Tất cả mọi người trong Tháp Đen đều sững sờ trước màn hình.
“Rốt cuộc cậu ta là gì…”
“Biến thành mắt đỏ, trùng khớp với ghi âm của Thiếu úy Tháp Điều tra.”
“Dịch chuyển tức thời… Không, mặc kệ nó gọi là gì đi nữa, cũng khớp.”
“Hiện tại có vẻ đều là năng lực phòng ngự. Cậu ta có chiêu thức chiến đấu không?”
“Vậy phải xem liệu cậu ta có thể thức tỉnh được năng lực mới hay không?”
“Ngoại trừ Luật, dị năng của tất cả những Người Giữ Trật Tự hiện nay đều đến từ đặc thù sinh vật. Đây chính là người có dị năng không gian đầu tiên của chúng ta!”
Tổng Lĩnh bất chợt nói: “Khi sinh mệnh còn 12%, sức chiến đấu lại tăng lên rõ rệt… Thứ bị dồn đến đường cùng mới chịu xuất hiện đó có thật sự là cậu ta không?”
Một câu hỏi nhẹ bẫng như không khiến cả sảnh quyết sách im bặt.
Bóng người bê bết máu đó chiếm trọn tầm nhìn của mọi người.
Tổng Lĩnh nói: “Liên hệ với Tần Tri Luật giúp tôi.”
***
Trong container, Chúc Đào sức cùng lực kiệt thu những sợi dây leo của cây nho lại. Thiết bị thông tin thể hiện chỉ số sự sống của An Ngung đã hồi phục đến 65%.
Cậu gần như bị An Ngung vắt kiệt, những sợi dây leo rũ xuống trong tay áo héo quắt, khô giòn, bên trên chẳng còn lấy một phiến lá.
Đấu im lặng dùng súng phun lửa dọn sạch sinh vật biến dị trên mặt đất, để lại những cục than cháy nằm rải rác khắp nơi.
Một con lưỡi ếch tử vong sẽ dấy lên một làn sóng sinh vật biến dị mới, nhưng đối diện với An Ngung lúc này, anh không có chút suy nghĩ nào về việc lên tiếng nhắc nhở.
Tưởng Kiêu nằm úp sấp ở phía xa chợt động đậy.
Y yếu ớt rướn mí mắt lên, hồi lâu sau, một chút ý chí mới tập trung lại được trong đôi mắt.
Quả nhiên, Luật sẽ không giám sát một tên phế vật.
Y rất muốn cười khổ nhưng y đã chẳng còn sức nữa. Sau khi đám người của Luật rời đi, một mình y trốn trong góc khuất này, may mắn sống sót qua quá trình biến dị nhưng lại bị lưỡi ếch thứ hai bắt về làm phôi thai mới khi yếu ớt nhất. Gen sinh vật biến dị không ngừng tuôn vào cơ thể, y cảm giác bản thân mình không khác gì một cái thùng rác khổng lồ. Y không biết sức mạnh tinh thần của mình còn lại bao nhiêu, cũng không dám nghĩ bản thân hiện tại còn có thể coi là thứ gì.
Một giọt lệ chảy xuống từ đôi mắt ương ngạnh đó.
Giữa tầm nhìn nhòe nhoẹt, Tưởng Kiêu trông thấy An Ngung đang bước về phía mình.
Tay An Ngung để bên hông. Nếu y nhớ không nhầm, nơi đó có đeo thanh đoản đao bất ly thân của Tần Tri Luật.
Y nhắm mắt, nói: “Ra tay đi.”
Bắt đầu từ ngày trở thành Người Giữ Trật Tự y đã biết chung quy sẽ có ngày phải chết. Chết trong tay con người âu vẫn tốt hơn chết trong tay sinh vật biến dị.
An Ngung dừng lại trước mặt y.
“Sức mạnh tinh thần 33, đã tăng lên một chút so với khi chúng tôi rời đi. Xem ra mức độ ổn định tinh thần của anh khá kém nhưng ý chí lại rất ngoan cường.”
