Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 45: Mảnh gương vỡ thứ hai



Ra khỏi phòng hoạt động, An Ngung dừng bước.

Đám trẻ vây quanh tòa nhà này. Trong bóng tối, những bộ đồng phục cô nhi viện bay phần phật, trên những gương mặt gầy hóp kia, từng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bọn họ.

Sinh vật biến dị ở lớp thứ hai gần như đã bị giết sạch.

Đồng đội chiến đấu đến kiệt sức, Pat và Slade ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi. Vài bông bồ công anh gắng gượng bay lơ lửng, mặt mày Kazama tái xanh, chỉ có thể dùng mắt miễn cưỡng điều khiển chúng.

Tưởng Kiêu đã hỏi đám trẻ kia mấy lần rằng chúng muốn làm gì nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Y bực dọc quay trở lại bên cạnh đồng đội. Một nhánh cây mọc ra từ lòng bàn tay, đơm ra một bông hoa anh túc màu hồng đỏ. Cánh hoa đong đưa trong gió, nhanh chóng kết thành quả. Quả anh túc đón gió nhả ra những hạt anh túc màu đen.

“Thôi.” Slade lập tức vươn vuốt sói ra, đẩy những hạt anh túc đang nhiệt tình bay tới, nói: “Không cần anh, Kazama vẫn cố được thêm chút nữa.”

Tưởng Kiêu im lặng một lát, quả anh túc đổi hướng, nóng lòng muốn thử với Pat.

Pat giơ hai tay lên: “Tôi thà chết trong danh dự chứ không muốn dùng sức mạnh tinh thần đổi mạng đâu.”

“Đồ nhu nhược.”

Tưởng Kiêu bực bội thu tay lại.

Vài bông bồ công anh còn lại bay tới chữa trị vết thương trên người giúp y, Kazama buồn bực nói: “Sao anh không tự chữa cho mình?”

Tưởng Kiêu lạnh lùng im lặng một hồi, “Tinh thần tôi quá thiếu ổn định, đánh đổi như vậy không có lời.”

“Khụ.”

Kazama không kìm được mà phì cười rồi lại phải nín lại ngay lập tức trước ánh mắt sắc như dao của Tưởng Kiêu.

Tưởng Kiêu đẩy mấy bông bồ công anh đó ra, “Được rồi, vào lớp kế tiếp.”

Y quay lại nói với đám trẻ: “Nếu mấy đứa muốn chặn đường thì đừng trách anh thô lỗ.”

Đám trẻ vẫn im lìm, từng đôi mắt trống rỗng cứ nhìn chằm chằm khiến y lạnh sống lưng. Đang định vươn đuôi rắn ra dọa bọn chúng, y chợt liếc thấy một người đang rảo bước tiến tới.

“Để tôi.” An Ngung nói.

An Ngung đứng trước mặt đám trẻ.

Cậu mặc bộ đồ trợ cấp của khu 53, trông rất giống đồng phục cô nhi viện. Tuy đã sống ở thành phố chính một thời gian nhưng vóc dáng cậu vẫn gầy gò, cảm tưởng như dù cậu đang thuộc phe Người Giữ Trật Tự nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tiến thêm một bước, hòa lẫn vào với đám trẻ mồ côi.

An Ngung khẽ nói: “Mãi gần đây thành phố chính mới phát hiện ra cô nhi viện đã bị ngưng đọng thời gian. Thành thật xin lỗi, có lẽ chúng tôi có thể làm cho thời gian tiếp tục trôi nhưng không thể nào bù lại được 10 năm bị niêm phong này của các bạn.”

Đám trẻ yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng có người e dè hỏi: “Chúng tôi còn có thể ra ngoài không?”

An Ngung thẳng thắn đáp: “Những người có tiếp xúc máu với sinh vật biến dị trong vài ngày gần đây thì không chắc, những người khác vẫn có thể.”

Nghe vậy, có người thở phào, có người lại khóc. Thế cục xoay chuyển quá nhanh. Khi mới vào viện, ai cũng sợ sẽ biến dị. Đến khi tai họa ập đến, những đứa trẻ lanh lợi, bạo gan nhất bắt đầu vắt óc muốn biến thành sinh vật biến dị. Mà hiện tại, khi trật tự đột nhiên được chỉnh đốn, những người đó lại hối hận vì hành động mình đã làm.

