Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 65: Đài kiểm soát thời gian



Tích tích tích tích.

Âm thanh mà thanh đánh nhịp tạo ra quanh quẩn trong tiệm đồ cổ tối tăm, âm sắc từ mỏng manh dần dần dày lên, cho đến khi mỗi nhịp đều như có tiếng vang của dây cót.

An Ngung khẽ nói: “Có vẻ không gian bên trong đang mở rộng ra giống như một miếng bọt biển bị bóp chặt đang từ từ khôi phục hình dạng.”

Tiểu đội lập tức tiến vào trạng thái đề phòng. Bươm bướm màu trắng và xanh nhẹ nhàng bay lượn trên không trung. Lumen kéo cổ áo xuống. Hoa hồng đen vươn những sợi dây leo ra từ tay áo Viêm.

An Ngung bình tĩnh đứng giữa mọi người, ngưng mắt quan sát thanh đánh nhịp đang đong đưa.

Lát sau, cậu cúi xuống, đạp nhẹ chân, “Trưởng quan, tiệm đồ cổ có tầng hầm ạ?”

Tiếng gõ phím truyền tới qua tai nghe, Tần Tri Luật trả lời rất nhanh: “Có. Khu vực đăng ký kinh doanh chỉ có 1 tầng như trong bản thiết kế vẽ tay từ vài chục năm trước có cấu trúc ngầm.”

Vừa dứt lời, thanh đánh nhịp bỗng dừng khựng lại ở vị trí chính giữa.

Tiếng cọt kẹt vang lên, chiếc tủ trưng bày phía sau cây đàn piano từ từ mở ra, để lộ một khoảng không gian tối đen như sương mù dày đặc, mắt thường không thể nhìn rõ bên trong.

“Không gian của tầng hầm được bẻ cong lên trên.” An Ngung nhìn chằm chằm vào nơi đen ngòm ấy, “Môi trường rất loãng, có vẻ không gian đã bị kéo rộng ra rất nhiều lần.”

Viêm nhíu mày: “Theo kinh nghiệm của tôi, siêu dị thể thường thích ẩn nấp trong những nơi kín đáo, chật hẹp, tại sao kẻ này lại muốn một nơi rộng như thế?”

An Ngung lắc đầu, “Vào mới biết được.”

Tần Tri Luật nhắc nhở: “Phải nhanh chóng bắt được siêu dị thể. Tôi vừa nhận được mẫu sinh vật Đại Não thu thập, khả năng lây nhiễm của lũ mối biến dị ở khu 34 lần này khá yếu, mục đích xâm nhập là tấn công tinh thần thông qua sóng âm. Sóng âm có thể truyền qua chất rắn, không thể ngăn cản hoàn toàn. Dưới sự thao túng của siêu dị thể, những người bị tấn công tinh thần đang không ngừng phải chịu đựng những đau khổ lặp đi lặp lại, đã có không khá nhiều người đăng tải những nội dung mang khuynh hướng tự sát lên mạng rồi.”

An Ngung liếc nhìn những con số của bản thân trên thiết bị thông tin, chỉ số sự sống và sức mạnh tinh thần đều ở ngưỡng tối đa.

Hiếm lắm mới thấy người bạch tuộc tí hon không làm việc. Nó trưng ra gương mặt nghiêm túc, một chiếc xúc tu cầm một cái cốc lớn, ba chiếc xúc tu khác đang lựa chọn ở giá bánh mì, những chiếc xúc tu còn lại vững vàng đứng trên đất như những cái giác hút.

An Ngung không kìm được mà chọc vài cái lên giá để bánh mì, gợi ý nó lựa chọn bánh mì Góc đơn giản nhất, nhìn nó nghe lời chọn theo ý mình rồi mới cất thiết bị thông tin đi.

“Tôi hiểu rồi.” Cậu khẽ đáp.

Cậu bước vào vùng sương đen đó đầu tiên, không gian dao động kịch liệt. Đến khi mở mắt ra, vầng sáng trắng lóa yếu dần, không gian bị giấu kín trong tiệm đồ cổ chậm rãi mở tấm màn che.

