Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 110: Ngoại truyện 02: Người trở về



Khi An Ngung tỉnh dậy, ánh nắng chói chang chiếu vào qua mặt tường kính, vừa ngồi dậy, cậu đã vô thức đưa tay lên che mắt.

Tần Tri Luật ngồi đọc sách trên chiếc sô pha bên cạnh. Vừa đưa mắt nhìn sang, hắn lập tức trông thấy cảnh tượng như vậy.

Dáng người mảnh khảnh bọc trong tấm chăn trắng muốt, giường rất rộng, ga giường và làn da người nọ gần như hòa thành một, khiến những dấu vết điên cuồng trên người trông càng nổi bật hơn. Rõ ràng ướt át, khêu gợi như vậy nhưng ánh mặt trời lại chiếu sáng bừng gương mặt trắng trẻo của An Ngung, chiếu vào đôi mắt vàng trong veo, ngơ ngác kia, trông vô cùng thánh khiết.

Thánh khiết đến mức khiến tim Tần Tri Luật hẫng mất một nhịp.

Hắn buông quyển sách xuống, bước tới, cúi người hôn cậu.

An Ngung vốn không thông thạo nhân tình thế thái, vậy nhưng vẫn học được những điều này rất nhanh.

Cậu không kiêng kỵ, sĩ diện nhiều như người ta, bất kể trưởng quan đùa bỡn cậu thế nào, cậu vẫn luôn phản ứng thành thật theo đúng bản năng của mình.

Giống như lúc này đây, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng cậu đã ngoan ngoãn ngẩng đầu lên cho trưởng quan thoải mái hôn môi. Đến khi nhịp thở dần dần hỗn loạn, cậu vươn tay ôm lấy vai trưởng quan như muốn treo cả nửa thân mình lên người hắn. Cứ ôm hôn như vậy một hồi lâu, Tần Tri Luật từ từ đứng thẳng dậy, bế bổng cậu lên, một tay vững vàng đỡ dưới mông cậu.

Người rất gầy nhưng mông vẫn rất vểnh.

Tần Tri Luật không khỏi nghĩ đến con thỏ trong bộ phim hoạt hình kia, không kìm được mà dùng sức nắn bóp, nắn một hồi rồi mới chỉnh lại tư thế, bế cậu lên một cách tử tế.

Cánh tay rắn rỏi của Tần Tri Luật đỡ dưới mông An Ngung, bắp thịt căng lên theo từng động tác cũng được An Ngung cảm nhận rất rõ ràng.

An Ngung ôm cổ trưởng quan, vì ngồi trên cánh tay hắn mà cao hơn nửa cái đầu, cũng cúi xuống hôn lên môi trưởng quan.

Không liên quan gì đến so kè hơn thua, cậu chỉ rung động một cách đơn thuần nhất. Dù đã mệt rũ nhưng cậu vẫn vô thức muốn hơn hắn, muốn kề cận với cơ thể kia mãi mãi.

Khi cậu hôn, Tần Tri Luật cũng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào cậu, không có vẻ lạnh lùng của ngày xưa mà như mang theo một thái độ thành kính.

Sau một hồi triền miên, rốt cuộc An Ngung cũng được thả xuống.

Trên chiếc giường lớn êm ái nhưng cậu ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái. Cậu vừa thở dài, mặc quần áo, vừa lẩm bẩm: “Hình như em lại ngủ siêu nhiều nữa rồi.”

Nét cười xẹt qua đáy mắt Tần Tri Luật, “Vẫn rất bình thường mà.”

An Ngung mơ màng muốn đi tất vào nhưng vừa gập chân lại, cậu đã thấy đau điếng cả người.

Tần Tri Luật quỳ một gối trước giường, cẩn thận đi tất vào cho cậu, kéo phần đầu ngón dễ nhăn cho phẳng phiu, rồi nắm lấy chân cậu.

“Nho thử làm món bánh mới, mời mọi người tối nay tới ăn cùng.”

Nghe vậy, An Ngung bèn hỏi, “Món gì?”