Loài người luôn luôn bị động như vậy. Mọi thảm họa giáng xuống chẳng bao giờ có quy luật, hệt như cơn sóng lớn ngang tàng chưa một lần băn khoăn xem những chiếc thuyền nhỏ đang cố gắng sinh tồn nơi ngọn sóng liệu có tan thành trăm mảnh vì sự biến đổi của nó hay không.

Có người nao núng hỏi: “Sau khi rời khỏi đây thì sao, thế giới bên ngoài có ổn không?”

An Ngung nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Không quá ổn nhưng những người tôi quen vẫn còn nuôi hy vọng. Các bạn sẽ được phân chia ngẫu nhiên đến các thành phố “mồi”. Cách biệt giàu nghèo ở thành phố “mồi” khá lớn nhưng dù có bị đưa tới nơi khốn cùng nhất, luôn có người có thể dựa vào chính mình để đến được nơi tươi sáng hơn. Hoặc ở lại đó, cố gắng tìm kiếm một công việc để làm, còn không thì…”

Cậu như bỗng thất thần trong giây lát, đến khi hoàn hồn, cậu rũ mắt, nhếch môi cười, “Lăn lộn giữa đám người ăn trợ cấp, có lẽ sẽ gặp được hàng xóm rất thú vị. Cuộc sống như vậy cũng rất ổn.”

Một cô bé nhìn chỉ khoảng hai, ba tuổi hỏi: “Trợ cấp là gì?”

An Ngung cố gắng nở một nụ cười với cô bé, giống như năm đó Lăng Thu nở nụ cười đầu tiên với cậu: “Là bánh mì. Gần đây, thành phố chính mới ban hành một điều luật, không còn giới hạn số lượng bánh mì cung ứng để trợ cấp cho khu ổ chuột nữa. Chỉ cần vẫn là con người còn đang nỗ lực sinh tồn, chắc chắn sẽ có bánh mì để ăn.”

“Không giới hạn?” Đám trẻ lập tức ồn ào thảo luận, “Có vẻ cũng không tệ lắm.”

“Xem ra thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều. Trước khi tôi vào đây, bánh mì trợ cấp bị giới hạn số lượng.”

“Cậu từng ăn bánh mì trợ cấp rồi?”

“Ừ, ngon hơn bánh quy nén nhiều.”

“Thật hả?!”

***

An Ngung ngoảnh lại, xuyên qua gió tuyết mịt mờ, đối diện với đôi mắt đen kia.

Tần Tri Luật khẽ gật đầu với cậu.

Điều lệ mới không giới hạn số lượng bánh mì trợ cấp là do trưởng quan đề xuất.

Kinh phí sẽ do ba bên phụ trách: Bản thân Tần Tri Luật, Tháp Đen và gia tộc họ Cận giàu nhất thành phố chính. Chủ gia tộc họ Cận đương nhiệm là Cận Húc Viêm, trưởng quan Viêm của tầng 198. Trong đêm cầu nguyện cho khu 53, Tần Tri Luật gặp được hắn trong nhà thờ, bèn thương lượng chuyện này.

Điều này là do Nho nói cho An Ngung biết còn Tần Tri Luật lại chưa bao giờ đề cập đến. Hiện tại, trong khu ổ chuột mới được xây dựng lại ở khu 53, cuộc sống của những hộ trợ cấp đã bước sang một trang mới.

***

Cả đội đi tới trước bức tường không khí nằm giữa lớp thứ hai và thứ ba.

Tưởng Kiêu lấy mảnh gương vỡ thứ hai ra, “Trước khi tập hợp với mọi người, tôi đã thử chạm vào mặt gương trắng, có vẻ cũng có thể vào trong. Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn thấy gì, thiết bị thông tin đã cảnh bảo ngưỡng sức mạnh tinh thần, tôi suýt nữa không thoát ra được.”

Y thở dài, đưa mảnh gương cho Tần Tri Luật, “Thứ này tấn công tinh thần rất mạnh. Luật, thành thật xin lỗi, tôi không thể san sẻ với An Ngung…”

An Ngung nhìn xuống vết thương lồi lõm trên tay y.

Cậu im lặng nhìn chăm chú vết thương ấy. Thế rồi ngay trước mắt mọi người, vết thương dần dần phẳng lại, phần da bị rách cũng từ từ liền vào với nhau.

“Cảm ơn ngài…” Đôi mắt đỏ của Tưởng Kiêu dao động, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần lãng phí…”

“Tôi chỉ đang thử năng lực thôi.” An Ngung dời mắt sang một vết thương khác còn đang chảy máu trên người y, nhíu mày.

