếm một người nữa, mãi đến khi An Ngung bước tới, chạm tay lên vết thương sâu nhất trên cánh anh, nói: “Đừng tìm nữa, hai người họ đã hợp thành một rồi. Trên một phương diện nào đó, entropy đã giảm.”

Từ khi quen biết, An Ninh đã phân chia thành hai, vậy mà giờ lại bất thình lình trở về làm một.

“Entropy của Chiếu Nhiên cũng đã giảm.” Ngồi ở khoang lái, An Ngung bỗng lên tiếng: “Nhưng đó là trưởng quan Viêm hấp thu hỗn loạn của anh ta trước khi đi đến cái chết nhiệt. Nhưng tình huống của An Ninh lại không giống như vậy, An Ninh…”

An Ngung không nói thêm gì nữa, cậu cúi đầu nhìn hai tay mình, ngẩn người.

Đấu không còn hơi sức đâu đào sâu nghiên cứu chuyện entropy của An Ninh giảm có liên quan đến An Ngung hay không, anh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu rồi mới hỏi khẽ: “Vậy ra trưởng quan Viêm cũng đi rồi sao?”

An Ngung gật đầu, “Ở đầm lầy, ngài ấy đưa ra lựa chọn giống Cider.”

“Ồ.”

Cabin chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cơ vận hành.

Qua một lúc lâu, An Ngung chợt nghe Đấu cười nhạt một tiếng, anh thấp giọng nói với vẻ tự giễu: “Mấy bạn nhỏ như chúng ta, có lẽ chẳng ai đoán được khi nào mình sẽ thực sự trở thành quân dự bị của cấp cao. Đúng vậy ha, chỉ hưởng thụ sự quan tâm, bao bọc của trưởng quan, không phải gánh vác trách nhiệm gì… Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế.”

An Ngung giật mình, quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh đang xuất thần với bầu trời bên ngoài cửa sổ.

“An Ngung, nếu một ngày nào đó Luật cũng…”

“Ở khu 99, trưởng quan đã đưa ra lựa chọn tương tự rồi. Có lẽ bất kỳ cấp cao nào cũng vậy.”

Đấu rùng mình, ngoảnh phắt lại, chỉ thấy đôi mắt vàng kia vẫn phẳng lặng như mọi khi như không hề mờ mịt như những gì anh nhớ.

Dường như sự bình tĩnh, sắc bén anh từng quen đang nhanh chóng trưởng thành trên người An Ngung.

“Nhưng tôi chưa bao giờ đồng thuận sẽ trở thành dự bị của ngài ấy.” An Ngung quay lại, nhìn tầng mây phía trước phi cơ. “Tôi không chấp nhận chuyện ngài ấy tự hy sinh bản thân, bất kể là vì tôi, vì loài người hay vì trật tự.”

“Trưởng quan giám sát và đối tượng bị giám sát là thỏa thuận hai chiều. Tôi tiếp nhận huấn luyện và mệnh lệnh của ngài ấy vô điều kiện nhưng ngài ấy cũng phải tôn trọng suy nghĩ và cảm nhận của tôi. Tôi không muốn ngày ấy rời đi, càng không có hứng thú trở thành người nối nghiệp của ngài ấy.”

Đấu sửng sốt một hồi lâu, anh muốn hỏi cậu sẽ làm thế nào để ngăn cản Luật nhưng câu hỏi cứ kẹt mãi trong cổ họng. Lúc này, tuy An Ngung không đáng sợ như tử thần giáng thế hồi ở khu 53 nhưng lại mang khí khái mạnh mẽ mà xa cách, không cho phép kẻ khác tọc mạch tìm hiểu.

Anh chợt nhớ lúc trước khi lên máy bay, anh lảo đảo muốn ôm lấy thi thể trưởng quan nhưng lại bị An Ngung cản lại.

