Lần thứ ba mở mắt, An Ngung đang ở trong một căn phòng kho chật chội.
Ngoài cửa là tiếng máy móc chạy ầm ầm, ánh sáng lờ mờ chiếu lên gương mặt gã đàn ông đối diện.
A Phi là một nữ công nhân vào nhà máy làm việc từ năm 16 tuổi, nhoáng cái đã ở đây 20 năm.
“Tôi nói này, bảo cô thông tin cho mọi người, cô nói chưa?”
Gã đàn ông ngậm thuốc lá, nhả ra một làn khói hôi hám, “Cơ hội tốt như thế, chỉ có nữ công nhân ở nhà máy chúng ta mới có phần thôi đấy, cô hiểu không?”
A Phi do dự nói: “Vâng vâng vâng, tôi hiểu… nhưng mà… Hai nhóm thí nghiệm đầu tiên ấy, mấy cô Thẩm Hà, Chu Như đâu rồi?”
“Đang điều dưỡng, đã nói rồi còn gì. Entropy gen của thai nhi không đạt chuẩn nên đình chỉ thai, thai phụ phải điều dưỡng một thời gian.”
“Chẳng phải xác suất thành công của 6 người nhóm đầu tiên đều trên 70%, của 10 người nhóm thứ hai đều trên 60% sao?” A Phi khó hiểu thì thầm, “Cả mười mấy cô gái không ai thành công? Có tính sai không vậy?”
“Cô thì biết cái gì! Bảo truyền lời thì lo truyền lời thôi, cô không làm, tôi tìm người khác!”
“Ấy từ từ!” A Phi gọi gã lại, “Tất cả những cô gái đã đăng ký đều phải vào khu thí nghiệm hết à? Thế nhà máy phải làm sao?”
“Không phải vào, hiếm ai có xác suất 60, 70% trở lên lắm. Số còn lại rõ đông, hơn nghìn người, ai mà chăm sóc từng người được.” Gã đàn ông nheo mắt, “Bọn tôi sẽ tiến hành thụ thai tập thể, sau đó vừa làm việc trong nhà máy vừa dưỡng thai. Sau hai tuần, ai thành công thì bọn tôi đón đi, không thì đình chỉ, đảm bảo 50 000 ai cũng có.”
“Vậy sau hai tuần làm sao để biết đứa bé có đạt hay không?”
Gã đàn ông cong chân đá một cái thùng giấy trong góc phòng ra, bên trong thùng là từng chai nước được xếp ngay ngắn, trong mỗi chai đều có một con cá vàng nhỏ đang bơi.
“Đây là thuốc thử, phát cho mỗi người một chai. Lần thụ thai tới sẽ tiến hành ngay trong ký túc xá, khỏi phải lằng nhằng.”
Trong lòng A Phi tràn ngập nghi ngờ và bất an. Cô băn khoăn một hồi, do dự đưa tay về phía chồng đơn.
Nữ công nhân tự nguyện vào nhà máy chỉ chiếm một phần nhỏ. Phần lớn các cô gái đều bị người nhà bán vào đây với giá vài nghìn, chưa đến 40, 50 tuổi đừng hòng được ra ngoài. Cô biết những cô gái ấy khao khát được rời khỏi đây, một số ít còn mong mỏi có thể lập gia đình. Mặc dù số phận đã định sẵn sẽ bị chôn chân ở thành phố “mồi” nhưng các cô gái luôn ôm hy vọng về tương lai.
Cuối cùng A Phi vẫn bê chồng đơn lên.
Nhưng trước khi rời đi, sâu trong tâm trí cô chợt xuất hiện một cảm giác khó tả như thể có một ý nghĩ nào đó tuy nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ đang nhiễu loạn cô.
Cô ngoảnh lại, nhìn thẳng vào gã đàn ông do cấp trên phái xuống.
“Tôi có vài câu hỏi.”
Giọng cô cũng trầm hẳn xuống.
Gã đàn ông kinh ngạc, vô thức đứng thẳng người dậy, “Sao?”
“Gen để so sánh lấy thông tin đâu?”