Tưởng Kiêu mở mắt với sự kinh ngạc.
Y đang… được khen ngợi?
Y chầm chậm ngẩng lên, tầm mắt khó nhọc rời khỏi nền đất, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào được đôi mắt đỏ của người đang đứng nhìn xuống từ trên cao.
Khoảnh khắc ấy, một dự cảm mãnh liệt xuất hiện trong lòng y: Vận mệnh của y đang bị người trước mặt nắm trong lòng bàn tay. Chỉ bởi một nhận định là đúng hay sai, y có thể có được cuộc sống mới hoặc cũng có thể vĩnh viễn rơi xuống vực thẳm.
An Ngung rời tay khỏi hông. Tưởng Kiêu hoảng hốt, toan nhắm mắt, miệng bỗng nhiên được đút cho một thứ gì đó.
Một thứ gì đó ngòn ngọt, mềm mềm, lành lạnh, ẩm ướt, thơm nức mũi.
“Này!”
Chúc Đào bất lực giơ tay ra, muốn nói lại thôi.
Vị nho ngọt đã hơi lên men tan ra trên đầu lưỡi. Tưởng Kiêu cảm tưởng như mình nghe thấy âm thanh loạt xoạt kỳ quái. Đang thắc mắc không biết là do thứ bẩn thỉu nào phát ra, y chợt trông thấy một cái đuôi rắn đang duỗi dài ra từ dưới thân mình một cách mất tự chủ, điên cuồng quấn quanh người An Ngung.
Muốn chạm vào rồi lại không dám, chỉ có thể cuộn hờ xung quanh.
Cảm kích đến mức biến thành một con rắn nũng nịu không biết phải hành động sao cho đúng.
“Đó là phần thưởng.” An Ngung đưa tay đẩy cái đuôi rắn đang quấn quýt lấy lòng ấy ra, đứng dậy, rũ mắt xuống nhìn y, “Cố chịu.”
Tưởng Kiêu lại cảm nhận được một chút nhân từ trong ánh mắt lạnh lùng kia.
Trong mông lung, y nhìn thấy An Ngung một lần nữa lấy khẩu súng hạng nặng kia ra xuống khỏi lưng.
“Nho, phiền anh chăm sóc anh ta.” An Ngung vừa đi vừa nói.
“Hả?” Chúc Đào sửng sốt, “Nhưng tôi… kiệt sức rồi…”
“Vậy thì cổ vũ.”
“… Ồ.”
***
Bên ngoài container, đội quân sinh vật biến dị càng lúc càng đông khiến những Người Giữ Trật Tự phải chống đỡ một cách tương đối chật vật.
Tiếng chửi bới vang lên không ngớt trong kênh liên lạc.
“Quái nào sinh vật biến dị càng giết càng đông thế?”
“Tháp Đen loạn hết cả lên rồi. Tôi thử qua đó nghe ngóng một chút, hình như bọn họ bảo An Ngung mới giết thêm một con lưỡi ếch nữa.”
“Tìm hạch năng lượng đi! Giết lưỡi ếch làm quái gì?”
“Chẳng phải là khiến chiến trường rối loạn hơn à? Chắc chắn là cố tình rồi!”
“Nếu không phải Luật đang ở đây, tao chắc chắn… Ôi đệt, Luật đâu rồi?”
“Hình như đi nhận điện khẩn từ Tổng Lĩnh.”
“Ê, cược đi! Tổng Lĩnh hạ lệnh giết An Ngung.”
“Ha ha, ai chẳng nghĩ thế, vậy nên không cược được đâu.”
“Đừng cười nữa, hướng 10 giờ có một cô bé kìa.”
Phía xa, Tiểu Hựu đang lảo đảo chen vào giữa đám sinh vật biến dị.
Ánh mắt trong veo khiến cô bé trông nổi bật hẳn giữa một đám sinh vật vô hồn.