Cả đội đứng cùng một chỗ, chấn động nhìn toàn bộ không gian rộng lớn này.

Đây là một không gian hoàn toàn bất quy tắc, bốn phương tám hương không hề có góc cạnh và ranh giới cụ thể, mọi nơi mắt người có thể nhìn đến đều là sương trắng mịt mờ không thấy điểm kết.

Nơi này đầy những chiếc đồng hồ đủ mọi loại hình, cát, dây cót và bánh răng rơi vãi khắp nơi. Có một số lại dung hợp vào với nhau, tạo thành một chiếc đồng hồ lớn, hình dạng quái đản và kích thước khổng lồ khiến người ta nhìn mà sợ.

Tất cả những chiếc đồng hồ đều đã chết.

An Ngung tiến lên trước một bước, kích hoạt một tiếng “tích” khe khẽ giống như kim giây vừa chuyển động.

Thông tin liên lạc vẫn còn nhưng giọng Tần Tri Luật nhỏ hơn hẳn bình thường, mật độ không gian thay đổi khiến cho âm thanh truyền đi cũng bị sai lệch.

“Hiện tượng dung hợp biến dị của các vật thể, tương tự như tình huống ở bảo tàng hạt giống thực vật. Tất cả đồng hồ ở khu 34 kết hợp lại với nhau ở đây, hay nói cách khác là bị thứ đó hấp thụ.”

Mọi người chậm rãi đi vào sâu bên trong vùng ánh sáng màu trắng, tiếng bước chân khiến vô số kim đồng hồ trong không gian này chuyển động. Tiếng kim đồng hồ quay đan xen vào nhau với âm lượng lớn khiến người ta váng đầu ù tai.

Con bướm màu lam nhẹ nhàng vỗ cánh, sức mạnh tinh thần của tất cả mọi người trong đội đều đang dao động, chỉ riêng An Ngung hoàn toàn không bị quấy nhiễu.

“Khả năng kháng lây nhiễm tuyệt đối, tinh thần ổn định tuyệt đối.” Viêm lẩm bẩm, “Luật lựa chọn suốt bao nhiêu lâu, quả nhiên chọn được một thứ đáng sợ.”

“Tôi đã không thể nhẩm đếm thời gian một cách chính xác nữa rồi.” Lumen khẽ hỏi An Ngung, “Cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào?”

An Ngung nhếch môi, một lúc lâu sau mới lắc đầu, “Vẫn thấy rất phiền.”

Sức mạnh tinh thần luôn ổn định không tượng trưng rằng cậu hoàn toàn không bị quấy nhiễu. Cậu cũng phải chịu đựng cơn choáng váng giống như mọi người, tuy không xuất hiện cảm giác hỗn loạn thời gian nhưng cậu vẫn nhận thức được cực kỳ rõ ràng rằng có một thứ đang muốn quấy nhiễu cảm nhận của cậu, giống như tạp âm ở cô nhi viện, khiến cậu cáu kỉnh.

Muốn hét lên bắt nó dừng lại, muốn thô bạo ép buộc thời gian đang xoay chuyển hỗn loạn này phải yên lặng mãi mãi.

Vào sâu bên trong, số lượng đồng hồ dần dần giảm bớt nhưng tiếng kim đồng hồ quay do tiếng bước chân lại càng hỗn loạn hơn. Mọi người hoàn toàn đánh mất khái niệm thời gian. Chỉ trong 1 phút, Lumen đã hỏi An Ngung 4 lần câu “Chúng ta đi được bao lâu rồi”. Tần suất An liếc nhìn chỉ số của mình trên thiết bị thông tin gần như có thể tính bằng giây. Ninh cũng bắt đầu thả bướm Morpho xanh một cách hỗn loạn, lúc thì bay ra cả đàn, lúc lại mãi chẳng có con nào.

Chỉ còn Viêm vẫn tương đối bình thường, một đoạn dây leo hoa hồng vươn ra từ sau lưng, nhẹ nhàng quấn lên cổ tay Lumen.

Vài phút sau, những chiếc đồng hồ dung hợp hỗn loạn vào nhau biến mất.