Gã đàn ông nói: “Tôi cũng không biết. Nhưng tôi đoán tập đoàn luôn hỗ trợ cho các hạng mục nghiên cứu khoa học cấp cao về gen loài người, nắm được kho dữ liệu hẳn không thành vấn đề.”
A Phi im lặng một lát, lại hỏi: “Nguyên lý của thuốc thử?”
Cô tiếc chữ như vàng, không chịu nói dư ra dù chỉ một từ.
Cấp trên không cho phép giải thích quá nhiều nhưng gã đàn ông vẫn đáp như không tự khống chế được bản thân: “Cá vàng biến dị đã được cải tạo đặc biệt giúp gia tăng khả năng lây nhiễm đối với phụ nữ có thai. Nhưng nếu entropy gen của thai nhi trong bụng đủ cao, nó sẽ bảo vệ được mẹ mình không bị lây nhiễm.”
Lối cầu thang im lìm chừng một phút đồng hồ.
“Ngừng thai như thế nào?”
“Chuyện này… tôi không nói được…” Biểu cảm của gã đàn ông bắt đầu méo mó như đang bị hai luồng sức mạnh giằng co. Mồ hôi lạnh rịn trên trán, gã lẩm bẩm: “Biết nhiều quá cũng chẳng tốt lành gì đâu. Chuyện không nên biết thì đừng có hỏi, thứ không nên thấy cũng đừng có nhìn…”
Gã còn chưa nói hết câu, ý thức của An Ngung lại dịch chuyển thêm một lần nữa.
Ký chủ lần này có vóc dáng nhỏ thó, đồng phục công nhân mặc trên người rộng thùng thình như cái bao tải.
Tiểu Vũ 17 tuổi vừa bị cha mình bán vào nhà máy 2 tháng. Lúc này, cô đang ghé sát vào cửa sắt, trợn tròn mắt nhòm vào bên trong qua khe hở.
Trong kho chứa đồ la liệt những túi đựng xác.
Những nhân viên công tác mặc đồ bảo hộ kín mít từ đầu đến chân đang mở từng túi xác ra kiểm tra xem đã khớp với ID hay chưa. Sau khi kiểm tra và đảm bảo đã khớp, họ sẽ lấy lại đồng xu trên thi thể rồi kéo kín khóa lại, vác cái túi to lớn đó lên ném vào đường dẫn rác.
Đường dẫn rác hẹp dài nối thẳng xuống lòng đất, vùi lấp những dơ bẩn của thành phố “mồi”.
Khoảnh khắc khóa túi được mở ra, thông qua tầm mắt của Tiểu Vũ, An Ngung nhìn thấy xác nữ trong chiếc túi kia. Vảy cá chi chít phủ kín người, nửa thân d.ưới đã biến thành đuôi cá, vị trí xương mu mọc ra một con mắt dữ tợn.
Thi thể đã nhắm mắt, chỉ còn con mắt ở chỗ xương mu vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng những người mặc đồ bảo hộ đó.
Một người mặc đồ bảo hộ giận dữ nói: “Xác suất cao nhất được 7‰, thấp nhất cũng là 2‰, thế mà thử hơn nghìn người không ai thành công.”
Người còn lại nói: “Nhưng với mỗi người, xác suất thành công quá thấp, rốt cuộc tại sao mấy cô gái này lại đồng ý vậy.”
“Xác suất nói với bọn họ đã được nhân lên 100 lần rồi. Người ở thành phố “mồi” toàn lũ ngu xuẩn, không biết đường tự ngẫm lại bản thân xem tại sao lại có xác suất cao đến như thế.”
Tiểu Vũ siết chặt tờ hợp đồng vừa ký, hoảng sợ lùi về phía sau. Chân cô gái như nhũn ra lại bất ngờ va phải một người.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể mình đã ngừng chảy.
Cô ngoảnh lại, nhìn bóng người cao lớn phía sau mình. Mặt nạ bảo hộ che kín ngũ quan người kia, chỉ lộ ra một đôi mắt trông rất trầm lặng. Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm cô như đang nhìn một con côn trùng nhỏ không nên xuất hiện trên mặt bàn có thể dễ dàng tóm lên, bóp nát.
***
Ký ức của bốn người cứ lặp đi lặp lại, dù An Ngung có cố gắng thế nào cũng không thể quay trở về được ngày giám định gen.