Quản lý bất động sản mới chỉ hoàn thành biến dị bậc 1, cơ thể người vẫn mang theo chi của bọ ngựa, lòng đen của mắt bị lòng trắng chèn ép đến mức chỉ còn là một đường thẳng. Ông ta đang đờ đẫn di chuyển theo đám sinh vật biến dị.
Khi tiếng gọi khẽ vang lên bên cạnh, ông ta cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì, tiếp tục bước về phía trước, đến tận khi bất chợt bị thứ gì đó níu lại.
Ông ta cúi xuống, nhìn cô bé đang ôm lấy bắp chân mình.
Những cái gai ngược cứa vào cánh tay bé nhỏ của cô bé.
“Bố ơi…” Tiểu Hựu ngơ ngác, “Là bố thật sao…”
Quản lý bất độc sản hất văng “chướng ngại vật” đi.
Tiểu Hựu ngã lăn ra đất, một người bọ ngựa khác bước tới, giơ chân lên định đạp cô bé.
Pằng!
Viên đạn nhiệt năng bay sượt qua mặt quản lý bất động sản, người bọ ngựa sắp giẫm lên Tiểu Hữu phía sau ông ta nổ tung.
Cách đó hơn trăm mét, Tần Tri Luật một tay cầm súng, tạm dừng cuộc đối thoại với Tổng Lĩnh.
Hắn hướng nòng súng về phía quản lý bất động sản.
Chất nhầy xám trắng của bọ ngựa chảy đầy đất, Tiểu Hựu sững người trong giây lát với vết thương trên tay rồi chợt hét toáng lên, chạy về phía quản lý bất động sản.
“Bố! Bố nhìn con này! Là Tiểu Hữu đây mà. Bố nhớ lại đi, bố ơi…”
Chân lưỡi kiếm lạnh lẽo kề trên tay cô bé.
Cô bé ngẩng đầu, tim như ngừng đập khi thấy chút màu đen cuối cùng còn sót lại trong đôi mắt bố mình đã biến mất. Ông ta rít lên một cách bực dọc, giơ chân lưỡi kiếm về phía sinh vật đang cản đường mình.
Tiếng súng thứ hai vang lên.
Lần này, Tiểu Hựu chứng kiến toàn bộ quá trình đầu người nổ tung.
Đội quân sinh vật biến dị vẫn tiếp tục di chuyển, chỉ một mình cô bé còn ngồi tại chỗ ôm lấy thi thể không trọn vẹn đến tận khi bị làn sóng khổng lồ kia xô ngã.
Vừa lúc bắn hết một băng đạn, Tần Tri Luật ra lệnh trên kênh chung, “Đưa người về.”
Một Người Giữ Trật Tự do dự: “Cô bé có vết thương hở, sợ là…”
Lời còn chưa dứt, giữa đám sinh vật biến dị, một bàn tay bỗng kéo Tiểu Hữu lên.
Tiểu Hựu ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với một cô gái đầu trọc, “Chị La Thanh, chị cũng…”
Cô bé chưa nói xong, La Thanh đã lạnh lùng giương đao với cô.
Sinh vật biến dị biến thành cái xác không hồn sẽ giảm bớt sát ý đối với loài người nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với an toàn. Bởi lẽ, hành vi của chúng sẽ hoàn toàn không thể đoán trước.
Tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc. Tần Tri Luật còn chưa kịp nạp đạn, những Người Giữ Trật Tự còn đang do dự liệu Tiểu Hữu có đáng được cứu về hay không, thanh đao kia đã chém xuống.
Dòng máu đỏ tươi của thiếu nữ nhuộm đỏ một khoảng đất.
Tiểu Hựu quỳ ngồi tại chỗ được San San bất thình lình lao tới ôm vào lòng.
Thanh đao nhọn đâm sâu vào lưng San San, bọt máu nhớp nháp ộc ra từ miệng cô bé. Tiểu Hữu bàng hoàng đưa tay ra lau đi nhưng lau thế nào cũng không hết. Một bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo nắm lấy tay cô.