Tần Tri Luật hỏi: “Không tiến bộ thêm?”

“Vâng.”

Cho tới tận lúc này, năng lực tăng tốc thời gian vẫn chỉ có thể dùng để giúp vết thương trở nên xấu đi hoặc lành lại nhanh hơn, phạm vi ảnh hưởng nhỏ đến mức chỉ có thể tác động lên từng vết thương riêng lẻ. Cậu hoàn toàn không thể tăng tốc lành lại cho tất cả những vết thương trên người Tưởng Kiêu.

Nhưng lúc sơ sinh, An Ngung từng đưa cả mình và một người khác xuyên qua thời gian 8 năm, cách biệt một trời một vực với biểu hiện lúc này.

Tần Tri Luật tung mảnh gương vỡ lên, đến khi rơi xuống, nó lại bị An Ngung bắt lấy ngay giữa không trung.

Tần Tri Luật nhìn thẳng vào cậu, nhắc nhở: “Vào đó, 10%.”

“Tôi vẫn nhớ.” An Ngung úp mặt đen của gương xuống, đối diện với mặt trắng, khé nói, “Nhưng dường như tôi không còn lựa chọn nào khác.”

Khoảnh khắc đối diện với gương, cậu nghe Tần Tri Luật đứng cạnh khẽ cười một tiếng, “Cứ như con sói con vậy.”

Rất nhiều năm trước, Lăng Thu cũng từng đánh giá cậu như vậy.

Nhưng Lăng Thu là đánh giá tướng ăn của cậu, còn trưởng quan thì có lẽ không phải.

Ngay lúc tim An Ngung đang đập thình thịch một cách hỗn loạn, cổ tay cậu lại bị nắm lấy, gương mặt trưởng quan xuất hiện trong mặt gương trắng.

Đôi mắt đen kia vẫn trầm tĩnh như vậy, “Đúng là không còn lựa chọn khác. Nhưng tôi có thể vào đó cùng cậu.”

Cậu còn chưa kịp phản ứng, tiếng ồn ào mơ hồ năm sâu trong tâm trí đã trở nên rõ ràng hơn. Vô số kim đồng hồ tích tắc quay, cậu cúi xuống nhìn, một lần nữa trông thấy gương mặt của Bạch Kinh.

Ngày 20 tháng 12 năm 2138.

Bạch Kinh đội tuyết chạy như bay. Anh lao thẳng ra khỏi khu D, chạy xuyên qua khu C, khu B, chạy gần hết một nửa đường chéo của cô nhi viện cho đến tận khi tới được phòng hồ sơ.

“Thật không!” Anh ta trợn tròn mắt với nhân viên thu lưu đang lạch cạch nhập hồ sơ, “Đâu rồi? Con bé đâu? Con bé đang…”

Đang nói, anh chợt khựng lại.

Anh ta đã nhìn thấy cô bé đang cúi đầu đứng trước giá để hồ sơ.

Sau khi Bạch Kinh biết ghi nhớ không bao lâu, cha mẹ anh ta đã chia tay.

Giữa thời thế loạn lạc, đôi vợ chồng nghèo túng cũng chẳng có yêu hận tình thù gì, chỉ là người chồng nhất quyết không nghe vợ khuyên, một hai phải ra khu vực hoang dã sinh sống. Sau nhiều phen hú vía thoát được những cuộc tấn công của sinh vật biến dị, người vợ dần dần không chịu nổi cuộc sống bấp bênh như thế nữa, cuối cùng đã bỏ đi vào một ngày trời trong nắng ấm hiếm hoi.

Thực tế chứng minh mẹ anh đã đúng. Không bao lâu sau, cha anh bị thương ở ngoài. Ông ta giấu giếm vết thương, kết quả lại đem gen biến dị về thành phố “mồi”. Khi bị đánh gục, ông ta đã lây nhiễm cho một nhà hàng xóm, đồng thời khiến Bạch Kinh bị đưa tới cô nhi viện nguy cơ biến dị cao.

Suy cho cùng, Bạch Kinh không hoàn toàn là trẻ mồ côi. Anh ta vẫn có mẹ, chỉ là đã mất liên lạc nhiều năm, vậy nên anh tưởng rằng mẹ mình đã mất.

Thế nên khi đồng nghiệp nói rằng “Có một cô bé mới được thu lưu, gen kiểm tra ra hình như là cùng mẹ khác cha với cậu, tên là A Cức*.”, đầu anh như sắp nổ tung, phải chạy như điên tới đây ngay lập tức.