Nếu là ngày trước, chắc chắn Tần Tri Luật sẽ không nhớ tên mấy món ngọt dài ngoằng ngoẵng của Chúc Đào, cũng rất ít khi tham dự tiệc của các bạn nhỏ.

Nhưng lần này, hắn thản nhiên đáp: “Bánh quế cuộn nhân chocolate siro lá phong hạt dẻ.”

Ý cười hiện lên trong mắt An Ngung, chính bản thân cậu không hề phát hiện ra nhưng Tần Tri Luật đã kịp nhìn thấy.

Thế nên Tần Tri Luật cũng mỉm cười, “Nếu ngon thì em lấy luôn công thức đi, tiệm bánh cũng nên có thêm món mới.”

An Ngung hơi do dự, “Cậu ấy có đòi tiền em không?”

“Có đó, nhưng có thể tìm cách tránh được.” Tần Tri Luật nói vắn tắt, “Em cứ nói là muốn lên kệ một món mới, hợp tác giữa tiệm bánh mì Góc và Tháp Nhọn, là quà tạm biệt mùa đông dành cho người dân thành phố chính. Nếu cậu ấy đồng ý thì không yêu cầu hùn vốn đầu tư, hơn nữa còn có thể khắc hình cây nho của cậu ấy chung với hình Tháp Nhọn trên vỏ hộp.”

An Ngung tròn mắt nhìn hắn. “Lăng Thu nói đúng.” Cậu cảm thán, “Người có quyền có thế chẳng ai tốt cả.”

“Càng ngày càng không biết lựa lời.” Tần Tri Luật cười, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia như trừng phạt cậu.

***

“Giờ không tạm biệt nhanh thì mùa đông sẽ kết thúc thật đấy.”

Chúc Đào khuấy bột, hạt dẻ tròn căng quyện đều trong bột bánh đã được lên men vừa vặn. Đường Phong đứng bên cạnh cầm cây vét quấy sốt chocolate với bột quế, không gian tràn ngập mùi thơm ngọt lịm.

An Ngung bị mùi bánh ngọt xông cho váng cả đầu, đứng cũng phải cố mà ngồi càng khó chịu, cậu quyết định quỳ trên ghế xoay êm ái, khuỷu tay chống vào lưng ghế, cầm ly chocolate nóng Chúc Đào pha cho mình.

“Tôn chỉ của sản phẩm hợp tác là như vậy đó.”

Cậu rũ mắt xuống, bình tĩnh đọc thuộc lòng lại điều trưởng quan đã dạy, “Tôi định tối nay sẽ đăng lời mời hợp tác lên diễn đàn. Nếu cậu bằng lòng tham gia, tôi sẽ không gửi cho ai khác nữa.”

Đường Phong liếc nhìn Chúc Đào, muốn nói lại thôi.

“Phương án hợp tác thế nào?” Chúc Đào hỏi.

An Ngung uống một hớp đồ uống nóng, hương vị đậm đà, thơm lừng khoan khoái cả người.

“Bản chất là Tháp Đen bỏ tiền đầu tư nên đương nhiên trên bao bì sản phẩm hợp tác sẽ có logo của Tháp Đen và logo do Người Giữ Trật Tự tự thiết kế.”

“Bỏ tiền đầu tư? Còn phải chi tiền à?” Chúc Đào âm thầm cân nhắc độ nổi tiếng của tiệm bánh mì Góc, lại nghĩ đến tính tham tiền của An Ngung, có phần không dám hỏi tiếp, sợ sẽ hỏi ra một con số khổng lồ nào đó.

Rốt cuộc Đường Phong không nhin được nữa, bèn chen vào, “Chẳng lẽ thực chất không phải là…”

“Tiền đầu tư là 12,22 triệu, con số này tượng trưng cho ngày đông chí. Chẳng phải bây giờ ai cũng nhận định rằng 1222 là con số may mắn, là chuyển biến cho vận mệnh loài người còn gì.” An Ngung kịp thời ngắt lời hắn, tiếp tục nói chuyện với Chúc Đào: “Nhưng nếu cậu muốn tham gia thì sẽ không nhiều đến thế đâu, dù sao cậu cũng cung cấp công thức cho sản phẩm mới rồi mà. Người bạch tuộc tí hon của tôi bảo như thế gọi là đóng góp kỹ thuật, vậy nên chỉ cần số lẻ thôi, cậu góp 2,22 triệu mang tính tượng trưng cho tiệm bánh mì là được.”