Sinh mệnh của cô bé yếu ớt vô cùng, vậy nên đến tận giây phút cuối, cô bé vẫn chẳng thể nói ra điều gì.
Thực ra San San biết bố mình hãm hại đồng nghiệp nhưng cô lại lựa chọn làm thinh.
Cô cũng biết hôm đó bố mình không mở cửa chắc chắn là đã có vấn đề gì đó nhưng vì sợ nên cô bé vẫn đòi Tiểu Hựu về cùng mình.
Vốn muốn chờ mọi chuyện kết thúc sẽ nghiêm túc xin lỗi và cảm ơn bạn vì hôm đó đã kéo mình đi tìm đường sống.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có cơ hội nói hết những điều mình muốn nói.
San San đặt tay Tiểu Hữu trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nắm lấy, sợ cô bạn sẽ bay đi mất như con diều đứt dây.
Nhưng lần này, có lẽ người đi sẽ là chính cô bé.
Máu từ trong cơ thể nhỏ bé tuôn ra đầy đất như một vũng nước màu đỏ.
Vũng đỏ ấy phản chiếu lưỡi đao sắc nhọn. La Thanh một lần nữa vung đao, đâm về phía Tiểu Hựu.
Nhưng lần này, ánh đao đó phải dừng lại giữa không trung.
Gân xanh dữ tợn nổi lên trên gương mặt Tiểu Hựu. Cô bé dùng tay không nắm lấy lưỡi đao, giật nó khỏi tay La Thanh rồi ném trả lại.
Đao xuyên vào La Thanh. Cô rít lên, bổ nhào về phía Tiểu Hựu.
Tiếng súng vang lên liên tục nhưng tất cả mọi người đều trông thấy La Thanh ngã xuống từ trước khi tiếng súng đầu tiên vang lên.
Trên người cô không có bất kỳ vết đạn nào, chỉ có yết hầu bị xẻ đôi ra.
Tất cả những Người Giữ Trật Tự đều sững sờ.
“Là… như nào vậy?”
“Chết thế nào?”
“Ai giết? Nhanh hơn cả đạn?”
“Cắt yết hầu? Không phải là…”
Một vệt sáng lạnh bất chợt lóe lên giữa đội quân sinh vật biến dị, máu tươi lăn trên lưỡi dao, lướt qua cái tên được khắc chìm.
Trật Tự.
Đoản đao bất ly thân của Tần Tri Luật, chưa một ai trong Tháp Nhọn chưa từng nhìn thấy.
Nhưng người cầm đao hiển nhiên không phải Tần Tri Luật.
An Ngung đứng ngay giữa đám sinh vật biến dị, bất chợt ngoảnh lại.
Gió hất tóc cậu bay lệch sang một bên, những sợi tóc trắng nhuộm máu tươi phất phơ trước đôi mắt đỏ.
Kênh liên lạc chung chợt vang lên giọng của Đấu.
“An Ngung, đã dọn sạch container theo đúng yêu cầu. Xin cho phép tôi chính thức tự giới thiệu, tôi là Người Giữ Trật Tự Asaph được giám sát bởi tầng 196, danh hiệu Đấu. Rất vinh dự được quen ngài trên chiến trường.”
Kênh liên lạc im phăng phắc, không một Người Giữ Trật Tự nào khác dám lên tiếng.
An Ngung vân vê góc áo tù, lau sạch thanh đao của Tần Tri Luật rồi đeo lại bên hông.
Cậu che mắt Tiểu Hựu lại, đưa cô bé đến chỗ an toàn. Ngay sau đó, An Ngung xuất hiện trước mặt Tần Tri Luật.
Tần Tri Luật đứng ở chỗ cao trên bức tường đổ, An Ngung đứng ở vị trí thấp hơn một chút. Cậu ngẩng đầu, nói: “Trưởng quan, đã tiêu diệt lưỡi ếch thứ hai.”