Khi đó, An Ngung nhìn bầu trời cao xong xuôi, ánh mắt lại nhìn xuống thi thể Cider, nhoáng cái, thi thể đã biến mất.

“Bẻ cong không gian.” An Ngung quay sang giải thích, “Tôi đã gấp một vùng không gian nhỏ ở nơi này, ngài ấy vẫn còn ở đây, chỉ là anh không nhìn thấy nữa thôi. Vậy nên cũng không cần lo lắng sinh vật biến dị hoang dã sẽ tới xâu xé, không một ai có thể tìm được ngài ấy.”

Dù nghe có vẻ là giải thích nhưng thực chất chỉ là thông báo quyết định đã thực hiện thôi.

“Tại sao không đưa ngài ấy về cùng?” Đấu khàn giọng hỏi: “Cậu đã nói sẽ đưa ngài ấy về cơ mà.”

“Phải, nhưng không phải lúc này.” An Ngung tạm ngừng giây lát. “Xin lỗi, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi có thực hiện được bước kia hay không. Tình huống ở nơi này không giống như ở khu 99 và đầm lầy cho lắm. Thời không ở đây vẫn còn hỗn loạn, không hề được sửa chữa. Trực giác nói với tôi rằng để ngài ấy lại nơi thời không bị bóp méo này chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Thấy Đấu sững sờ, An Ngung lại nói tiếp: “Cider đã chết rồi. Bất kể chúng ta làm gì đi chăng nữa, thế giới này đã không còn phượng hoàng biến dị Cider. Đây là kết quả tồi tệ nhất đã được định sẵn, anh buộc phải chấp nhận.”

“Tôi biết như vậy rất khó chịu.” Giọng cậu trùng xuống, “Bởi vì tôi cũng từng mất anh trai mình.”

Đấu hoàn hồn, nhìn bóng lưng An Ngung ngồi trong cabin phi cơ.

Một năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, đối phương đã lẳng lặng trưởng thành đến kinh người. Đáng ngạc nhiên không phải là dị năng mạnh mẽ tất cả mọi người đều đã biết mà là An Ngung càng ngày càng giống Tần Tri Luật.

Đấu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Có lẽ An Ninh sẽ phải tới sống ở Đại Não một thời gian khá dài. Sau khi lành thương, tôi sẽ tạm thời tiếp quản công việc của tầng 196. Ngài ấy… ngài ấy đi rồi nhưng vẫn còn hơn một ngàn Người Giữ Trật Tự loại hình không trung cần dẫn dắt. Thảm họa vẫn còn tiếp diễn, chúng ta vẫn phải tiếp tục chống cự. Xin hãy truyền đạt lại với Tháp Đen, bất kỳ nhiệm vụ nào trên bầu trời, cứ việc thông báo với tôi.”

An Ngung lẳng lặng cười cười. Cậu nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ, bất chợt nhớ lại hồi mới đến thành phố chính, Tần Tri Luật dẫn cậu tới tham gia cuộc họp hằng tháng ở Tháp Nhọn. Hôm đó, Cider cười tủm tỉm dỗ Đấu bằng một lon nước có ga, nói rằng: “Ai bảo Đấu nhà chúng ta không quyết đoán? Nhìn trong cả Tháp Nhọn này, ngoại trừ các trưởng quan, chỉ có Đấu nhà chúng ta là quyết đoán nhất.”

Đường về vẫn trắc trở chẳng kém gì đường đi. Đừng nói tới biển Lược Vẫn, chỉ riêng việc tìm được tuyến đường bay quay lại thành phố chính thôi đã khó khăn lắm rồi. Bay được nửa hành trình, rốt cuộc tín hiệu cũng xuất hiện lại trên thiết bị thông tin.

An Ngung thử liên lạc với Tháp Đen nhưng mãi không nhận được hồi âm.

“Quái lạ.” Billy ấn đi ấn lại nút gọi, “Rõ ràng tín hiệu đã thông rồi mà, thiết bị cũng không gặp trục trặc, sao Tháp Đen chẳng hồi âm lấy một câu?”