* Tên của hai anh em ghép lại thành cụm từ “kinh cức”, nghĩa đen là các loại cây gai mọc dại thành bụi, nghĩa bóng là chông gai, trắc trở.

“A Cức?” Anh ta thử gọi tên cô bé.

Một lúc lâu sau, cô bé mới dè dặt ngẩng đầu lên, Bạch Kinh suýt chút nữa đã bật khóc.

A Cức trông rất giống mẹ, cũng có vài nét giống anh, nhỏ hơn anh 7 tuổi.

Theo thông tin do nhân viên thu lưu ghi chép lại, mẹ của anh đã biến dị và chết vào nửa tháng trước, A Cức trở thành người duy nhất có quan hệ máu mủ với anh.

Dù chỉ là một nửa dòng máu nhưng chắc chắn vẫn là em gái của anh.

Bạch Kinh thử vươn tay về phía A Cức, “Anh là… thầy hỗ trợ của em sau này. Đừng sợ, đi theo thầy nhé, được không?”

Nhân viên quản lý hồ sơ vừa gõ bàn phím vừa nói: “Còn phải đưa cô bé này đi kiểm tra cơ thể một lần đã.”

A Cức nhìn chằm chằm Bạch Kinh rất lâu rồi cúi gằm xuống, không nói lời nào.

Vậy nên Bạch Kinh đích thân đưa cô bé đến khu y tế, ủ ấm từng món thiết bị kim loại sẽ áp lên người cô bé, quay mặt đi khi nhân viên kiểm tra yêu cầu cô bé cởi đồ.

Lúc rời khỏi khu y tế, anh ta bước chậm lại, đi song song với cô bé. Một bàn tay nhỏ xíu, lạnh ngắt bỗng len vào lòng bàn tay anh.

“Thầy hỗ trợ.” Cô bé nhút nhát ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Thực sự thầy trông rất giống mẹ em.”

Bạch Kinh thoáng sửng sốt, cố gắng mỉm cười dù khóe mắt đã cay cay, “Trùng hợp quá nhỉ, thầy cũng thấy thầy và em trông rất giống nhau.”

“Đúng vậy.” Cô bé nắm lấy tay anh ta, “Vì thầy trông rất giống mẹ em.”

Đêm 25 tháng 21 năm 2138, trước khi tới khu A tìm Trần Niệm, Bạch Kinh đã đi xem tình hình của A Cức trước.

Lúc ấy, A Cức không xảy ra chuyện gì, đã ngủ say trong hộp ngủ. Sau khi giấu giếm trót lọt cho Trần Niệm, Bạch Kinh ngơ ngẩn rời khỏi nơi đó, muốn quay về nhìn em gái ngủ cho bớt lo. Khi mở hộp ngủ ra, anh ta trông thấy A Cức đã hôn mê. Cô bé cau mày, những bọc mủ màu đỏ thẫm xuất hiện ở tay chân như có thứ gì đó đang muốn phá xác chui ra. Thiết bị thông tin cho thấy entropy gen đang không ngừng tăng lên, sức mạnh tinh thần đã xuống dưới mức an toàn không thể cứu vãn được nữa.

Cơ thể loài người yếu ớt chìm vào hôn mê trong quá trình dung hợp gen, không biết sẽ như thế bao nhiêu lâu. Nhưng dù tỉnh lại sớm hay muộn, chắc chắn cô bé cũng sẽ tỉnh lại trong thân phận sinh vật biến dị đã đánh mất ý chí nhân loại.

Phương thức xử lý tình huống này của cô nhi viện luôn là tiêm một liều an tử để đứa trẻ ấy chết đi trong giấc ngủ.

Chí ít, cho đến khi chết, những đứa trẻ ấy cũng sẽ không phải đối diện với hình hài biến dị xấu xí của mình.

Bạch Kinh đi vào kho thuốc quyền hạn cao.

Qua chiếc phía sau tủ thuốc, anh ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của bản thân. Không biết đã nhìn bao nhiêu lâu, trong thoáng chốc, anh bỗng thấy hình như trong gương có hai “anh”.

Một trong số đó đang thở hổn hển vì đau thương quá độ, một người khác như được khảm trong gương thì lại mỉm cười với anh.

Anh nghe thấy tiếng lòng của người đang mỉm cười kia.

“Đã từng phạm một sai lầm lớn rồi thì còn sợ gì chuyện rơi vào vực sâu thêm lần nữa.”

“Đó là người thân cuối cùng trên đời này mà.”