Ký ức đau khổ đã bị não bộ tự động lãng quên, trừ khi tìm được thứ có thể đánh thức họ.
Sau không biết bao nhiêu lần tuần hoàn đến Tiểu Vũ, nhìn vào phòng giấu xác qua khe cửa, tầm mắt An Ngung chợt dừng lại ở một điểm.
Đó là một cái thùng rác bẩn thỉu màu xanh, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận mỗi thi thể, nhân viên công tác sẽ vứt đồng xu có khắc ID của từng người vào đó. Trong thùng đã có hơn một nghìn đồng xu, ở một vài đồng trong số đó, cậu cảm nhận được một chút ý thức còn sót lại.
Giống như những cô gái, những đồng xu đó cũng chứng kiến tất thảy tội ác.
Tách!
Đèn thí nghiệm chói mắt khiến cô gái đang nằm trên bàn phải quay đi hướng khác. Lúc cô nghiêng đầu, dường như đồng xu đang nắm chặt cứa vào lòng bàn tay cô, cảm giác đau nhói xuất hiện ở nơi sâu trong tâm trí giống như có thứ gì đó vừa lẻn vào.
“Thai nhi đã thành hình rồi, giờ chúng ta sẽ tiến hành thí nghiệm entropy gen.”
“Vâng…”
Thẩm Hà khẽ ngọ nguậy chân trên bàn thí nghiệm. Giọng của người phía sau bộ đồ bảo hộ là một giọng nam, tr.ần tru.ồng nằm đây khiến cô thấy hơi mất tự nhiên, nhất là khi bụng cô đã nhô ra khá rõ.
Cô li.ếm đôi môi khô khốc, “À thì… Không phải khoa học kỹ thuật của loài người vẫn chưa tìm ra phương pháp đo lường entropy gen của thai nhi sao?”
“Đúng vậy. Bởi vì trong quá trình hình thành, entropy gen của thai nhi sẽ từ từ tăng lên, đến tận khi được sinh ra mới hoàn toàn ổn định.”
“Vậy mấy người định làm như thế nào…”
“Nghiên cứu phát hiện ra rằng thai nhi có entropy gen cao dù chưa phát triển đầy đủ vẫn có thể bảo vệ cơ thể mẹ.”
Nói xong, người nọ mở nắp chai, dốc hết nước bên trong ra. Một con cá vàng trơn tuột trôi vào lòng bàn tay hắn ta, quẫy cái đuôi trên chiếc găng tay.
Thẩm Hà nhìn vào lòng bàn tay hắn ta theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích.”
Mệnh lệnh lạnh như băng.
Thẩm Hà ngẩn cười. Cô lờ mờ cảm thấy không ổn, dường như sâu trong tâm trí cũng xuất hiện thêm một luồng suy nghĩ khác đã chỉ dẫn cô phản kháng.
Nhưng cô lại không hành động.
Mọi chuyện đã được ấn định từ lâu. Bác sĩ mặc bộ đồ bảo hộ cầm một con dao phẫu thuật tới cắt một đường vào phần bụng dưới của cô.
Vết cắt khá nhỏ và nông, chỉ cứa qua lớp da bên trên giống như cách lấy máu để thử thông thường.
Nhưng ngay sau đó, một thứ gì đó lành lạnh, trơn trượt được đặt lên vết thương của cô. Nó cắn mạnh vào người cô, giằng ra cả một miếng thịt từ phần bụng dưới.
Thai nhi này không thể bảo vệ cơ thể mẹ.
Gen biến dị nhanh chóng xâm chiếm như một đám cháy lớn. Vảy cá bắt đầu mọc khắp người bằng tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, hai chân cũng biến dị thành đuôi cá.
Lây nhiễm biến dị đem đến cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có khiến ý thức của An Ngung lập tức rời khỏi cơ thể Thẩm Hà.
Nhưng chỉ trong giây lát, cậu lại nhập vào người Chu Như.
Tình cảnh cũng tương tự.
Thẩm Hà, Chu Như, A Phi, Tiểu Vũ.