An Ngung im lặng một lát rồi nói, “Liên lạc với Đại Não thử xem.”

“Đại Não? Liên lạc với bọn họ làm quái gì.” Miệng thì kêu ca nhưng Billy vẫn ngoan ngoãn chuyển sang tần số khác.

Nhưng vẫn không một ai hồi đáp.

An Ngung cau mày, nhớ đến những nghiên cứu viên bỗng nhiên xuất hiện ở Tháp Nhọn trước khi xuất phát, dự cảm không lành một lần nữa dâng lên trong lòng. Cậu gửi mấy tin nhắn cho Điển, lần này tin đã được gửi đi thành công nhưng người bạn bình thường luôn trả lời cực kỳ nhanh của cậu mãi vẫn chưa trả lời.

“Kết nối đến Tháp Nhọn.” An Ngung nói, “Gọi trưởng quan Đường Phong.”

Mười mấy giây sau, rốt cuộc cuộc gọi cũng được nhận.

Dường như Đường Phong đang chạy, hắn vừa thở gấp vừa hỏi: “An Ngung? Tình hình ở vùng địa cực sao rồi?”

“Phản ứng hỗn loạn đã kết thúc rồi.” An Ngung không giải thích nhiều, “Thành phố chính xảy ra chuyện gì?”

“Cậu đang trên đường quay về hả?” Giọng Đường Phong nghe vừa chần chừ, vừa gấp gáp. Hắn tạm dừng bước, có vẻ đã lánh vào được một góc tương đối yên ắng, thấp giọng nói: “Mau quay về đây đi, xảy ra chuyện rồi.”

An Ngung nắm chặt thiết bị thông tin, “Thành phố chính? Hay là Tháp Nhọn?”

“Sienna xảy ra chuyện rồi.” Đường Phong dừng lại giây lát, “Không, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Luật… Anh ta cần cậu.”

Phi cơ bay hết tốc lực, mặc kệ lệnh cấm của mái vòm, lao thẳng vào không phận của thành phố chính.

Khi phi cơ hạ độ cao, An Ngung đã thấy rõ được dị thường ở thành phố chính.

Tháp Đen và Tháp Trắng cao chót vót là hai tòa kiến trúc nổi bật nhất ở thành phố chính, chỉ cách nhau một ngã tư đường. Nhưng giờ phút này, vị trí của Tháp Đen và Tháp Đen đã thay đổi. Sắt thép trong cốt tòa nhà bị lóc xuống, bên dưới đông nghìn nghịt người, nền đất nứt toác. Dưới lòng đất như có thứ gì đang ngủ đông, từ trên cao nhìn xuống, nó trông như một người khổng lồ bị chôn thật sâu. Theo mỗi nhịp thở, nền đất cũng phập phồng theo khiến những vết nứt ngày một sâu hơn.

Không đợi phi cơ hạ độ cao thêm nữa, An Ngung đã khởi động thiết bị hỗ trợ bay, nhảy thẳng xuống.

Cậu nhìn xuống từ trên bầu trời cao lạnh thấu, Bộ Quân sự đã phong tỏa toàn bộ khu vực lân cận, Người Giữ Trật Tự vẫn chưa nhận được lệnh để vào thành phố chính, hiện trường chỉ có Đường Phong và Nho. Đường Phong mắc kẹt trong một khe nứt, một chân bị thứ gì đó trói chặt. Dây leo nho len vào qua những kẽ hở, cố hết sức kéo hắn ra.

Thứ đang trói hắn lại trông như một khúc ruột. Nó không ngừng nhúc nhích, chất nhầy không những liên tục ăn mòn bộ chế phục chiến đấu đặc biệt của hắn mà còn tràn ra khắp nơi. Dù loài người có dồn hết sức chống cự nhưng dù là thiết bị khoa học kỹ thuật gì của Đại Não và Tháp Đen, bị ăn mòn, tất cả đều nhanh chóng sụp đổ.