Hồi lâu sau, Bạch Kinh hoàn hồn, bình tĩnh cầm một ống thuốc từ trong tủ đi.

Thứ anh lấy đi là một loại thuốc khác giúp người được tiêm sẽ chìm vào giấc ngủ. Đó là loại thuốc thường được chuẩn bị cho những người biến dị đã hôn mê nhưng sức mạnh tinh thần vẫn ổn định, có hy vọng sẽ hoàn thành biến dị mà vẫn giữ được ý chí con người.

Sau khi tiêm một liều này, lại đưa vào môi trường có nhiệt độ thấp, người đó sẽ tiến vào trạng thái hôn mê vô thời hạn, có thể giữ lại sinh mệnh, đồng thời cũng có thể đánh thức bất cứ lúc nào.

Tuy Bạch Kinh sẽ không bao giờ đánh thức cô bé nhưng chí ít làm như vậy, anh ta có thể giữ cô bé lại mãi mãi.

Cuối đoạn ký ức, An Ngung xuất hiện giữa một cánh đồng tuyết.

Toàn bộ cô nhi viện bị bão tuyết bao phủ, tuyết đã đọng dày qua đầu gối, giữa đất trời chỉ có một màu trắng, bốn phương tám hướng bày đầy gương, ánh sáng phản chiếu chói đến mức khiến anh gần như không mở nổi mắt.

Anh nheo mắt, lảo đảo bước vào giữa vùng không gian này.

Không biết đã đi trong tuyết bao nhiêu lâu, cuối cùng anh cũng đến được trước chiếc quan tài kính kia.

Cảnh tượng bên trong có thể nhìn thấy rõ mồn một qua lớp kính: A Cức yên lặng nằm giữa vụn băng, trên cánh tay, cẳng chân mảnh khảnh của cô bé đầy những bọc mủ màu đỏ thẫm. Gương mặt non nớt nhưng tái nhợt của cô bé khiến người ta thấy mà xót xa.

An Ngung muốn đưa tay chạm vào quan tài kính nhưng còn chưa kịp chạm, âm thanh ồn ào đã vang lên trong óc, khiến cậu lập tức rời khỏi đó.

Kim đồng hồ hỗn loạn quay, cậu mở choàng mắt.

Hai âm thanh cảnh báo của thiết bị thông tin cắt qua tiếng ồn, cậu giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hạt bồ công anh và hạt anh túc đang bay xung quanh, chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin vừa tăng trở lại 40%, thấp hơn hẳn so với lần tỉnh lại trước.

Kazama nghiến răng nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Lần trước chỉ số sự sống của ngài chỉ giảm đến 50% thôi, lần này xuống thẳng 30%!”

An Ngung ngẩn ra mất một hồi mới nhìn sang phía Tưởng Kiêu theo những hạt anh túc. Tiếng cảnh báo còn lại vang lên từ trong túi áo Tưởng Kiêu, là âm thanh báo động sức mạnh tinh thần đang trượt xuống cực kỳ nhanh.

Tưởng Kiêu cắn chặt răng, vẫn cố gắng tiếp tục thả hạt anh túc ra đến tận khi Tần Tri Luật đưa tay cắt ngang.

“Xem ra dị năng trị liệu của cậu cũng không thoát được bản chất trao đổi. Vốn là chuyển đổi sức mạnh tinh thần của đối tượng được chữa trị thành chỉ số sự sống, nhưng sức mạnh tinh thần của Góc không thể xâm phạm, vậy nên năng lực này tự động phản phệ lại chính cậu.” Tần Tri Luật nhìn con số đang liên tục giảm xuống trên thiết bị thông tin của y, lạnh lùng nói: “Cậu ấy đã tỉnh lại rồi, để Kazama trị liệu từ từ, cậu đừng có cố.”

Tưởng Kiêu cáu kỉnh thu tay lại, hai mắt đỏ bừng, không cam lòng nhìn chằm chằm đóa hoa trong lòng bàn tay.

Y những tượng An Ngung với ý chí tuyệt đối nhất định sẽ là người được hưởng lợi với năng lực này của y mà đâu ngờ cái giá phải trả lại tính lên đầu mình. Với mức độ ổn định của tinh thần y, dù có có trị liệu cho An Ngung trong trạng thái tốt nhất, để đảm bảo chắc chắn bản thân không mất trí, cùng lắm y cũng chỉ có thể hồi được cho An Ngung khoảng 10% máu.

