Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 40: Loài người bị giám sát



Ngưỡng cao nhất của sinh mệnh bị giảm xuống gây ra cảm giác sợ hãi tột độ cho An Ngung.

Nếu chỉ một mình cậu có thể tiến vào mảnh gương vỡ, vậy thì hạn mức sự sống của cậu sẽ không ngừng giảm xuống, đến lớp thứ tư có lẽ chỉ còn lại 70%.

An Ngung nhìn hai đồng đội trị liệu. Tưởng Kiêu là một healer tay ngang có thể hỗn loạn tinh thần bất cứ lúc nào, năng lực ra sao vẫn chưa rõ. Tốc độ chữa trị của Kazama có vẻ rất chậm, rất khó ứng phó với đòn trí mạng đột ngột của mảnh gương vỡ.

Giờ phút này, vết thương trên mu bàn tay đã biến mất hoàn toàn, vùng da ấy bằng phẳng như chưa hề bị cứa rách.

Có lẽ khả năng tăng tốc thời gian của cậu có thể bù lại chỗ thiếu hụt của Kazama.

Tần Tri Luật bỗng nhắc nhở: “Tăng tốc thời gian phải sử dụng cẩn trọng.”

An Ngung ngước mắt lên, “Tại sao?”

Tần Tri Luật nhìn cậu bằng ánh mắt thấu tỏ, “Nó có thể tăng tốc độ chữa trị cho cậu nhưng cũng có thể khiến cậu bị thương nghiêm trọng hơn. Cẩn thận, đừng tự giết bản thân.”

An Ngung cứng người.

“Nhớ cho kỹ, mấu chốt của mọi năng lực đều nằm ở việc kiểm soát. Phải học được cách hoàn toàn nắm được nó trong tay.” Tần Tri Luật chạm lên ngọn nến Trần Niệm để lại, nói như đang trấn an: “Đã dẫn cậu tham gia nhiệm vụ này thì chắc chắn sẽ dẫn cậu trở về nguyên vẹn. Healer đủ dùng.”

Có lẽ vì đang là sáng sớm, con đường này càng vắng vẻ hơn. Bọn họ đi suốt một lúc lâu mà vẫn chưa bắt gặp ai.

Tưởng Kiêu hỏi: “Tiếng ồn kia vẫn đang làm phiền ngài ạ?”

“Phải.” An Ngung chạm nhẹ lên tai.

Thực ra âm thanh ấy không truyền vào từ tai mà được chôn sâu trong tâm trí. Tuy vậy, tiếng ồn vẫn gây ra cảm giác là lạ phía sau vành tai. Cậu đưa tay chạm lên đó mới bất ngờ nhận ra rằng cảm giác khác thường kia đến từ vết sẹo cậu có từ nhỏ.

Tần Tri Luật liếc nhìn tai cậu, “Thử cố gắng bỏ qua tiếng ồn xem.”

“Không cần đâu, trưởng quan.” An Ngung khẽ nói, “Nếu nó có thể kí.ch thí.ch năng lực mới, cố chịu một chút cũng được.”

Trần Niệm nói càng vào sâu sẽ càng nguy hiểm, cậu muốn bồi dưỡng năng lực vững vàng sớm một chút.

Tần Tri Luật hỏi: “Tiếng gương vỡ khi có người chết càng ồn hơn?”

An Ngung ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Đúng vậy. Nhưng có vẻ năng lực được kích phát không liên quan đến âm lượng lớn hay nhỏ mà được quyết định bởi việc bị uy hiếp sinh mạng đến đâu. Tiếng gương vỡ khi có người chết rất lớn nhưng chỉ số sự sống không giảm xuống, năng lực cũng chỉ thức tỉnh một chút xíu. Tiếng ồn ào tồn trong gương tuy nhỏ nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều đến năng lực.”

Tần Tri Luật nói: “Cái giá phải trả là bị thương nặng ngay tức thời.”

An Ngung gật đầu: “Vậy nên tốt hơn hết, chúng ta vẫn nên tìm cách giết thêm vài người biến dị.”

“Chắc không? Lúc âm thanh lớn xuất hiện, trông cậu rất chật vật.”

“Tôi không sợ đau.” An Ngung nói, “Chẳng phải ngài đã biết rồi à?”

Những đồng đội xung quanh đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Nhưng có vẻ chúng ta giết người thì không có tác dụng. Phải tìm cách khiến sinh vật biến dị trong cô nhi viện giết hại lẫn nhau.”