An Ngung lơ lửng đứng giữa không trung, kinh hãi nhìn thứ dưới đất.

Mãi đến khi thấy rõ những bộ phận cơ thể khổng lồ, đáng sợ, cậu mới hiểu thế nào gọi là “Sienna xảy ra chuyện rồi”.

Rốt cuộc Chúc Đào cũng kéo được Đường Phong ra ngoài. Đường Phong vào kênh liên lạc, nhanh chóng giải thích: “Mười tám giờ trước, thí nghiệm của Sienna gặp sự cố.”

“Lúc ấy, cô ta đã hoàn thành toàn bộ các thí nghiệm gen, đang trong trạng thái hôn mê, được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm nguy cơ cao tới bệnh viện Đại Não để điều dưỡng, chỉ chờ xin ý kiến phê duyệt để chính thức gia nhập Tháp Nhọn. Nhưng sau khi vào bệnh viện không bao lâu, cô ta bỗng nhiên co giật, giằng đứt tất cả các dây dợ y tế đang cắm trên người, hoàn toàn mất ý thức. Bởi vì tình huống này rất giống với trạng thái mê sảng của người bị thương nặng hoặc mới trải qua đại phẫu nên bệnh viện chỉ tiến hành điều trị an thần như bình thường nhưng vài tiếng trước, cô ta bỗng nhiên tự phát nổ.”

An Ngung nhìn những khối cơ bắp và nội tạng vương vãi khắp nơi, “Tự phát nổ…”

“Cơ thể tự nổ tung, cơ bắp, xương cốt của cô ta nhanh chóng dung hợp với mặt đất, Đại Não và Tháp Trắng suýt chút nữa bị đè sập. Từng phần nội tạng của cô ta lần lượt xuất hiện trên nền đất nứt toác, như cậu đã thấy rồi đấy, đều biến thành khổng lồ.”

“Biến dị loại hình đất đai. Trước đây Đại Não mãi không định nghĩa được loại hình biến dị của cô ta nhưng hiện tại, bọn họ tạm thời xếp cô ta vào nhóm biến dị loại hình đất đai.”

Lúc này, trong khe nứt giữa Tháp Đen và Tháp Trắng có một quả tim đỏ tươi đang đập đều đặn, lớn chừng vài chiếc ô tô chập lại, mỗi một nhịp đập, Tháp Đen và Tháp Trắng lại chấn động.

“Những khe nứt dưới đất đang lan rộng không gì cản nổi. Những quân nhân tiếp xúc với nó…” Đường Phong tạm dừng, “Cũng đã dung hợp với đất.”

An Ngung nhìn nền đất hỗn độn, gương mặt Sienna đã không còn thấy đâu nữa, có lẽ cô ta đã hoàn toàn dung hợp với đất. Bầu trời thành phố chính trong vắt không một bông tuyết nhưng gió lạnh không ngừng vần vũ, dường như tiếng nức nở và gào thét bất cam của một người phụ nữ đang hòa vào với gió.

“Chết tiệt! Không ai biết phải làm cái quái gì bây giờ!” Đường Phong trước nay luôn ôn hòa, bình tĩnh chửi một câu. “Nếu đây là phản ứng hỗn loạn kiểu đất đai, vậy thì chúng ta đang hoàn toàn không tìm thấy vòng xoáy phản ứng chứ đừng nói gì đến trung tâm. Dù thật sự phải hiến tế cấp cao để dừng nó lại thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu!”

Dưới đất, Tháp Đen và Bộ Quân Sự đang toàn lực ứng phó, ngăn cản mặt đất tiếp tục rạn nứt dù rằng chẳng có kết quả gì.