Gương mặt điển trai của Đường Phong cũng phải méo xẹo đi.

Cả hai cùng nhìn chằm chằm Chúc Đào, Chúc Đào thở phào một hơi, “Ý cậu là tôi chỉ cần 2,22 triệu, món bánh do tôi làm ra có thể được giới thiệu ra toàn thế giới thông qua danh tiếng của tiệm bánh mì Góc đúng không?”

“Cậu cũng có thể tự thiết kế một logo riêng, in lên bao bì, ví như một chùm nho chẳng hạn.” An Ngung bình thản thổi chocolate nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như đang giải thích một cách khách quan chứ không có gì là trông mong ngóng đợi.

“Chốt kèo!”

Tiếng thở dài của Đường Phong phát ra cùng lúc với tiếng chuông của thiết bị thông tin.

Khóe miệng An Ngung không hề lộ ra ý cười nào dù đã thực hiện được ý đồ. Cậu bình tĩnh đặt chiếc cốc xuống, liếc nhìn tin nhắn người bạch tuộc tí hon mới gửi trên màn hình.

– Tần Tri Luật rất hiểu tính Chúc Đào, lại thêm “đóng góp kỹ thuật” mà tôi nói, vốn tưởng cậu ấy sẽ bị hai bọn tôi quây chết.

– Nhưng không ngờ nham hiểm nhất vẫn là cậu, chìa tay một cái đã khiến người ta tự nguyện dâng 2,22 triệu.

– Trưởng thành rồi.

An Ngung trả lời: Đó không phải chuyện học được trong ngày một ngày hai.

Người bạch tuộc tí hon thản nhiên đáp:

– Biết chứ, tích lũy tài sản là thiên phú của cậu.

“Là người Tháp Đen cũ nhắn tin cho cậu à?” Chúc Đào thăm dò nhìn sang.

An Ngung điềm nhiên tắt màn hình đi, lắc đầu: “Đánh tiếng với thợ bánh chính của tiệm trước thôi, sản phẩm hợp tác thì cũng cần bác ấy đồng ý mới được.”

Chúc Đào thở dài nhưng vẫn mỉm cười rất tự tin, “Công thức của tôi đảm bảo sẽ làm bác ấy hài lòng.”

Đường Phong lẳng lặng liếc nhìn An Ngung rồi im lặng quay đi làm nóng lò nướng.

“Buổi tối mọi người đều tới cả chứ?”

An Ngung chuyển chủ đề.

Chúc Đào dời mắt khỏi Đường Phong, gật đầu: “An Ninh đang trang trí chỗ tiệc rồi. Sáng nay trưởng quan Thâm Ngưỡng đưa Triều Vũ đi cắt tóc. Triều Vũ nói sẽ bước vào cuộc sống mới với một kiểu tóc gọn gàng.”

An Ngung hỏi, “Đấu thì sao?”

“Vẫn đang hóng gió ở vùng địa cực, nhưng Đấu bảo chắc chắn sẽ về kịp.”

An Ngung “Ồ” một tiếng, chần chừ hỏi: “Điển… À không, Mizutani Maru…”

Chúc Đào bỗng nhiên im lặng, cúi đầu khuấy tô bột đã rất quyện rồi, một lúc lâu sau mới nói, “Chưa biết, chắc là… không đến được đâu.”

Thìa khuấy bột chìm dần xuống trong bát, ánh mắt Chúc Đào nhìn về nơi xa xăm của cánh đồng tuyết trống trải bên ngoài cửa sổ.

Tuyết đọng dần dần tan đi, dường như rất nhiều điều đã trôi qua cũng bị ấn định phải tiêu tán cùng với sắc trắng ấy.

Đoàn tàu tốc hành chậm lại sau khi thần rời đi.