Họ ở trong cùng một căn phòng, cùng trải qua vòng lặp ác mộng không hồi kết.
Cậu vốn là tồn tại không chấp nhận việc bị lây nhiễm nhưng ở trong ý thức của những cô gái này, cậu vẫn phải chịu đựng nỗi đau của quá trình biến dị hết lần này đến lần khác.
Cơn tức giận ngập trời gần như đập nát ý thức của An Ngung. Cậu lại một lần nữa cảm nhận được thứ nằm sâu trong tâm trí mình đang mất kiểm soát và rít gào đòi được thoát ra.
***
Tại địa điểm ước nguyện đã im lìm hồi lâu, cây cột trụ cao chọc trời bất thình lình vỡ toác ra.
Tất cả những người bay quanh cây cột đồng loạt thức tỉnh. Người cá một lần nữa cuồng bạo, điên dại lao tới muốn cắn xé những người bay quanh cây cột chưa hóa cá.
Tiếng rít gào bí hiểm đầy phẫn nộ bao trùm thế giới, vô số bướm Morpho xanh yếu ớt tan biến giữa không trung. Đám Chúc Đào bị tấn công tinh thần đến mức gần như không đứng vững nổi.
Mà người đang ngủ lơ lửng trên bầu trời bỗng nhiên cử động. Cậu mở mắt ra, đôi mắt đỏ như lửa hừng hực cháy.
Thần vốn không nên trải nghiệm nỗi khổ của con người sâu sắc đến thế, trừ khi cơ duyên trùng hợp, thức tỉnh từ vũng lầy giữa nhân gian.
An Ngung vừa mở mắt, trước mặt cậu là vô số người cá dữ tợn đang cắn xé những người cầu nguyện. Những người cầu nguyện vừa thức tỉnh hoảng loạn. Tiếng la khóc như rung chuyển cả trời đất không chỉ đến từ những con người mới choàng tỉnh khỏi cơn mê mà còn đến từ những người cá đã hoàn toàn mất trí.
Hỗn loạn vô tận, hệt như địa ngục trần gian.
Dây leo của Chúc Đào trói chặt vài chục người cá. Chúng điên cuồng muốn giằng đứt dây leo, máu tươi túa ra từ tay chân Chúc Đào mà cậu không thể kịp tự chữa trị cho bản thân.
An gọi bướm trắng bao quanh Chúc Đào. Anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên cao, “An Ngung! Tránh xa chút!”
Người đang lơ lửng trên cao nghe thấy vậy lại rũ mắt xuống liếc nhìn anh.
Thống hận và thương hại đều nằm gọn trong ánh mắt kia.
Khoảnh khắc tim An đập trật nhịp, dòng khí và xoáy nước trên không trung bỗng nhiên xoay vần bất quy tắc. Không gian giống như liên tục bị nén lại rồi kéo giãn ra. Những người cá đang bơi xung quanh lũ lượt tụ về một chỗ như những bông tuyết lăn tròn thành quả cầu tuyết. Chúng rít gào, chen chúc với nhau nhưng lại không thể trốn thoát.
Không gian đang giam hãm những sinh vật biến dị càng lúc càng lớn hơn. Cho đến khi tất cả những người cầu nguyện đã được Triều Vũ cứu, trên không trung chỉ còn khối cầu toàn cá vàng biến dị.
Trông hệt như một mặt trời khổng lồ.
Ngoại trừ “mặt trời khổng lồ” ấy, ở một góc trên bầu trời cao còn có một bóng người đơn độc.
Sau khi bẻ cong, gấp nếp vô số mảnh không gian vào với nhau, An Ngung đưa tay ra sau lưng.
Chỉ còn lại hai mũi tên cuối cùng.
Cậu bắn một mũi tên thẳng vào đuôi người cá. Chất gây cháy bên trong mũi tên túa ra vì cú va chạm mạnh nhưng chưa đủ để g.iết ch.ết lũ sinh vật biến dị mà chỉ khiến tiếng rít gào càng đinh tai nhức óc hơn.
Không những vậy, dường như tất cả sự phẫn nộ của người cá đều dồn hết sang cậu. Chúng điên cuồng vùng vẫy tranh giành sự sống hòng thoát ra, xé nát cậu thành mảnh vụn.