Mọi người dừng bước, chấn động với hệ thống màn hình khổng lồ như che trời lấp đất trước mặt.

Rất nhiều màn hình nhỏ tập trung lại với nhau như những chiếc tivi xếp thành hàng, bày kín không gian bất quy tắc này. Ngoảnh lại nhìn, con đường dẫn họ tới đây cũng đã biến mất, trên đầu dưới chân, 360 độ kín như bưng. Những màn hình nhỏ chiếu ra những gương mặt muôn hình muôn vẻ, sinh lão bệnh tử, vui tươi đau khổ, mỗi người mỗi hoàn cảnh.

Một số màn hình đã tắt, một số màn hình đang tối dần đi.

Phía sau mỗi một màn hình đều có hai sợi dây cáp đen và trắng kéo dài ra. Dây cáp trắng nối vào màn hình bay ở trung tâm không gian. Màn hình trung tâm không có người, chỉ có những con số đang không ngừng tăng lên. Dây cáp đen nối vào chiếc đồng hồ cát nhỏ bé, cũ kỹ mà thần bí làm bằng đồng thau nằm bên cạnh màn hình trung tâm.

“Thì ra là thế.”

An ngơ ngác nhìn cậu, Ninh hỏi: “Gì cơ?”

An Ngung chỉ tay về phía một màn hình nằm chếch dưới chân. Một thai phụ vừa sinh con trong nhà do bị lũ mối biến dị bao vây bên ngoài, chủ nhân của màn hình ấy là cha của đứa trẻ. Anh ta mừng rỡ ôm lấy đứa trẻ sơ sinh nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh đột ngột dừng lại.

Ngay sau đó, cảm tưởng như thanh tiến độ bị kéo đi, hình ảnh lập tức chuyển cảnh. Đến khi anh ta cử động lại, đứa bé vẫn được bế trên tay nhưng nụ cười trên môi anh ta đã biến mất. Anh ta ngẩn người mất một lúc lâu mới ngơ ngác bế đứa bé đứng dậy.

Lumen chợt nói: “Giống với chuyện ông chủ tiệm tạp hóa gặp phải.”

An Ngung lập tức chỉ vào sợi dây cáp màu trắng phía sau màn hình, những điểm sáng đang nhanh chóng chạy đi theo sợi dây, nhoáng cái đã nhập vào màn hình trung tâm.

Con số trên màn hình trung tâm lại tăng lên.

An Ngung khẽ nói: “Cướp đoạt thời gian hạnh phúc của người khác, gom góp chúng về đài kiểm soát trung tâm.”

Ninh hỏi: “Người bị cướp mất thời gian sẽ đoản mệnh hơn à?”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Chắc là vậy. Nhưng siêu dị thể rất thông minh, mỗi lần chỉ cướp đi vài ngày, thậm chí vài giờ, vậy nên mọi người không hề phát hiện ra.”

Cậu dừng lại chốc lát, một lần nữa nhìn về con số trên màn hình trung tâm, “Thành phố “mồi” có cả triệu người, trộm của mỗi người một chút, hội tụ thành bể thời gian khổng lồ này.”

Nếu dùng tất cả chúng cho bản thân mình, gần như là bất tử.

Vừa dứt lời, tiếng bánh răng chuyển động vang lên, đồng hồ cát chầm chậm quay ngược lại.

Một vài màn hình ngay trước mặt họ bỗng nhiên bị tua ngược. Đến khi tiếp tục phát hình, người vừa ổn định lại sau khi bị lũ mối quấy nhiễu tinh thần lại một lần nữa đau đớn ôm đầu.

Cùng lúc đó, thời gian trên màn hình trung tâm cũng giảm xuống.

Đồng tử của An Ngung co lại, “Mỗi lần đồng hồ cát quay ngược, thời gian của một vài người sẽ được đặt lại nhưng sẽ tiêu hao thời gian đã tích lũy trong đài kiểm soát trung tâm.”

Tần Tri Luật lạnh lùng nói: “Xem ra siêu dị thể này cũng không có năng lực nghịch chuyển thời gian một cách tuyệt đối. Nó chỉ phân phối lại thời gian nhằm mục đích tra tấn khu 34.”