Không những thế, thần rời đi, hàng loạt Người Giữ Trật Tự cũng theo đó mà giảm entropy, may mắn trở lại làm người bình thường, đặc biệt là những Người Giữ Trật Tự cấp thấp vốn có entropy gen không quá cao, gần như là đồng loạt “thoái hóa”.

***

Những cấp cao khác không được may mắn như vậy, Triều Vũ vẫn phải sống tiếp cùng mái tóc đỏ phát triển không ngừng kia, Đấu vẫn còn đôi cánh.

Ngoại trừ An Ngung và Tần Tri Luật, chỉ có Chúc Đào và Đường Phong thoái hóa hoàn toàn. An Ngung đoán rằng đó là vì họ ở gần nơi thần thức tỉnh nhất.

Tương đối đặc biệt chính là Điển.

Thật may mắn, trong màn ảo thuật thời gian của An Ngung, anh ta vẫn còn một con đường sống.

Nhưng anh ta không may mắn như Tần Tri Luật, anh ta đã dung hợp quá sâu với quyển sổ, trang sổ kia vừa có anh ta, vừa có một phần nhận thức của thần.

Thiếu mất một chút nhận thức nhỏ nhoi không đáng kể như vậy, thần vẫn có thể ung dung rời đi. Nhưng sau khi thần đi mất, phần nhận thức đó cũng bị chia tách khỏi Mizutani Maru, chỉ để lại một chàng trai bình thường bị mất trí nhớ và trang sổ đầy ắp những văn tự và hình vẽ kỳ lạ rơi dưới đất.

Mizutani Maru là một chàng trai.

Sau khi thoát ly bản chất “nhận thức”, rốt cuộc mọi người cũng biết rõ được giới tính của anh ta: Một chàng trai hiền hòa, ấm áp, thích đọc sách.

Một phần ký ức của anh ta trôi đi mất theo phần nhận thức kia, một phần còn đọng lại trên trang sách, vậy nên ký ức và tình cảm của bản thân anh ta có phần rời rạc.

Anh ta nói muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đóng kín cửa trong tầng cao nhất của nhà thờ, hằng ngày chỉ có An Ninh đưa cho anh ta một chút đồ ăn đơn giản.

An Ninh nói Mizutani Maru rất lịch sự với anh ta nhưng hiển nhiên không còn thân thiết được như trước.

“An Ngung.”

Cuối cùng Chúc Đào vẫn lên tiếng: “Nếu cậu ấy không còn nhớ tôi, tôi sẽ buồn lắm.”

Ràng buộc giữa người với người rất khó nói hết thành lời.

Ví dụ như thời gian Điển gia nhập Tháp Nhọn rất ngắn nhưng anh ta thường xuyên qua lại với Chúc Đào, tình cảm vô cùng thân thiết.

Chúc Đào đối tốt với tất cả, khiến ai cũng thấy vui, cũng yêu mến mọi người.

Nhưng cậu cũng có người mình quý mến hơn hẳn, ngoài trưởng quan, đó chính là Điển.

“Cơ hội sống của anh ấy là do cậu giữ lại.”

An Ngung bỗng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím đậm đối diện, “Quên ai thì cũng không quên cậu đâu. Cậu chính là người đã xé anh ấy xuống từ quyển sổ chắc chắn phải tử vong.”

“Quyển sổ… chắc chắn phải tử vong…”

An Ngung uống nốt hớp chocolate nóng cuối cùng.

Trên bậu cửa sổ, Chúc Đào đè một cây nho dây leo lên trang sổ đã lấy về, đã để như thế vài ngày rồi.

Những văn tự trên trang giấy không thể nhận biết được là gì nhưng có bốn chữ khá đơn giản có thể đọc ra ở cuối trang.

Có lẽ đến từ chính Mizutani Maru hòa lẫn với một phần nhỏ nhận thức của thần.

“Đọc xong liền đốt.” An Ngung khẽ lẩm bẩm.

“Nhưng trước khi bị đốt cháy, cậu đã tự tay xé một tờ ra.”

Buổi tối, đã lâu rồi đỉnh Tháp Đen mới náo nhiệt như vậy.