Đường Phong liên tục di chuyển giữa các phần nội tạng của Sienna, hoàn toàn bất chấp an nguy của riêng mình, chỉ muốn tìm ra “trung tâm” mấu chốt kia. Chúc Đào đang đứng trên nóc nhà thờ, một cao điểm khác tại thành phố chính ngoại trừ Tháp Đen và Tháp Trắng, dùng toàn bộ dây leo mình có hỗ trợ trưởng quan.

An Ngung chợt thấy tim mình lạnh ngắt.

“Ngài vừa bảo cô ta bắt đầu bất thường từ khoảng 18 tiếng trước…” Cậu nhíu mày, “Trước khi chúng tôi xuất phát?”

Rõ ràng Đường Phong không nói gì nhưng cậu lại cảm giác rằng Đường Phong có một khoảnh khắc nghẹn lời.

An Ngung lấy thiết bị thông tin ra như bản năng, “Trưởng quan thì sao? Ngài ấy tới biển Lược Vẫn đúng không? Ngài ấy…”

Nói được một nửa, cậu chợt dừng khựng lại.

Dáng vẻ nhíu mày suy tư của Điển trước khi rời đi bỗng trở nên rõ ràng trong đầu.

“Hẳn là Luật sẽ không gặp phải nguy hiểm gì ở biển Lược Vẫn đâu, chí ít là tôi không nhận biết được điều gì liên quan… Không phải do dự, là mối liên kết giữa biển Lược Vẫn và ngài ấy quá yếu, yếu đến mức tôi gần như không cảm nhận được. Vậy nên tôi nghĩ có lẽ trước khi ngài ấy đến, phong ba ở nơi đó đã lắng xuống rồi.”

An Ngung siết chặt thiết bị thông tin như sắp bóp nó nát vụn.

“Ngài ấy không hề tới biển Lược Vẫn đúng không? Khi Sienna xảy ra vấn đề, ngài ấy ngay lập tức bị Tháp Đen khống chế. Tháp Đen cho rằng ngài ấy và Sienna có cùng nguồn gốc, ngài ấy cũng có nguy cơ, đúng không?”

Kênh liên lạc chìm vào im lặng. An Ngung lạnh lùng nói: “Trả lời tôi!”

Chưa kịp nghe Đường Phong trả lời, tiếng kim loại cọ sát chói tai đột ngột rít lên.

Một khoang thuyền dày cui được kéo qua quỹ đạo đã được định sẵn, xuất hiện từ bên trong tầng hầm của Tháp Trắng đã lung lay sắp sập. Kích thước của nó ước chừng chỉ ngang bằng một gian ký túc xá trong khu ổ chuột khu 53 nhưng thấp hơn và tù túng hơn, hệt như một cái lồng kim loại đắt đỏ. Vài Đầu Lĩnh lục tục tiến tới quét vân tay và mống mắt, tiếp đó, cánh cửa máy nặng nề được mở khóa.

Một bóng hình quen thuộc bước ra từ bên trong.

Tần Tri Luật vẫn mặc bộ trang phục trước khi tạm biệt cậu ngày hôm đó, thần sắc lạnh nhạt, cử chỉ lưu loát, hoàn toàn không có vẻ gì là sa sút vì trở thành đối tượng thí nghiệm nguy cơ cao.

Nhưng từ trên cao nhìn xuống, dù rất mơ hồ nhưng An Ngung vẫn nhận ra được nét vắng lặng trong đôi mắt đen kia.

Cô quạnh hệt như con người chỉ mới mười mấy tuổi trong ký ức.

Bên gáy hắn có một miếng dán màu đen to cỡ đồng xu, đó là hộp đạn nhiệt năng cỡ nhỏ. Chỉ cần người điều khiển ấn một nút, khu vực bán kính vài chục mét xung quanh sẽ bị san bằng.

An Ngung đã từng nhìn thấy thứ này trong ký ức của Tần Tri Luật.