An Ngung “Vâng” một tiếng, “Điều này đã xác thực suy đoán trước đó của ngài, tăng tốc thời gian rất dễ nhưng dừng lại cực kỳ khó, quay ngược gần như không thể.”

Cậu quay lại, nhìn vào một màn hình nhỏ, “Ở đây có một màn hình đáng ra không nên sáng.”

Màn hình của bác sĩ Lao.

Bác sĩ Lao đã chết ngay trước mắt bọn họ nhưng trong màn hình, ông ta vẫn đang ngồi trên giường bệnh, tay phải cầm thìa gỗ múc từng miếng lê ngâm trong hộp vào miệng, tay trái gõ lên thành giường một cách có quy luật.

Ngoài cửa sổ mưa rất lớn, bầy mối biến dị hung hăng thúc vào cửa kính nhưng ông ta vẫn dửng dưng như không, thong thả ăn sáng.

Trong hình ảnh có lũ mối biến dị, thức ăn trong hộp cũng thay đổi, đây không phải phát lại.

Viêm nói: “Tìm màn hình của Chung Khắc xem. Thành phố chính, gửi cho chúng tôi ảnh của Chung Khắc.”

Đầu Lĩnh vào kênh liên lạc, “Sẽ gửi tới ngài ngay. Vì thông tin liên lạc đang bị nhiễu, có lẽ tốc độ sẽ hơi chậm, xin chờ một lát.”

An Ngung đã nhìn thấy Chung Khắc qua ký ức của bác sĩ Lao, cậu ngẩng đầu lên, lướt mắt rất nhanh.

Tiếng rì rầm vang lên trong kênh liên lạc, Tháp Đen, Tháp Nhọn, Đại Não đều đã gia nhập. Thiết bị ghi hình nhanh chóng đảo ống kính xung quanh năm người, tất cả đều đang hỗ trợ tìm kiếm Chung Khắc.

An Ngung lắc đầu, “Không có. Có thể là nằm trong số các màn hình đã tắt.”

“Vậy thì phù hợp với sự thật rằng Chung Khắc đã tử vong.” Một Đầu Lĩnh lên tiếng: “Cái chết và thi thể đã được hỏa táng của Chung Khắc đều có ghi chép rõ ràng có thể kiểm tra. Nhưng bác sĩ Lao mới chết ở bệnh viện không lâu trong khi bệnh viện đã mất liên lạc, không thể loại trừ khả năng ông ta giả chết.”

Tổng Lĩnh lên tiếng: “Tác dụng của đài kiểm soát thời gian là phân phối lại, tra tấn người ở khu 34 chỉ là một trò tiêu khiển độc ác phụ thêm, mục đích ban đầu khi tạo ra đài khống chế chắc hẳn là cướp đoạt thời gian của người khác để kéo dài sự sống bản thân.” Hắn trầm tư một hồi, “Cả bác sĩ Lao và Chung Khắc đều có hiềm nghi. Theo trực giác của tôi, màn hình của bác sĩ rất có thể là bẫy.”

An Ngung nhìn chằm chằm vào màn hình của bác sĩ Lao, “Nhưng dường như cái bẫy này cũng chính là manh mối duy nhất có thể bám vào.” Con ngươi trong mắt cậu nhẹ nhàng co giãn theo nhịp thở, “Là bẫy thì cũng phải đạp, vào rồi mới biết đao của thợ săn giấu ở đâu.”

Trong kênh liên lạc, tiếng thảo luận của các Đầu Lĩnh lẫn lộn vào với nhau. Tháp Đen đang băn khoăn liệu vấn đề ở khu 34 có đáng để Góc phải mạo hiểm hay không.

An Ngung yên lặng chờ đợi kết quả. Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã được gắn nhãn “Cực kỳ quan trọng” và “Trọng điểm phải bảo vệ” nhưng cuộc đời làm dân đen suốt 18 năm rõ ràng vẫn còn ngay đó.

“Đi đi.” Tần Tri Luật bỗng nói.