Triều Vũ hét to từ phía bên dưới: “Chất gây cháy bình thường không có tác dụng đâu! Mau rời khỏi đó đi!”
Nhưng An Ngung vẫn làm ngơ.
Cậu im lặng nghe những tiếng gào thét phẫn nộ, lại đưa tay lấy mũi tên cuối cùng xuống.
Lông đuôi trắng như tuyết của mũi tên xé gió lao đi. Cậu lập tức rút đoản đao ra cắt một đường lên cổ tay.
An thoáng rùng mình nhưng rồi lại như hiểu ra điều gì đó, đàn bướm nhoáng cái đã bay về phía An Ngung. Khoảnh khắc được chúng vờn quanh, An Ngung đưa cả người lẫn đàn bướm dịch chuyển đến phía trên mũi tên đang lao đi.
Người dưới đất ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bóng người được đàn bướm vây quanh kia lao vào giữa đám sinh vật biến dị cùng với mũi tên.
“Mặt trời” chấn động dữ dội trên bầu trời. Mỗi một nhịp chấn động, nhóm người cá ở lớp trong cùng lại biến mất, khối cầu khổng lồ đó cũng không ngừng bị thu nhỏ lại cho đến khi chỉ còn An Ngung được đàn bướm Morpho trắng vây quanh.
Từ đầu đến chân cậu chi chít những vết thương nhỏ. Vô số con bướm trắng đậu lên những vết thương, gần như bao bọc cậu kín mít.
Chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin vững vàng tăng trở lại, cậu thong thả hạ xuống nhờ sự trợ giúp của đàn bướm.
Đến khi An Ngung đáp xuống đất, bốn con cá Koi khổng lồ lại xuất hiện trên trời cao. Chúng nhanh chóng vừa bơi vòng tròn vừa hạ xuống, Khi xuất hiện trước mặt An Ngung, chúng thu nhỏ lại thành một đồng tiền xu, nằm gọn trước ngực cậu.
An Ngung áp tay lên ngực, nhẹ nhàng chạm lên nó.
Không gian bên trong đồng xu ước nguyện lặng lẽ sụp đổ. Sau một cơn cuồng phong, mọi người quay trở về hồ ước nguyện ở khu 84.
Thi thể người cá bất thình lình xuất hiện từ dưới đáy hồ khiến những quân nhân trở tay không kịp. Giữa mùi tanh xộc lên tận trời và tiếng hô hoán, An Ngung một mình nhắm mắt, lẳng lặng nằm giữa hồ, tay trái áp lên đồng tiền xu ở vị trí trái tim, lồng ng.ực bình tĩnh phập phồng theo nhịp thở.
Cậu như đang say ngủ, không ai dám tiến lại gần đánh thức.
Đám Chúc Đào đứng sang một bên, những quân nhân lại càng cẩn thận né tránh.
An được Ninh ôm vào lòng. Thấy chỉ số sự sống của An Ngung đã quay trở lại 90% qua thiết bị thông tin anh mới thu những con bướm trắng của mình lại, rúc vào lòng Ninh, mệt mỏi ngáp dài.
Cá vàng biến dị có tính công kích rất yếu, kể cả lúc phát điên cũng chỉ để lại trên người An Ngung những vết thương cực kỳ nông dù không chữa trị cũng chẳng làm sao.
Chỉ có điều, những vết thương chi chít ấy khiến An Ngung trông vô cùng thê thảm.
Khoảnh khắc tận mắt chứng kiến An Ngung muốn lao vào giữa lũ sinh vật biến dị một mình, không một trị liệu nào đang tâm làm ngơ. Bất kể lý trí có nói với anh rằng An Ngung sẽ không xảy ra chuyện gì hết, anh vẫn dốc hết sức mình để bảo vệ.
Có lẽ đó là bản năng của một người thuộc hệ trị liệu.
Hồi lâu sau, cuối cùng vẫn là Chúc Đào dè dặt tiến tới xem tình hình An Ngung.
Tuy chỉ số sự sống được hiển thị trong thiết bị thông tin là rất cao nhưng hiển nhiên cơ thể cậu đã mất sức quá nhiều, sắp rơi vào trạng thái sốc.