Giai đoạn đầu của những năm tháng phải làm thí nghiệm gen tại Đại Não, trên người thiếu niên Tần Tri Luật luôn dán thứ này. Không riêng gì hắn, tất cả những đối tượng thí nghiệm nguy cơ cao vì đã tiếp xúc trực tiếp với nguồn phóng xạ tại cánh đồng tuyết Yogg đều có thứ này trên người, Sienna cũng phải ăn ngủ cùng nó.

Bọn họ có thể bị tuyên án tử bất kỳ lúc nào mà không cần một lời giải thích.

“Để tôi.” Tần Tri Luật đi ngang qua Đường Phong, dừng bước, “Cậu không hấp thu được cô ta đâu, phải cùng nguồn gốc thì mới làm được.”

“Hấp thu?” Đường Phong rùng mình, không khỏi quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, “Anh… Ổn không vậy?”

“Tôi rất ổn. Tháp Đen và Đại Não cung phụng tôi như cung phụng ông bà tổ tiên.” Nói rồi, Tần Tri Luật lại tiếp tục tiến lên, “Tôi cứ nghĩ tôi chủ động quay trở lại chịu giám sát sẽ giúp Tháp Đen được ngủ ngon giấc, không ngờ bọn họ cứ nhất định phải mất ngủ. Thật đáng thương.”

Hắn vừa cười vừa nói nhưng trong đôi mắt đen không hề có ý cười.

Tần Tri Luật bước xuống một khe nứt, giẫm lên đoạn ruột khổng lồ đang co bóp.

Đoạn ruột không dây dưa với hắn giống cách nó dây dưa với Đường Phong khi nãy, trái lại, nó yên lặng cuộn tròn, co bóp dưới chân hắn như tiếp nhận phần nội tạng phù hợp, không hề phản kháng.

Hắn bước từng bước, rời xa khỏi khu vực lân cận Tháp Trắng rồi dừng lại ở vị trí giữa Tháp Đen và Tháp Tráng, giẫm lên quả tim khổng lồ đang đập đều đặn kia.

Tần Tri Luật bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với An Ngung trên cao.

Ý cười xẹt qua đôi mắt đen kia trong một khoảnh khắc, như bất ngờ mà cũng như bất lực.

Hắn chạm tay lên tai nghe, nói gì đó, chẳng bao lâu sau, tín hiệu đã được Tháp Đen chuyển tiếp cho An Ngung.

“Mối nguy hiểm ở vùng địa cực đã được giải trừ?” Giọng hắn vẫn bình thản như mọi khi. “Về sớm hơn tôi nghĩ. Nhóm Cider vẫn ổn chứ?”

“Tôi sẽ giải thích kỹ càng chuyện ở vùng địa cực với ngài sau.” An Ngung chậm rãi hạ độ cao. Cổ họng cậu hơi nghẹn lại nhưng vẫn nói tiếp mà không thể dừng: “Chuyện ở thành phố chính, ngài phải giải thích cho tôi.”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, khẽ nói: “Xem ra phiền phức của tôi không chỉ mỗi chuyện trước mắt. Cậu cũng khiến tôi đau đầu không kém gì bọn họ.”

Gió lạnh rít gào, giọng nói kia tiếp tục vang lên, “An Ngung, rất nhiều người vẫn cố sức vùng vẫy chống cự đến tận cuối đời nhưng số mệnh chung quy vẫn sẽ giáng xuống.”

“Đáng ra tôi không nên mềm lòng kéo cậu vào vận mệnh của tôi, nhưng mà…” Hắn tạm dừng, giọng trầm xuống, có phần nào đó dịu dàng, “Nói một cách ích kỷ, tôi rất vui vẻ hiện tại có thể nhìn thấy cậu giữa đám đông.”

Khi kênh liên lạc bị ngắt kết nối, Tần Tri Luật thẳng thừng thọc tay vào quả tim khổng lồ kia.