Kênh liên lạc lặng ngắt như tờ. Không đợi Đầu Lĩnh kịp phản ứng, An Ngung đã đáp một tiếng “Vâng” rồi đưa tay ngắt liên lạc.

Viêm và Lumen hiểu ngay, An và Ninh cũng lập tức thủ sau lưng.

Mỗi một màn hình đều đang chiếu một thời không khác nhau, hoặc cũng có thể nói là sinh mệnh của một người khác.

Tiếp cận màn hình của bác sĩ, An Ngung có thể cảm nhận được một lực hấp dẫn thời không, những màn hình khác đều không có. Rõ ràng bẫy rập đang trải thảm đỏ thẳng về phía cậu, mong chờ cậu sẽ bước lên.

Cậu bình thản bước vào cái bẫy đó.

***

Lạch cạch.

Bác sĩ Lao đóng hộp đồ ăn lại, một tay cầm hộp, một tay cầm thìa gỗ, bước ra khỏi phòng bệnh.

Tầng 4 lặng ngắt như tờ, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí khiến ông ta nôn kha. Đang nôn, ông ta bất chợt bật cười như vừa nghĩ đến cảnh gì buồn cười lắm, dù ho sù sụ vẫn không quên tiếp tục đếm nhịp “Tích tích tích”.

Vài cái xác người đổ rạp trên đất, sau khi những bọc mủ vỡ ra, trên người bọn họ chỉ còn những vết loét xấu xí.

Y tá đều đã chết hết chẳng còn thấy đâu nữa, một mình ông ta cầm hộp đồ ăn tới nhà vệ sinh rồi lại quay về phòng thuốc.

“Tích tích tích…”

Tần suất luôn luôn ổn định, những ngữ điệu ông ta đã nhẹ nhàng hơn giống như đang hát.

Cô bé chết trên giường khám bệnh. Máu lốm đốm vương vãi bên dưới tủ thuốc, là máu của ông ta. Ông ta xắn tay áo lên, nhìn vết thương còn lưu lại sau khi bọc mủ vỡ. Chúng đã khô quắt lại, đóng vảy, trông như thể chỉ đơn giản là bị lên thủy đậu.

“C4720, D792A8, đúng!” Ông ta chuyển sang đếm nhịp bằng cách gõ ngón tay, lại nhảy chồm lên chỉ vào cô bé, cười to, “Nhưng thiếu một loại, còn phải thêm B1825X mới có thể ức chế hoàn toàn hoạt động của các enzym tế bào thụ thể và cắt đứt quá trình lây nhiễm!” Ông ta xông tới vu.ốt ve gương mặt đã sưng phù đến mức biến dị của cô bé, “Bé con, cảm ơn cháu, B1825X là một loại thuốc rất cơ bản, hai loại trước mới có nhiều mạo hiểm, tôi không dám tự thử trên mình, may mà ngoại trừ tôi, tầng 4 này vẫn còn một người may mắn đang trong giai đoạn đầu lây nhiễm! Mạng của cháu cũng tốt như Chung khắc, chắc chắn sẽ trở thành người tiên phong vĩ đại của phương thuốc mới!”

Ông ta hào hứng hát trong phòng như một đứa trẻ, cứ vừa “Tích tích tích” vừa ghé người vào cửa sổ. Một con mối đâm sầm vào tấm kính, sóng âm kỳ dị xuyên qua vách tường và sàn nhà lan vào trong. Ông ta lập tức ôm đầu ngồi thụp xuống đầy đau đớn, toàn thân khe khẽ run rẩy.

Nhưng trong khi run rẩy, ông ta không kìm được mà bật cười thành tiếng, “Mấy tên đến từ thành phố chính đúng là ngu xuẩn.”

Ông ta vừa cười vừa nằm vật xuống vũng máu dưới đất, thả lỏng dang chân dang tay ra, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục lẩm bẩm khe khẽ: “Tích tích tích.”

Qua một hồi lâu, lũ mối bỏ đi, ông ta bất thình lình mở choàng mắt, ánh mắt cực kỳ tinh tường.