Chiếc bàn dài phủ khăn trắng phau, An Ninh trải thêm một lớp khăn ren trang trí màu vàng kim, bày thêm cả giá cắm nến cổ điển, tao nhã.

Trái lại, đồ ăn đơn giản hơn nhiều, chỉ là bánh mì và rượu vang mà thôi.

Chiếu Nhiên vừa trở về từ buổi hòa nhạc, chán nản ngồi cuộn người trên ghế, “Biết trước là ăn cái này, chắc chắn tôi sẽ không tới đâu.”

“Ngon lắm đó.” An Ngung nghiêm túc mời, “Đừng uống mỗi rượu vang.”

“Ngọt lắm, không thích.”

Trở lại làm ngôi sao, quả nhiên còn kiêu ngạo hơn. An Ngung thầm nghĩ trong bụng. Lăng Thu nói đúng, được yêu chiều nhiều, khó mà không hư đi.

Nghĩ thì nghĩ thế, An Ngung vẫn là ông chủ tiệm bánh mì, vẫn cần cù chịu khó lấy một chiếc bánh quế cuộn đầy đặn nhất trong khay đặt vào đĩa của Chiếu Nhiên, “Nếm thử đi, nếu thấy ngon thì anh đăng lên Weibo. Không cần nói gì đâu, chỉ cần đăng một bức ảnh và tag Tiệm bánh mì Góc là được rồi.”

Chiếu Nhiên cười nhạt, “Tôi nghe thấy tiếng gảy bàn tính trong bụng cậu đấy.”

Siêu sao thật sự không thích bánh mì, mời thế nào cũng không chịu ăn.

An Ngung nhìn anh ta vừa ngắm tuyết tan bên ngoài cửa sổ vừa uống rượu một mình suốt một hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ, cắn một miếng bánh quế cuộn thật to, vừa nhai những viên hạt dẻ được nướng xốp giòn tươm dầu, vừa gửi tin nhắn cho Hứa Song Song.

– Quảng cáo sản phẩm mới cứ tìm đến Tưởng Kiêu đi.

Hứa Song Song trả lời rất nhanh.

– Như nào? Sếp này, không phải sếp nói sếp đã vào sinh ra tử với siêu sao à? Sếp bốc phét à?

– Là thật

– Thế sao người ta không chịu hỗ trợ quảng cáo?

An Ngung nghiêm túc suy tư một lúc

– Tôi coi sinh tử là tất cả, người ta coi sinh tử là cặn bã.

Hứa Song Song lập tức hiểu ra.

– Thế nên người ta mới thành siêu sao đó.

Sếp, sếp chẳng có gu gì cả.

An Ngung buồn bực cất điện thoại đi, tiếp tục nhâm nhi miếng bánh thơm ngọt giòn xốp trong miệng, bên tai lại nghe thấy Tần Tri Luật đang bình thản nói chuyện với Chiếu Nhiên: “Để bụng đói mà uống rượu, trước giờ anh ta chưa phạt cậu vì chuyện này sao?”

An Ngung không hiểu câu nói này có ý gì nhưng đã thoáng liếc thấy Chiếu Nhiên duỗi thẳng chân xuống khỏi ghế.

Anh ta đong đưa ly rượu, uống cạn nốt phần rượu còn lại trong ly, cười khẩy, “Người chết thành tro rồi, quản cái đếch gì nữa.”

Siêu sao chửi tục mà nghe cũng êm tai dễ chịu.

An Ngung liếc qua, Chiếu Nhiên đặt ly rượu xuống, tiện tay cầm chiếc bánh trên đĩa lên, thậm chí còn chẳng thèm nhìn, cứ thế bẻ một miếng.

Đưa vào miệng, hạt dẻ chẳng may rơi ra cũng không thèm quan tâm, cứ vừa nhai vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi.

Chiếu Nhiên chợt ngẩn ra mất một giây.

Chỉ một sự kiện mà khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Thật hả!”

“Lâu lắm rồi không thấy tuyết…”

“Thì ra tuyết bình thường là như vậy.”