An Ngung lập tức bổ sung: “Tốt nhất là nên tách thành từng nhóm nhỏ để chúng đồng quy vu tận, đừng chừa lại ai còn sống.”

Tần Tri Luật ngẫm nghĩ: “Không biết số lượng người biến dị ở lớp này có đủ nhiều không.”

Đồng đội: “…”

Thực ra An Ngung còn một băn khoăn khác.

Dường như tính chất hút sinh vật biến dị một cách kỳ lạ của cậu không nhạy ở cô nhi viện. Đi loanh quanh khắp lớp ngoài cùng lâu như vậy mà không một sinh vật biến dị nào chú ý tới cậu, chỉ có Trần Niệm nói rằng trên người cậu có một cảm giác khiến người ta run rẩy sợ hãi.

Nhưng cảm giác của Trần Niệm cũng lúc có lúc không, ở nhà ăn và tòa nhà ngủ thì có, bên ngoài phòng đọc lại không, lúc đầu dưới căn phòng ngầm có, đến khi Tần Tri Luật xuất hiện để xử quyết Trần Niệm lại biến mất.

An Ngung rơi vào trầm tư, suy nghĩ vô số lần xem rốt cuộc bản thân mình là thứ gì.

Tần Tri Luật bỗng ghé sát tới, thấp giọng nói bên tai cậu: “Lát nữa để tôi vào.”

“Dạ… Dạ?”

An Ngung hoang mang nhìn trưởng quan: “Vào đâu cơ ạ?”

“Bên trong băng vải, cổ tay hay yết hầu đều được.”

An Ngung buồn bực nói: “Sao bỗng nhiên ngài lại…”

“Không tại sao cả.” Tần Tri Luật lạnh lùng nói, “Quen rồi. Ở trong đó thoải mái hơn phải đội tuyết mà đi.”

Vẻ hoang mang hiện lên trong mắt An Ngung.

Sao lại cảm giác như bản thân đã biến thành phương tiện giao thông rồi?

Tần Tri Luật lại nói: “Giờ chưa cần, khi nào muốn vào tôi sẽ nói.”

“…” Quả nhiên.

An Ngung muốn kháng nghị, nhưng thoáng liếc thấy sắc mặt trưởng quan, cậu lại phải nuốt điều định nói vào bụng.

Ngữ khí Tần Tri Luật rất bình thản nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm túc, giống như đang có một ý đồ riêng nào đó.

Slade bỗng đi chậm lại, tụt xuống phía bên trái đằng sau đoàn người, trầm giọng nói: “Hình như tôi ngửi thấy một thứ mùi không lấy gì làm dễ chịu.”

Pat “Ừ” một tiếng, thuộc tính biến dị của loài linh dương khiến tròng đen trong mắt hắn lập tức lan ra phủ kín cả hốc mắt, đôi mắt đen tuyền kia đang dò xét, “Có vẻ đám nhóc con ở đây không đơn giản như lớp ngoài cùng.”

Tưởng Kiêu và Kazama vốn đi song song nhau phía trước An Ngung cũng tách ra, ăn ý di chuyển đến vị trí ứng biến linh hoạt hơn.

An Ngung hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì. Cậu chỉ biết bỗng nhiên cậu đã đứng vào chính giữa đội, là một con người nhỏ yếu được một đám người biến dị mạnh mẽ bao quanh.

Tuy không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng dường như dao động kỳ lạ đang di chuyển trong không khí cũng đang ảnh hưởng đến cậu.

Bọn họ rẽ qua một góc ngoặt, một kiến trúc trông giống như một cái thùng xuất hiện trong tầm mắt.

Giống y hệt khu kiểm tra cơ thể mà cậu nhớ. Vì lũ trẻ rất đông, quy định phải kiểm tra cơ thể hàng tuần khiến nhà y tế gần như không lúc nào rảnh rỗi. Bất kể đi ngang qua vào thời điểm nào, ngoài cửa luôn có một hàng dài người đang đứng chờ.

Lũ trẻ xếp thành một hàng dọc, tay cầm tờ phiếu kiểm tra, loạng choạng chầm chậm tiến lên theo dòng người.

Hàng người dài dằng dặc im phăng phắc.

Một phía khác của nhà y tế, lục tục có người đi ra từ bên trong, trên tay bọn họ là băng vải ngấm máu, trên mặt là nụ cười rất khoa trương.