Cổ họng đã khản đặc, ông ta tiếp tục đếm nhịp bằng cách gõ ngón tay, đôi mắt trũng sâu kia nhìn về phía màn mưa nặng hạt, lẩm bẩm: “Sao mấy tên ngu xuẩn đó lại như tìm được lối vào rồi…”

Ông ta ngồi bật dậy, loạng choạng chạy ra khỏi bệnh viện bê bết máu thịt, cạy cửa một chiếc xe trong cơn mưa lớn, giẫm nghiến chân ga lao thẳng một đường, đầu va vào kính chắn gió bật cả máu nhưng vẫn không thèm bận tâm.

Đến tận khi lao vào tiệm đồ cổ Chung Ký, ông ta cười khẩy một tiếng với vùng không gian lộ ra phía sau cây đàn piano, “Quả là vậy. Vào rồi thì đừng hòng trở ra, chết rục xác ở trong thời gian ở khu 34 chó chết này đi. Cả triệu thời không, cứ từ từ mà thưởng thức.”

Nói xong, ông ta cầm máy đếm nhịp lên, liếc nhìn con lắc đang nằm ở vạch 60, lại vặn dây cót hai vòng.

Thanh đánh nhịp vẫn đang lắc lư trái phải, ngón tay ông ta nhịp nhàng chuyển động theo. Đến khi thanh đánh nhịp đứng yên, ông ta tự động mở miệng đếm nối theo.

“Tích tích tích tích…”

Ông ta vừa đếm nhịp, vừa hưng phấn nhìn chằm chằm cánh cửa bước vào không gian phía sau cây đàn piano chầm chậm đóng lại. Tiếp đó, ông ta lật ghế đàn lên, lấy một khung ảnh ra từ đó.

Di ảnh đen trắng của Chung Khắc.

Ông ta khoan khoái gõ ngón trỏ tay trái, ngón cái tay phải nhẹ nhàng vu.ốt ve hai má Chung Khắc trong ảnh đồng thời nhắm mắt lại, nhớ về cảnh tượng khi hắn qua đời.

Phía sau mặt mặt nạ oxy, thanh niên hấp hối nhìn chằm chằm ông ta. Trong âm thanh khô khan của máy móc theo dõi, đôi mắt ấy tràn ngập sự tuyệt vọng, Chung Khắc yếu ớt vươn tay ra nắm lấy ngón tay bác sĩ.

Một lời cầu xin trong yên lặng.

Ông ta cúi đầu, tươi cười nói chuyện: “Với người chắc chắn phải chết vì dịch bệnh, đau đớn là điều đã được viết sẵn trong vận mệnh. Đừng chiếm giữ thời gian sung sướng một cách vô ích nữa, để lại đi, để dành cho những người may mắn thoát được dịch bệnh. Yên tâm, bất kể khu 34 có thê thảm cỡ nào, chỉ cần thảm họa kết thúc, nó rồi sẽ hồi phục. Tôi sẽ luôn làm tốt việc hỗ trợ phân phối lại thời gian này, dẫn dắt mọi người đánh bại dịch bệnh, chào đón tương lai tươi sáng.”

Ý thức cậu rời đi trong tiếng lẩm nhẩm đếm nhịp “tích tích tích tích”.

An Ngung mở mắt, cậu vẫn đang đứng trước màn hình của bác sĩ. Trên màn hình, bác sĩ còn ngồi trên giường bệnh, vừa giằng co với con mối biến dị đang phát điên ngoài cửa sổ, vừa bình tĩnh múc từng miếng lê vào miệng.

Tính toán theo thời gian khách quan của thế giới, chắc hẳn cảnh tượng này diễn ra vào khoảng 1 – 2 tiếng trước nhưng được màn hình phát lại. Nếu không dùng ý thức dung nhập vào thời không của bác sĩ Lao, mọi người vĩnh viễn không thể biết được những chuyện xảy ra sau đó.

An Ngung ngưng mắt nhìn màn hình, đang đăm chiêu suy nghĩ. Tiếng đạn lên nòng bỗng vang lên khiến cậu rùng mình. Ngoảnh phắt lại nhìn, Lumen đang chĩa súng thẳng vào màn hình.