Từ khi tỉnh lại, tất cả mọi người đều né tránh ánh mắt cậu, chỉ có Tần Tri Luật vẫn nhìn thẳng như bình thường.
“Còn biết gọi trưởng quan…” Tần Tri Luật quan sát cậu, “Xem ra không hoàn toàn đánh mất lý trí.”
Tổng Lĩnh nghi ngờ một ý thức khác bên trong đã xâm chiếm cơ thể An Ngung, xét theo một phương diện nào đó, cậu không khác gì người bị nhiễm gen bọ ngựa. Chỉ có điều, thứ chiếm quyền điều khiển cơ thể cậu quá mạnh, trở thành một mối đe dọa đối với sinh vật biến dị.
An Ngung đưa thiết bị thông tin ra để Tần Tri Luật kiểm tra entropy gen và sức mạnh tinh thần của mình.
Entropy gen: 0.
Sức mạnh tinh thần: Vẫn là giá trị tuyệt đối.
“Trưởng quan, tôi khống chế được khả năng dịch chuyển tức thời rồi.” An Ngung nói.
Tần Tri Luật gật đầu, “Đại Não gọi nó là bẻ cong không gian. Sức mạnh của cậu hoạt động tương tự như lỗ sâu, đều gấp hai điểm trong không gian vào cùng với nhau chỉ trong tích tắc, vậy nên chính bản thân cậu hoặc mục tiêu khác đều có thể xuyên không gian một cách có định hướng.”
“Bẻ cong… không gian.” An Ngung lẩm nhẩm mấy chữ đó.
Tần Tri Luật nhìn cậu, “Còn biết tại sao lại tới đây không?”
An Ngung ngước mắt lên, “Để chứng minh với ngài rằng tôi có giá trị và có thể kiểm soát.”
Tần Tri Luật hỏi tiếp: “Vậy giờ cậu định chứng minh mình vẫn có thể kiểm soát như thế nào?”
An Ngung chưa kịp trả lời, tiếng máy móc kim loại lạnh lẽo chợt vang lên, dội thẳng vào lồng ng.ực cậu.
Hệt như quay trở lại cánh đồng tuyết hôm ấy.
Tần Tri Luật giơ súng, nói: “Bất kể là thứ gì xuất hiện trong cơ thể cậu, đạn nhiệt năng thừa sức kết liễu thân xác con người.”
Lúc này đây, An Ngung không hoảng loạn thở d.ốc, chỉ có đôi mắt càng đỏ sẫm hơn.
Cậu tì ngực mình lên họng súng, tiến về phía trước, đưa tay bóp lấy cổ Tần Tri Luật, “Nhưng tôi còn nhanh hơn cả đạn.”
Yết hầu gồ lên của Tần Tri Luật nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, “Cậu đã kiệt sức rồi.”
Vừa dứt lời, An Ngung lập tức bóp chặt bàn tay, cổ Tần Tri Luật xuất hiện những vệt hằn màu hồng.
Trong tai nghe, Đầu Lĩnh cuống cuồng hô lên, bảo cậu và Tần Tri Luật đừng kích động.
An Ngung tiếp tục tì vào súng, bước tới gần hơn, ghé vào tai Tần Tri Luật, “Vậy thử xem, tôi đã kiệt sức và trưởng quan, ai sẽ ra tay nhanh hơn.”
“Muốn giết tôi?” Tần Tri Luật bình tĩnh nhìn cậu: “Muốn giết bọn họ?”
Hắn chỉ về phía những Người Giữ Trật Tự đang xôn xao.
An Ngung tạm dừng một lát, “”Tôi” này chỉ căm hận sinh vật biến dị.”
“Nhưng cả tôi và bọn họ đều có thể coi là sinh vật biến dị.” Tần Tri Luật nói, “Nhất là bọn họ, chẳng qua là sinh vật biến dị còn giữ lại sự trung thành với nhân loại mà thôi.”