Đúng lúc này, thiết bị thông tin của An Ngung đổ chuông.
Cậu vẫn nhắm nghiền hai mắt, tay phải lần mò mất một lúc lâu trong túi áo mới lấy được thiết bị thông tin ra đặt bên tai. Chúc Đào kịp thời dừng bước nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến cậu đứng nguyên tại đó, muốn nghe trộm cuộc gọi của An Ngung.
“Chào buổi tối trưởng quan.”
“Ngài đã về rồi ạ? Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
“Vâng, Nghiêm Hi đã giới thiệu sơ qua về sự tồn tại của khu vực bình đẳng cho tôi.”
“Quà? Cho tôi sao? Cảm ơn ngài… Tôi rất mong chờ.”
“Nhiệm vụ của tôi cũng vừa khéo xong rồi, 55 triệu… à không, Hứa Song Song đã được cứu. Sinh vật biến dị đã được dọn dẹp xong xuôi, không gian bị bẻ cong vào trong đồng xu ước nguyện cũng đã được đóng lại.”
“Vâng… Tôi không chắc họ có được coi là siêu dị thể hay không nhưng hiện tại họ đang nằm trong tay tôi, không hề có tính uy hiếp.”
“Tôi vẫn ổn, các trị liệu cũng rất ổn, không ai bị tôi ép đến chết, xin ngài cứ yên tâm. Giờ chúng tôi về ngay đây.”
“Sau khi trở về, tôi phải đến tập đoàn họ Hoàng một chuyến. Xử lý một số… vấn đề phát sinh sau nhiệm vụ.”
“Vâng trưởng quan, cứ vậy đã nhé, tôi… Gì cơ ạ??”
An Ngung đang kiệt sức nằm dưới đất chợt ngồi bật dậy.
Cậu mở choàng mắt, màu đỏ bên trong nhanh chóng tan đi, nhoáng cái đã trở lại là đôi mắt vàng.
Đôi mắt vàng ngơ ngác luống cuống.
“Dạ… vâng… à thì…”
Chúc Đào nhạy bén phát hiện tay An Ngung đang run rẩy.
Phía xa, Ninh ôm theo An đã co người ngủ say hoang mang quay sang nhìn.
An Ngung đau khổ ôm đầu, “Ngài có thể nghe tôi giải thích không?”
Trong điện thoại, giọng Tần Tri Luật rất thản nhiên, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Nhưng qua một nhiệm vụ đã đồng hành và những ngày ở chung, An Ngung lờ mờ cảm nhận được cơn giận của trưởng quan.
Tần Tri Luật lạnh lùng nói: “Tôi đã nhắc cậu không chỉ một lần.”
Lăng Thu từng nói rằng nếu đến cậu cũng cảm nhận được rằng một người đang tức giận thì đừng băn khoăn nữa, chắc chắn người đó đang tức giận.
Đồng thời, nếu một người đã tức giận mà nghe giọng vẫn vô cùng bình tĩnh, vậy tốt nhân cậu nên ôm toàn bộ số bánh mì cậu có bỏ chạy thật nhanh.
“Đúng vậy… Thành thật xin lỗi… tôi…” An Ngung dừng một chút, tìm ra lời đánh giá của Lăng Thu về mình trong trí nhớ, “Tôi đúng là một thứ của nợ vô lương tâm, xin lỗi ngài.”
Gương mặt Chúc Đào hiện rõ vẻ thắc mắc.
Một lúc lâu sau, An Ngung mới hít một hơi thật sâu, kết thúc cuộc gọi.
Lúc này đây, cậu như bị khoét rỗng hoàn toàn, giang rộng hai tay nằm sải lai ra đất, tuyệt vọng nhìn bầu trời.
Cậu lẩm bẩm: “Quái nào lại quên béng mất cơ chứ…”
Rõ ràng giữa nhiệm vụ còn quay về thành phố chính một chuyến.
Rốt cuộc Chúc Đào không kìm nổi sự tò mò nữa, bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Bánh mì.”
An Ngung thở dài, “Bánh mì đã hứa nướng tặng trưởng quan để tạ lỗi như gợi ý của cậu đó.”