Tuyết bình thường, không liên quan gì đến thảm họa, sống chết, không liên quan gì đến nhân quả, thời không, mịn như bông, từng bông từng bông ôm chầm lấy thế giới này.

Không có cảm giác lạnh lẽo thấu xương khi xưa, ngược lại có vẻ ấm áp, mềm mại.

Sau khi nói xong một câu nhẹ bẫng đó, Chiếu Nhiên không lên tiếng nữa. Tầm mắt anh ta hướng về một nơi xa xôi phía ngoài cửa sổ, hướng của đầm lầy.

Chiếc bánh trong tay đã hết, anh ta lại cầm một chiếc khác lên, tiếp tục bẻ từng miếng cho vào miệng.

An Ngung yên lặng một lát rồi lấy điện thoại ra, tắt tiếng, chụp ảnh, vào tài khoản tiệm bánh mì, tag tên Chiếu Nhiên và tài khoản người hâm mộ của Chiếu Nhiên, gắn siêu thoại của Chiếu Nhiên, đăng bài, việc nào việc nấy trôi chảy, lưu loát.

Vừa tải lại trang, bên dưới đã phủ kín bình luận.

Đầu tiên chính là tài khoản phụ của Hứa Song Song, trên mạng, cô phối hợp với sếp mình vô cùng kín kẽ, ăn ý.

“Hoa hồng u buồn và vị quế cay nồng, mùa đông đã mất và vị thơm ngọt trong tay. Không biết Chiếu Nhiên đang suy tư điều gì nhưng tôi đã muốn được thử hương vị của chiếc bánh ấy ngay lập tức rồi.”

Ổn.

An Ngung lẳng lặng cất điện thoại đi, mím môi cười.

“Nhớ trả tiền.”

Chiếu Nhiên mệt mỏi dời mắt, “2 triệu, gửi qua trợ lý của tôi.”

An Ngung không cam lòng, lập tức tranh luận, “Anh còn thiếu 2 triệu đó hả? Chúc Đào nói anh vừa mua đứt một căn biệt thự ngay trung tâm thành phố chính mà.”

“Thiếu chứ.” Giọng điệu Chiếu Nhiên rất thản nhiên, “Tôi định sửa phần sân vườn thành vườn hoa hồng, nuôi một con thú nuôi vô cùng đắt đỏ trong đó, đang giai đoạn phải đốt tiền.”

An Ngung không thể tưởng tượng nổi, “Thú nuôi gì mà khiến anh cảm thấy phải đốt tiền?”

“Một con hổ đen.”

Chiếu Nhiên hơi nhướng mày, đôi môi đỏ mọng nhếch lên như tức cười, “Người của Tháp Đen cũ tuyển chọn mãi mới chọn được cho tôi một con dữ nhất. Hằng ngày, chỉ riêng việc cho nó ăn thôi đã tốn đến năm con số rồi. Cậu muốn tới kiểm tra không?”

“Thôi…” An Ngung nuốt nước bọn, “Anh vui là được rồi, tôi còn sống cũng là được rồi.”

Trong số các cấp cao, chỉ có một mình An Ngung có thể ôm giỏ bánh ăn mãi không no còn những người khác chỉ ăn hai chiếc đã ngang bụng.

An Ngung nhanh chóng cắt hoa quả, phô mai và chân giò hun khói để mọi người cùng nhấm nháp.

An Ngung không quen ăn những món xa xỉ đó, vui vẻ bao thầu hết chỗ bánh còn lại, vừa nhai vừa yên lặng nhìn mọi người trò chuyện.

Cậu từng là phản đồ của nhân loại, cũng từng là chúa cứu thế, bây giờ quay lại làm chính mình, vẫn là một tên quái gở ngồi lặng im trong góc phòng nhai bánh mì.

Cậu đã quen với việc quan sát, tuy rằng những gì cậu thấy đều chẳng liên quan đến mình.

Triều Vũ cắt đi một nửa bộ tóc của mình đến tận sát da đầu, một nửa còn lại thì tết lại thành từng bím, đeo khuyên tai và khuyên mũi hình đinh tán trông rất ngổ ngáo, không thèm bận tâm rốt cuộc mình là người hay là cây tảo biển, sau này sẽ thả tự do chính mình, chơi rock and roll như sở thích.