“Khác chứ.” An Ngung lắc đầu.
Cậu đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào với Thang Trời. Những Người Giữ Trật Tự này đem đến cho cậu cảm giác giống với những con người bẩn thỉu sống trong khu ổ chuột: U ám và bị cuộc đời mài mòn hết những góc cạnh, quả thật rất khó chịu nhưng chắc chắn không đáng phải chết.
Nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng, tầm mắt bỗng lơ đãng dừng lại ở môi Tần Tri Luật.
Đây là lần đầu tiên An Ngung nhìn thấy vết sẹo nhạt màu trên đỉnh môi Tần Tri Luật ở khoảng cách gần đến thế. Cậu chợt thất thần, buông bàn tay đang bóp cổ Tần Tri Luật, chạm lên môi hắn.
Như một thời thời không xa xôi nào đó, cậu đã từng hành động giống như vậy.
Gần như đồng thời, họng súng đang tì trên ngực cậu cũng rời đi.
“Tôi tin cậu.” Tần Tri Luật nói.
An Ngung giật mình, “Tin gì cơ?”
Súng của Tần Tri Luật rỗng không, bên dưới chỉ là một màu đen kịt. Hắn vẫn chưa hề lắp băng đạn mới.
“Chắc hẳn Đại Não sẽ nói với ngài rằng hiệu ứng thực sự của lỗ sâu không chỉ tác động lên không gian mà còn có cả thời gian.”
“Cho đến thời điểm hiện tại, cậu ấy đã thể hiện những giá trị khó có thể đánh giá hết. Hơn nữa, tôi tin rằng cậu ấy đáng để đặt sự kỳ vọng.”
“Tôi cũng tin rằng cậu ấy có khả năng kiểm soát cực mạnh. Khả năng này xuất phát từ việc cậu ấy tự hiểu rõ bản thân mình chứ không phải vì bị người khác quản chế.”
Tần Tri Luật chỉnh lại tai nghe một chút, tiếp tục nói với Tổng Lĩnh đang liên hệ với mình: “Tôi sẵn sàng đảm bảo rằng tuy hiện tại chưa một ai có thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng nhưng chắc chắn không có bất kỳ ý thức nào khác chiếm cứ cơ thể An Ngung. Cậu ấy chỉ đang thức tỉnh trạng thái nào đó nằm sâu trong cơ thể mình khi rơi vào tình huống căng thẳng mà thôi.”
“Cậu ấy chưa bao giờ đánh mất bản thân. Ý chí của cậu ấy không chịu khuất phục cũng không chấp nhận bị giam hãm.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 13 – Hiệu ứng lỗ sâu
Nếu bắt buộc phải dùng khoa học để cố gắng giải thích về năng lực của An Ngung, thứ đầu tiên Đại Não có thể nghĩ tới chính là “lỗ sâu”.
Nó được tin là một “lối tắt” có khả năng tồn tại trong vũ trụ. Thông qua nó, vật thể có thể dịch chuyển cả về không gian và thời gian chỉ trong tích tắc.
Sự tồn tại của lỗ sâu chỉ là một giả thuyết đã được chứng minh và bác bỏ từ hàng trăm năm trước.
Cho tới khi An Ngung thể hiện khả năng bẻ cong và xác định đích dịch chuyển trong không gian một cách nhẹ bẫng như không, dù cho cự ly ngắn ngủi ấy khác một trời một vực so với khái niệm vũ trụ, chừng ấy vẫn như tiếng sấm giữa trời quang trong lòng những tinh anh hàng đầu nhân loại đang tề tựu ở đây.
Nghe nói trong khoảnh khắc ấy, bộ não của tất cả những lãnh đạo cấp cao đều đang nghĩ cách làm sao sử dụng được An Ngung.
Chỉ một mình Tần Tri Luật nghĩ rằng còn có thể đặt nhiều kỳ vọng hơn nữa vào An Ngung.