Dường như An Ngung đã cảm nhận được cảm xúc đau khổ đó của Tưởng Kiêu nhưng cậu không có tâm sức đâu để an ủi y. Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm thiết bị thông tin, vừa nhẩm đếm chỉ số sự sống đang tăng lên, vừa hỏi: “Trưởng quan, ngài ổn chứ?”

“Vẫn ổn.” Tần Tri Luật nói. “Tôi tỉnh lại trước cậu vài giây thôi. Sức mạnh tinh thần và chỉ số sự sống của tôi đều giảm xuống 5%.”

“5%?” An Ngung ngoảnh phắt lại nhìn trưởng quan bằng ánh mắt khó tin.

Một chút EQ còn sót lại đã ngăn cậu không buột miệng hỏi ra câu “Thế quái nào lại vậy” kia.

Tần Tri Luật ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở trong gương, tôi thấy được quá khứ của Bạch Kinh và em gái A Cức. Tôi nhập vào góc nhìn của A Cức, sau khi biến dị, cô bé mất ý thức, tôi cũng vì vậy mà rơi vào mê man. Trong cơn mê man, tôi mơ hồ cảm thấy rất tuyệt vọng, sau lại thấy rất lạnh, cuối cùng rời khỏi đó trước.”

“…”

Sao mà không lạnh cho được. Bị nhét vào quan tài kính chung với một đống băng vụn rồi lại chôn xuống cánh đồng tuyết cơ mà.

An Ngung dùng dị năng tăng tốc chữa trị cho bản thân. Sau khi thấy con số đã tăng lên trên 60%, Kazama thở phào một hơi, chia một ít hạt bồ công anh đi chữa trị cho Tần Tri Luật.

Tất cả mọi người đều nín thở chờ kết quả, muốn xem xem hạn mức chỉ số sự sống của mỗi người bị mất đi bao nhiêu.

Lần trước, An Ngung đã mất 10%, nếu lần này cũng tương tự thì tối đa chỉ có thể hồi máu đến 80%.

Nhưng lần này có trưởng quan vào cùng, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn phần nào.

Cậu căng thẳng nhìn con số nhích lên, từ 60% từ từ tăng thành 65%, 66%,… 69%, 70%,… 71%,… 71%…

Kazama Takashi Sakai run rẩy ngừng lại, thu hết hạt giống bồ công anh trên người An Ngung lại.

“Hình như… không lên được nữa?” Kazama Takashi Sakai tái mặt, “Sao có thể thế được? Lần này bị khóa tận 19%?”

An Ngung lo lắng cầm thiết bị thông tin muốn nhìn thật kỹ xem liệu nó có hiển thị sai hay không.

Tần Tri Luật bên cạnh bỗng nhiên trầm giọng “Hừm” một tiếng.

Cậu quay sang nhìn, thấy con số trên thiết bị thông tin của trưởng quan cũng đã ngừng tăng lên.

Con số đó dừng lại ở 99%.

Tần Tri Luật chỉ bị khóa 1%.

“Xem ra…” Slade nhướng mày, “Xem ra mục tiêu khóa của mảnh gương thứ hai là 20% máu, do người bên trong gương bảo vệ phân chia ngẫu nhiên. Có người bị xẻo cả một miếng lớn, có người lại chỉ bị cứa một mẩu nhỏ.”

Tần Tri Luật nhướng mày, “Xem ra tôi chính là “mẩu nhỏ” kia.”

An Ngung: “…”

Thật bất hạnh, cậu chính là “miếng lớn” đó.

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Bạch Kinh (2/4) – Mộng đẹp dưới vực sâu

A Cức là người em gái tôi quen biết được 5 ngày.

Tôi còn chưa kịp nói cho con bé biết thân thế của mình, cũng chưa thể khiến con bé thực sự yêu mến.

Nhưng chuyện ấy cũng chẳng thể ngăn tôi bất chấp tất cả vì con bé.

Có lẽ trong những năm tháng yên bình, tình thân giữa người với người sẽ trở nên nhạt nhòa hơn.

Nhưng trong thảm họa, giữ lại một phần máu mủ mới là giấc mơ lớn lao nhất.

Tôi và A Cức vẫn chưa thân thiết, cũng sẽ vĩnh viễn không thể thân thiết.

Nhưng tôi sẽ nhớ mãi cảm giác bàn tay nhỏ bé kia luồn vào lòng bàn tay tôi.

Đó chính là giấc mơ đẹp duy nhất của tôi khi say ngủ dưới vực sâu.