Lửa giận thiêu đốt trong đôi mắt sáng ngời, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi đoán dù chúng ta có ra ngoài được hay không, bắn nát màn hình này, ông ta sẽ phải chết.”

Ý thức của Viêm cũng vừa trở về từ thời không của màn hình, “Nếu đúng là siêu dị thể, ông ta chết rồi, không gian này sẽ được giải phóng, chúng ta có thể ra ngoài. Nhưng nếu sai…” Hắn tạm dừng, trầm tư, “Nếu sai, chủ nhân thực sự của màn hình đó sẽ phải bỏ mạng vô ích. Nhưng đúng như An Ngung nói, nếu phải hy sinh tính mạng của một người vô tội là đao kiếm giấu trong bẫy rập, vậy thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

Lumen khẽ nhếch môi, ánh mắt lại không hề có ý cười, lạnh nhạt nói: “Sẽ không sai đâu.”

Khoảnh khắc đầu ngón tay chuẩn bị kéo cò, một bàn tay khác bỗng giữ báng súng lại.

Tay An Ngung vẫn đang run rẩy, cậu cố gắng vượt qua nỗi sợ đến từ bản năng, “Đều là giả, đừng kích động.”

Cậu cố hết sức dùng cách hít thở trưởng quan đã dạy để ổn định nhịp tim, cẩn thận cạy bàn tay đang cầm súng kia ra, lùi sang bên cạnh vài bước.

Lumen nhíu mày nhìn cậu, “Chuyện xảy ra trong đó hoàn toàn phù hợp với tuyến thời gian của thế giới khách quan, mọi chuyện cũng hợp tình hợp lý, ông ta là một lão điên! Chỉ những người có thể cứu được mới đáng quý, người cứu mà không thể sống thì xứng đáng chết luôn, đó chính là quy tắc lão ta tự cho là đúng!”

Cùng với lời nói, nóng súng của anh ta cũng dịch sang phía An Ngung một chút. An Ngung run rẩy, vội vàng tránh né: “Bình tĩnh nói chuyện, bỏ súng xuống.”

Lumen sửng sốt, lập tức nhíu mày quay súng lại, liếc nhìn họng súng đen ngòm, “Chẳng phải cậu là bảo bối được Đầu Lĩnh nâng niu trong lòng bàn tay à, còn sợ cái thứ này?”

An Ngung, “… Đừng nghịch nó, nguy hiểm lắm.”

“Đừng chĩa súng vào Góc.” Tần Tri Luật trầm giọng nói trong kênh liên lạc chung: “Mọi người thấy được gì trong màn hình?”

An Ngung không giỏi diễn giải dài dòng, Lumen lại quá kích động, cuối cùng Viêm tường thuật ngắn gọn lại cảnh tượng đã nhìn thấy trong màn hình một cách khách quan.

An Ngung lơ đễnh nghe hắn nói, lắc đầu: “Thực ra rất đơn giản, tất cả mọi chuyện diễn ra trong màn hình chắc chắn đều là bẫy. Chỉ cần nhớ kỹ điều này là sẽ không bị mê hoặc.”

Cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Đừng quên, chúng ta phải tìm được manh mối về thợ săn thông qua bẫy rập.”

Tần Tri Luật mở kênh công cộng thay An Ngung, Đầu Lĩnh hỏi: “Tại sao lại dám chắc là bẫy?”

An Ngung ngẫm nghĩ, thấp giọng nói: “Bác sĩ Lao không phải người như vậy. Ông ta là một bác sĩ chân chính và có y đức. Tuy ông ta dự cảm được chuyện sẽ xảy ra và giả điên lẩn trốn từ sớm nhưng vào thời khắc nguy cấp, ông ta vẫn liều chết cứu cô bé kia.”

“Căn cứ theo nội dung mọi người chứng kiến, cô bé đó chỉ là đối tượng để ông ta thí nghiệm thuốc.” Đầu Lĩnh nói, “Góc, đừng quá tự tin. Chúng tôi biết trước khi “chết”, ông ta đã nói vài điều với cậu nhưng những điều ấy cũng có thể là giả, mức độ đáng tin thậm chí không bằng nội dung mọi người tận mắt nhìn thấy trong màn hình thời không.”