“Đến là kỳ quái.” Kazama cảnh giác nhìn hàng người, “Y như phim kinh dị.”

An Ngung chưa từng xem phim kinh dị, cậu khẽ nói, “Kiểm tra cơ thể ở đây lúc nào cũng vậy.”

Trong ký ức của cậu, kiểm tra cơ thể bắt buộc phải cởi sạch quần áo, đi qua hết chiếc máy này đến chiếc máy khác trong trạng thái tr.ần tru.ồng. Tuy cậu không có cảm giác xấu hổ nhưng dường như những người khác đều không thoải mái. Cậu từng nghe người khác nói rằng việc kiểm tra cơ thể ấy như đang nhắc đi nhắc lại rằng bản thân chính là một quái vật bị loài người đề phòng.

Những đứa trẻ ở cô nhi viện được tự do hơn rất nhiều người sống ở bên ngoài, chỉ duy nhất việc kiểm tra cơ thể hằng tuần là không thể thoát khỏi. Dần dà, mỗi khi đứng trước nhà y tế, đám trẻ như đánh mất suy nghĩ muốn nói chuyện với nhau, phải đến tận lúc rời đi mới có thể hồi phục lại như bình thường. Mỗi lần bước qua cánh cửa đó, chúng sẽ cố hết sức nói cười thật ầm ĩ, giả vờ như chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Đi từ cuối lên đầu hàng, entropy gen hiển thị trên thiết bị thông tin vẫn nằm trong ngưỡng an toàn.

Tỉ lệ biến dị ở lớp thứ hai thấp hơn hẳn lớp thứ nhất, điều này cực kỳ mâu thuẫn với cảm giác quái dị vô cùng rõ rệt đang hiện hữu tại đây.

Một mùi tanh tưởi quen thuộc bỗng truyền tới theo cơn gió lạnh, An Ngung hốt hoảng đưa mắt nhìn về phía cửa.

Một “nhân viên công tác” bước ra.

Lưng của thứ kia còng hẳn xuống, hai chân cũng phải gập lại ngay từ phần đầu gối nhưng đỉnh đầu vẫn đụng vào khung cửa. Nếu thật sự đứng thẳng lên, ít nhất nó phải cao trên 3 mét.

Toàn bộ lớp da trên người nó bị bao phủ bởi một lớp chất dịch nhầy nhụa màu xanh lục, mặt trong của bắp tay, bắp chân còn có từng đường hoa văn vằn vện màu lam sáng, hệt như một con thằn lằn độc ẩn nấp trong rừng mưa nhiệt đới. Tuy phần từ cổ trở lên vẫn còn giữ lại được đặc điểm của loài người nhưng hai con mắt nó to bằng nắm đấm, lồi ra phía trên gò má, đỏ chót một màu như được phủ bởi loại sơn kém chất lượng.

Nó gằn từng tiếng một cách khó nhọc xen với tiếng gầm gừ quái dị, “Bên kia, mới tới hả? Ai quản lý?”

Tần Tri Luật lẩm bẩm: “Đã biến dị hoàn toàn, không giấu được các đặc điểm bất thường nữa, hệ thống ngôn ngữ loài người sắp thoái hóa hết. Nếu thời gian ở cô nhi viện năm đó không đột ngột bị ngưng đọng, có lẽ giờ đã biến thành…”

“Thứ giống như bọ ngựa khổng lồ trên xe trung chuyển.” An Ngung nhìn chằm chằm thứ kia, nói tiếp, “Hoàn toàn không còn đặc trưng và tư tưởng của con người nữa.”

“Phải.”

Dựa theo ký ức của Bạch Kinh, năm đó, hỗn loạn phát sinh chưa được bao lâu, thời gian ở cô nhi viện đã ngừng trôi. Nhưng thời gian ngừng trôi không áp dụng lên tất cả mọi thứ mà chỉ có tác dụng đối với quá trình lớn lên và biến dị của đám trẻ. Ở đây, đồ ăn để lâu vẫn sẽ ôi thiu nhưng tiến độ biến dị lại vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc gương xuất hiện. Người chưa bị lây nhiễm sẽ vĩnh viễn không bị lây nhiễm. Những đứa trẻ biến dị chậm vẫn mang cử chỉ, hành vi giống như con người vì tiến trình đó đã bị dừng. Còn những đối tượng biến dị nhanh sẽ biến thành thứ giống như kẻ trước mặt.