Sau khi trở lại làm người, Đường Phong và Chúc Đào không có gì thay đổi so với hồi trước. Chúc Đào vẫn ngồi trên đùi Đường Phong một cách hợp tình hợp lý, luôn miệng gọi trưởng quan, mông nhích tới nhích lui, đòi Đường Phong lấy chân giò hun khói cuốn một miếng phô mai, chấm thêm chút mật ong, đút đến tận miệng cậu mới chịu ăn.

Còn An Ninh…

An Ngung nhìn theo người đang phục vụ mọi người kia một lát, lại nghĩ đến “thi sĩ” mỗi tối cùng người dân thành phố chính cầu nguyện trong những video được đăng trên mạng.

An Ninh giống Ninh nhiều hơn.

Ngay cả Chúc Đào cũng từng hỏi có phải An đã bị Ninh nuốt mất rồi không, trên người An Ninh chẳng còn chút bóng dáng nào của An cả.

Nhưng An Ngung cảm thấy không phải vậy. Cậu nhớ Ninh từng nói rằng người hiền hòa, dễ gần, tốt tính, biết ăn nói, giỏi giao thiệp là Ninh, An không sẵn lòng đối mặt với những điều đó nên luôn lẩn tránh.

Nhưng mỗi khi rơi vào đường cùng, có thể dựng ngược gai góc, cất cánh bao cao, náu mình trong gió rét, thà bị thiêu rụi cũng không bao giờ ngoảnh lại là An, từ trước đến nay luôn luôn là An.

Mọi người rất khó có thể thấy được bóng dáng An, nhất là trong cuộc sống yên bình.

An Ngung nhận điện từ Tháp Đen hỏi thăm tình hình vài cấp cao. Bọn họ thấy anh tốt tính nên có việc gì cũng hỏi anh, mà anh lần nào cũng kiên nhẫn trả lời rất rành mạch.

Đến khi cúp máy, anh ta yên lặng li.ếm môi, miếng phô mai đã cầm lên chuẩn bị ăn trước khi nhận điện thoại bị thả xuống đĩa, không còn muốn ăn nữa.

Một động tác rất nhỏ, cảm xúc chỉ chợt xẹt qua rồi biến mất.

An Ngung bỗng nhiên thấy vững tin hơn hẳn.

Vừa khéo, An Ninh cũng nhìn sang phía cậu. An Ngung nâng ly rượu vang chưa uống một hớp nào lên ra hiệu với anh ta.

Cậu đang chào người bạn cũ tên An vừa thoáng xuất hiện.

An Ninh giật mình, lập tức rũ mắt mỉm cười.

Đó là một nụ cười rất không giống An Ninh nhưng lại mang theo thông tin gì đó như thể chỉ có An Ngung và anh ta hiểu được.

“Mắt qua mày lại.” Một âm thanh ủ dột vang lên từ bên cạnh.

An Ngung ngẩn người, còn chưa kịp ngoảnh sang, tầm mắt đã bị một cái bóng che khuất. Tần Tri Luật nhấp một hớp rượu, hôn cậu. Rượu chảy xuống cổ họng, Tần Tri Luật dùng lưỡi mình cuốn lấy lưỡi cậu, triền miên một hồi trong miệng, cướp sạch vị ngọt thơm của chocolate và quế, chỉ để lại hương rượu nồng mà chát.

Những người khác đã bị chắn mất chợt lặng yên, rồi sau đó, tiếng cười lại tiếp tục vang lên, mọi người tiếp tục nói chuyện với nhau.

Tần Tri Luật vốn không quan tâm, hắn vẫn chưa chịu tha cho An Ngung, tiếp tục hôn sâu thêm đến tận khi An Ngung không thở nổi nữa, phải đưa tay vò nhàu vạt áo trưởng quan mình, khóe mắt ngân ngấn nước, cổ họng cũng như đang nức nở.

An Ngung liên tục nói đừng nhưng người đã bị chọc giận kia đương nhiên còn muốn hơn.