Thứ lì lợm đến mức bom cũng không phá được kia lại bị hắn chọc thủng dễ dàng. Cả quả tim khổng lồ dần dần biến thành trong suốt, dịch máu chảy loạn bên trong trông như vệt sáng đó, nhanh chóng tụ về phía bàn tay hắn.

Lục phủ ngũ tạng dưới đất cơ hồ đồng loạt ngừng co cuộn. Những khối thịt chậm rãi khô rút lại, trở nên trong suốt, cho đến khi tất cả biến thành những vệt sáng hỗn loạn lần lượt bị hấp thu vào trong cơ thể Tần Tri Luật.

Đất đã ngừng nứt vỡ nhưng chẳng biết lại có cơn địa chấn từ đâu bỗng nhiên kéo tới. Tất cả mọi người hoảng loạn trong cơn địa chấn, chỉ có An Ngung đang bay lơ lửng trên bầu trời biết đây không phải động đất mà là chấn động thời không.

Khi Tần Tri Luật hấp thu Sienna, thời không xung quanh chấn động dữ dội.

Nhưng lại không hoàn toàn vặn vẹo như những phản ứng hỗn loạn khác.

Bởi vì người kia vẫn luôn đè nén, vẫn luôn chống cự số mệnh của bản thân.

Cho đến khi những khe nứt trên nền đất không còn lại gì nữa, Tháp Đen và Tháp Trắng đã tổn hại gần phân nửa cuối cùng cũng may mắn được yên ổn. Dưới khe nứt sâu hoắm, chỉ còn lại một mình Tần Tri Luật.

Sau đó, hắn ngoảnh lại, một vệt đỏ xẹt qua đôi mắt đen.

Tuy chỉ lướt qua trong thoáng chốc nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn mờ mịt mà xa lạ, trông như một con thú dữ không có tình người.

Chuông cảnh báo ở cả Tháp Đen và Tháp Trắng đồng loạt vang lên, kể cả thiết bị thông tin trong túi áo An Ngung cũng tương tự, liên tục rung lên bần bật.

Cậu kinh ngạc nhìn cảnh báo cấp 1 trên màn hình.

Đối tượng nguy hiểm cấp S Tần Tri Luật, sức mạnh tinh thần vừa về 0 trong một tích tắc. Tuy đã tăng lên ngay lập tức nhưng hiện tại vẫn ở ngưỡng 40 nguy hiểm.

“Trưởng quan…” An Ngung thì thào.

Trong kênh liên lạc, Tháp Đen và Đại Não đã hoàn toàn rối loạn, những tiếng hô hoán vang lên không ngớt: “Khống chế hắn trước đã!”

“Đừng làm hắn bị thương, khống chế trước đã!”

“Sienna và hắn có cùng nguồn gốc, hay là hắn bị kích hoạt rồi?”

“Chẳng lẽ suốt bao năm qua hắn vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông? Nếu hắn cũng giống Sienna…”

“Luật! Tần Tri Luật! Xin hãy xác nhận anh vẫn còn tỉnh táo!”

“…”

Giữa hỗn loạn, người kia hít sâu một hơi, khép mắt lại, chầm chậm lên tiếng.

Đến khi hắn mở mắt ra, đôi mắt trông cũng chẳng kiên định hơn khi nãy bao nhiêu, sức mạnh tinh thần vẫn đang giằng co ở ngưỡng vô cùng thấp.

“Xác nhận vẫn tỉnh táo… Tạm thời tỉnh táo.” Giọng nói quen thuộc kia vang lên trong kênh liên lạc chung.

Tần Tri Luật ngừng lời, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn An Ngung.

“Tháp Đen, có lẽ các anh cần tìm một lồng giam chắc chắn hơn nữa, ví dụ như một thứ có công năng ngược với mái vòm, nhốt tôi trong đó.”

Giọng Tần Tri Luật khàn đặc: “Xin lỗi, tôi không thể cam đoan tôi có thể tự kiểm soát mình.”