Điều quái dị nhất ở lớp ngoài cùng là con người lại trông nom một đám trẻ biến dị nhưng lớp thứ hai này còn quái dị hơn…

Tưởng Kiêu căng người, giọng lạnh tanh, “Đây là điều vớ vẩn nhất tôi từng trông thấy.”

Sinh vật biến dị giám sát con người.

Dù có phải hy sinh quyền bình đẳng và tự do, loài người cũng không bao giờ chịu khuất phục trước sinh vật biến dị.

Nhưng ở cô nhi viện này, chuyện mất danh dự thế này đã lẳng lặng diễn ra suốt 10 năm ròng rã.

Sinh vật biến dị trông như thằn lằn kia cất giọng khó chịu: “Nghe không hiểu à?”

Không một ai lên tiếng.

Một cơn gió thổi qua, An Ngung hỏi lại trong tiếng gió vù vù, “Anh đang nói chuyện sao?”

Vừa dứt câu, Pat và Slade lập tức tiến lên chắn phía trước hai trị liệu, bảo vệ cậu ở cuối cùng càng vững chắc hơn.

Giằng co diễn ra trong im lặng, bắp tay Slade một lần nữa phình to, xương đùi của Pat cũng giãn dài ra. Cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo của Tưởng Kiêu đã bắt đầu xuất hiện vảy rắn đỏ sáng bóng. Kazama không xuất hiện đặc điểm biến dị nhưng không khí xung quanh anh ta đã lặng lẽ tỏa ra mùi hương dễ chịu của thực vật.

“Hóa ra giống nhau cả.” Thằn lằn khổng lồ khá kinh ngạc, “Chưa gặp bao giờ. Khu vực khác?”

Nói xong, nó lại nhìn xuyên qua những người còn lại, quan sát Tần Tri Luật và An Ngung.

Tần Tri Luật phối hợp giơ tay lên, bình thản cởi chiếc găng trắng dính máu, mười mấy chiếc xúc tu bạch tuộc đen tuyền trượt ra khỏi vạt áo khoác, dựng thẳng lên xung quanh người như một tán ô đẹp mắt.

Dường như sinh vật biến dị kia cảm nhận được sự uy hiếp nào đó, bèn gật đầu nhìn sang phía An Ngung.

An Ngung vô tội nhìn nó.

Cậu cũng rất muốn biểu diễn, rất muốn khiến bản thân hòa đồng với những người còn lại nhưng chuyện này thực sự làm khó cậu.

“Nhân loại đê tiện dám trà trộn vào giữa những sinh thể cấp cao.” Thằn lằn biến dị mỉa mai, “Xem đám đần độn kia không hề phát hiện ra mày là người.”

Pat lạnh lùng hỏi vặn lại: “Ai là đám đần độn?”

Thằn lằn biến dị không thèm để tâm tới điều hắn hỏi, chọc tay lên người An Ngung rồi lại chỉ về phía cuối hàng: “Mày, xếp hàng.”

Cái móng vuốt đỏ ké đến nhức mắt kia vói vào trong thùng giấy đặt ngay cửa, khều một tờ phiếu kiểm tra ra, vo thành một cục ném cho An Ngung, “Kiểm tra cơ thể.”

Cục giấy kia được gió thổi bay về phía An Ngung nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị Tưởng Kiêu bắt lấy trước.

Vảy rắn đỏ tươi đã phủ kín cổ tay nhưng từng ngón tay vẫn rất rõ rệt. Khi nắm chặt lại, từng khớp xương gồ lên có thể gọi là đẹp mắt.

Khống chế đặc điểm biến dị một cách chuẩn xác là yêu cầu bắt buộc đối với mỗi một Người Giữ Trật Tự trên Thang Trời. Tuy Tưởng Kiêu mới trở thành Người Giữ Trật Tự không lâu nhưng y luôn là người nổi bật nhất.

Mà khống chế sát ý cũng là một yêu cầu bắt buộc.

Y nhìn chằm chằm con thằn lằn khổng lồ, khẽ nói: “Không cần kiểm tra. Tôi là giáo viên huấn luyện thể lực của cậu ta.”

“…”

An Ngung muốn trốn sang một bên theo bản năng.

Hình như trưởng quan vừa nhíu mày.

“Giáo viên huấn luyện thể lực?” Thằn lằn khổng lồ lẩm bẩm, “Có vị trí này sao.”