Hơn nữa còn là h.am mu.ốn không thèm che giấu.

Bàn tay đang ôm eo cậu của Tần Tri Luật bắt đầu dùng sức như sắp bẻ gãy cả lưng cậu.

Người này bình thường rất chiều cậu nhưng mỗi khi thân mật, thật sự hắn chẳng dịu dàng một chút nào.

Kể cả khi nhìn cậu bằng ánh mắt thành kính như ngưỡng vọng thần linh, nhịp độ ở nửa thân dư.ới hay động tác trên tay vẫn mãnh liệt như vậy.

An Ngung bị hôn đến mê muội, bất chợt nghĩ: Đây chẳng phải chính là “Dùng phương pháp thô sơ nhất gi.ết ch.ết thần” hay sao?

Sớm muộn gì trưởng quan cũng gi.ết ch.ết cậu mất thôi.

Thật đáng ngạc nhiên khi cậu bắt đầu cân nhắc chi bằng mình nên tập thể hình lại, không thì cái cơ thể gầy gò này chẳng mấy mà nát.

Khi ý tưởng này vừa xuất hiện, nhiệt tình sắp phun trào trong óc chợt nguội lạnh.

Cậu nhớ đến Cider, huấn luyện viên hồi trước của cậu.

Lúc đó, cậu giấu thi thể Cider ở một mảnh gấp thời không chỉ là một suy nghĩ bột phát, đến giờ cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại phải làm như thế.

Có lẽ sau này sẽ có tác dụng – Khi đó cậu đã nghĩ như vậy nhưng lại không ngờ được rằng thần sẽ rời đi gọn gàng đến thế. Sau khi trở về từ cánh đồng hoang, An Ngung không còn sức mạnh điều khiển thời không, cũng không tìm được nơi ẩn thân của Cider.

Đấu đã vài lần nói chuyện với cậu, nội dung trò chuyện chỉ là những câu hàn huyên nhàm chán. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Đấu vẫn hỏi câu hỏi kia.

– An Ngung, thi thể của trưởng quan tôi đâu rồi?

Đáng sợ hơn cả cái chết là chết không thấy xác, đáng sợ hơn cả chết không thấy xác là đáng ra thi thể ấy đã có thể đưa về trọn vẹn.

Rốt cuộc An Ngung vẫn đẩy Tần Tri Luật ra, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, cậu nhét đầy một miệng bánh mì hòng trốn tránh đến mức nhai cũng không nhai nổi, suýt chút nữa chết vì nghẹn.

Tần Tri Luật chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ lưng cậu. Đang vỗ, thiết bị thông tin của An Ngung bỗng nhiên bật sáng.

Nghĩ tới điều gì thì điều đó liền đến, Đấu nhắn tin cho cậu.

Theo lý tuyết, đáng ra lúc này Đấu đang trên đường gấp rút trở về từ vùng địa cực để tham gia tiệc, không, đáng ra anh ta nên về đến đây từ lâu rồi.

An Ngung thoáng do dự nhưng rồi vẫn bấm vào tin nhắn thoại kia.

Đây là lần đầu tiên Đấu gửi tin nhắn thoại cho cậu.

Giọng thanh niên lạnh lùng cao ngạo kia đang run rẩy như khóc.

“An Ngung, tôi chưa về được. Tôi mới gặp một con chim lửa nhỏ trên cánh đồng tuyết ở vùng địa cực… Đuổi thế nào cũng không đi, nó cứ bay theo tôi mãi. Tôi chụp ảnh gửi về cho Tháp Đen, bọn họ trả lời là sinh vật chưa từng được ghi nhận. Nó…” Tin nhắn thoại run rẩy kia chợt kết thúc.

Tất cả mọi người lặng im, ai cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm thiết bị thông tin.

Tin nhắn thoại thứ hai xuất hiện.

Khi An Ngung ấn vào nó, đầu ngón tay cậu cũng đang run.

“Cánh của nó có thể tạo ra những đốm lửa nhỏ.”

“Nó dùng rất nhiều đốm lửa nhỏ xíu ấy làm tan hết que kem tôi mới mua ở khu dân cư gần đó.”