“Biến về khu vực của bọn mày đi.” Nó nóng nảy quay đi nhưng vừa bước được nửa bước, một cơn gió bỗng thổi từ dưới cuối đám người lên, nó khựng lại, khịt khịt mũi.

Đó là một hành động An Ngung cực kỳ quen.

Bọ ngựa khổng lồ trên xe trung chuyển và những người quen cũ ở khu 53 đều từng làm ra hành vi tương tự.

Thèm muốn.

Thằn lằn khổng lồ ngoảnh phắt lại, “Hình như mày là một người rất đặc biệt.”

Con mắt đỏ tươi như màu sơn đảo láo liên, nó nhìn qua đám Slade, cuối cùng nhìn về phía Tần Tri Luật.

Ánh mắt Tần Tri Luật vẫn đang nhìn vào Tưởng Kiêu, không hề đối diện với nó.

Thằn lằn khổng lồ băn khoăn một lát, cuối cùng vẫy tay về phía An Ngung, nói với Tần Tri Luật: “Tên này để tao quản lý.”

Ánh mắt Tần Tri Luật đanh lại.

Cuối cùng hắn cũng chịu liếc mắt sang nhìn. Lát sau, hắn chậm rãi kéo chặt găng tay lại.

“Hửm?”

Vài giây trôi qua.

Mười mấy chiếc xúc tu bạch tuộc đen tuyền tao nhã rút lại, Tần Tri Luật lấy một chiếc khăn mùi soa trong túi áo ra, cầm những chiếc xúc tu bị bẩn trên tay, cẩn thận lau sạch.

Dưới đất còn một cái xác xấu xí đã bị xé nát đang ngâm trong một chất dịch sền sệt gần như trong suốt.

Mùi tanh tưởi bị gió đưa đi khắp nơi, mãi chưa tan hết. Tất cả những đứa trẻ loài người tuy đã trốn vào trong nhà y tế nhưng vẫn níu lấy cửa sổ, nhìn chằm chằm Tần Tri Luật và thứ đã không còn hình người, không, không còn bất kỳ hình dạng gì, bằng đôi mắt hoảng sợ.

“Sinh vật biến dị ở lớp này coi như bình thường.” Tần Tri Luật thản nhiên liếc nhìn An Ngung, “Quả nhiên cậu vẫn rất được hoan nghênh.”

An Ngung “Ồ” một tiếng.

Cậu mơ hồ cảm giác hình như tâm trạng trưởng quan không tốt cho lắm nên dè dặt mãi không dám nói gì thêm, chỉ bước về phía nhà y tế.

Quy trình kiểm tra cơ thể vốn đang diễn ra trong đó đã dừng lại.

Một đám trẻ con tr.ần tru.ồng đứng sững trước máy quét, đờ đẫn nhìn bóng mình phản chiếu qua tấm kính.

Khoảnh khắc An Ngung vừa bước vào, tất cả chúng đồng loạt ngoảnh về phía cậu. Không kịp đề phòng, cậu bất ngờ nhìn thẳng vào một đôi mắt mờ mịt trong tấm kính.

Trong phút chốc, đủ loại âm thanh hỗn loạn nổ tung trong đầu.

“Chưa biến dị, tiếp!”

“…”

“Cậu vẫn chưa biến dị à?”

“Ừ… Cũng đã lâu lắm rồi mình không nghe nói có kiểm tra được ra thêm ai biến dị. Chúng ta… thật sự có còn hy vọng nữa không?”

“Chỉ có thể cầu nguyện thôi. Mình thật sự không muốn bị quản thúc như vậy đâu.”

***

“Tiếng gương vỡ ở đâu vậy? Có phải lại có người chết không?”

“Chắc là đứa bị phạt đó, ai bảo nó dám ý kiến sau lưng giám sát.”

“Các giám sát đều là sinh vật cấp cao, vậy mà vẫn để tâm đám sinh vật cấp thấp chúng ta đánh giá thế nào về họ sao?”

“Còn phải tùy xem đấy là ai, có mấy vị để ý lắm.”

“May mà giám sát của chúng ta không hay đánh người.”

“Đúng vậy, tuy không để loài người vào mắt được cái cũng không làm khó dễ chúng ta. Thật mừng vì được phân về chỗ của nó.”

“Đúng vậy, may thật đấy…”

***

“Ê ê, nghe tin gì chưa? Con bé có vết bớt trên mặt chết lúc đêm qua rồi đấy.”

“Không biết nó nghe ở đâu rằng được giám sát chọc thủng tim sẽ biến dị, thế là đi xin chúng nó.”

“Hóa ra biện pháp đó không hiệu quả hả?”

“Đương nhiên là không thể hiệu quả rồi. Tôi nghe một tin đồn khác là phải ăn thịt giám sát mới có thể biến dị giống nó được ấy.”

***

“Anh ơi, trận tuyết này đã rơi bao lâu rồi?”

“Từ ngày chúng ta ngừng lớn lên, nó sẽ không ngừng rơi đâu.”

“Thực ra chúng ta đều không ra ngoài được. Anh bảo thế giới bên ngoài bây giờ đã như thế nào rồi?”

“Chắc hẳn những giám sát ở bên ngoài còn tàn nhẫn hơn. Thực ra anh đã không còn muốn ra ngoài nữa rồi.”

“Em cũng vậy, cứ như bây giờ cũng tốt.”

“Không ngờ đến giờ bọn họ vẫn vật vã thử đủ mọi cách để biến dị. Rốt cuộc khi nào bọn họ mới hiểu được rằng chúng ta sẽ không bao giờ biến dị được…”

***

Tiếng rít gào kì quái của sinh vật biến dị đan xen với tiếng đối thoại, vang vọng từng đêm suốt 10 năm nay.

Có đứa trẻ tận mắt chứng kiến “ngài giám sát” nửa đêm bắt người từ khu vực ngủ tập thể ra ngoài ăn thịt nhưng cũng chỉ thờ ơ tránh đi. Cũng có đứa trẻ chủ động làm tai mắt, âm thầm mách lẻo với chúng.

Thậm chí có những đứa trẻ giết hại lẫn nhau, gi.ết ch.ết bạn là con người của mình, ăn thịt nuốt xương hòng khiến bản thân biến dị.

***

Vô vàn ký ức nặng nề, đứt quãng lướt dội vào óc An Ngung.

Nhưng cậu không nhìn thấy được cảnh tượng con người vẫn còn danh dự trong bất kỳ đoạn ký ức nào.

An Ngung thoát ra khỏi những hồi ức, khu y tế đã không còn một bóng người. Cậu đơn độc đứng trước chiếc gương lớn, trong gương là ảnh phản chiếu của lũ trẻ: Những đứa trẻ chưa kịp mặc xong quần áo đã cuống cuồng lao ra ngoài, quỳ rạp xuống, tranh nhau li.ếm láp thi thể nát bấy dưới đất.

Đang hoảng hốt, cổ tay An Ngung bỗng nhiên được nắm chặt lấy.

“Đừng chìm vào quá khứ của kẻ khác. Lòng nhân từ phải dành cho người xứng đáng được cứu vớt.”

Không biết Tần Tri Luật đã đứng bên cạnh, cùng cậu nhìn cảnh lũ trẻ quỳ rạp xuống đất li.ếm láp thi thể của sinh vật biến dị dưới đất từ khi nào.

Trong đôi mắt đen nhánh chỉ có sự tập trung quan sát, không pha trộn bất kỳ cảm xúc dư thừa nào dù chỉ một chút. “Không cần thương hại. Một khi dòng thời gian hồi phục, chắc chắn bọn chúng sẽ biến dị.”

An Ngung yên lặng một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Trưởng quan, thành thật xin lỗi… Có lẽ tôi vẫn chưa thể kiểm soát năng lực hồi tưởng một cách thành thạo như ngài nói.”

Tần Tri Luật khẳng định chắc chắn, “Nếu đã vậy thì cứ nhắm mắt lại trước đã. Quá nhiều thông tin sẽ chỉ gây nhiễu phán đoán của cậu.”

Nói xong, hắn tháo đoạn băng vải quấn trên cổ tay An Ngung xuống, đứng ra sau lưng cậu, quấn từng vòng quanh đôi mắt giúp cậu.

Ánh sáng và những bóng người bên ngoài trở nên nhòe nhoẹt trong tầm nhìn qua lớp băng vải.

Có lẽ vì thị giác bị cản trở, những giác quan khác trở nên nhạy hơn hẳn, cổ tay lạnh run vì bất thình lình bị tháo mất lớp băng vải. An Ngung muốn chạm vào đó nhưng tay cậu lại một lần nữa bị giữ lại.

“Trưởng quan?”

Tần Tri Luật thản nhiên nói: “Tạm thời dắt cậu.”