Một người khác thấp giọng nhắc nhở: “Góc, quả thật tính xã hội của ngài đã tiến bộ rất nhiều nhưng về góc độ lý giải lòng người, chưa chắc đã thực sự chuẩn xác.”

An Ngung nhếch môi không nói gì.

Thứ thấy được qua màn hình có thể là giả nhưng ký ức của ông ta chắc chắn là thật. Trong ký ức, cậu thực sự đã cảm nhận được cảm giác áy náy vô cùng của bác sĩ khi không cứu được Chung Khắc. Thậm chí bác sĩ còn không đành lòng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy mong mỏi của hắn ta.

Nhưng năng lực hồi tưởng ký ức này Đầu Lĩnh vẫn chưa biết.

Tần Tri Luật bỗng nói: “Câu chuyện này đang tự mâu thuẫn.”

An Ngung ngước mắt lên, “Sao cơ?”

“Cô bé không chết vì thuốc không có hiệu quả mà chết vì thời gian bị thiết lập lại, đây là sự thật đã xảy ra ở thế giới khách quan. Nếu Lao là siêu dị thể, thiết lập lại thời gian chính là bút tích của ông ta. Với nhân cách mọi người nhìn thấy qua màn hình, ông ta luôn luôn bỏ mặc những người mình không thể cứu vớt nhưng hai loại thuốc đầu tiên đã có hiệu quả, ông ta đâu đoán được rằng cuối cùng cô bé đó vẫn không thể cứu?”

Kênh liên lạc hoàn toàn im lặng. An Ngung rùng mình, lại chọc bạch tuộc tí hon trên màn hình thiết bị thông tin.

Bạch tuộc nhỏ đã ăn no bánh mì, lại bắt đầu làm việc. Có vẻ nó cũng đã quen với việc thường xuyên bị chủ nhân quấy rầy nên chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Chỉ có một bong bóng thoại chầm chậm xuất hiện: Tốt nhất cậu nên có chuyện nghiêm túc.

Trong kênh liên lạc riêng, trưởng quan thật của cậu đang thấp giọng nói: “Cậu làm rất tốt. Cứ giữ vững sự quyết đoán ấy, những chuyện không giải thích được rõ ràng thì để tôi lo, không nên dễ dàng công khai năng lực hồi tưởng ký ức.”

An Ngung “Vâng” một tiếng rất khẽ, thì thầm: “Cảm ơn trưởng quan.”

“Không cần phải nói cảm ơn, bảo vệ cậu cũng là trách nhiệm của tôi.”

Đầu Lĩnh nhanh chóng thảo luận một phen. Tổng Lĩnh vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Vậy thì, Góc, cậu nhìn ra được điều gì từ trong bẫy rập?”

An Ngung cất thiết bị thông tin đi, trả lời: “Mô thức hành vi của siêu dị thể.”

Cậu lẳng lặng lướt mắt nhìn cả triệu màn hình đang im lặng trình chiếu, “Chắc chắn Chung Khắc không ở trong các màn hình đã tắt. Tuy cơ thể hắn chết nhưng ý thức đã xảy ra hiện tượng biến dị mức độ cao với đồng hồ. Hắn không có bản thể cụ thể, về một ý nghĩa nào đó, hắn tồn tại cùng thời gian, có thể linh hoạt ra vào mọi màn hình ở đây.”

Tổng Lĩnh khá bất ngờ, “Sao cậu biết?”

“Trong ký ức của bác sĩ Lao không có người sống.” An Ngung khẽ nói: “Trong bệnh viện chỉ toàn thi thể, suốt quãng đường lái xe cũng không gặp ai. Lũ mối biến dị và ôn dịch trông có vẻ rất hợp lý nhưng dù tai họa không diễn ra, tôi đoán chúng ta cũng không thể nhìn thấy bất kỳ người sống nào khác.”

Cậu tạm dừng, “Vừa rồi, trong màn hình, ngoại trừ bác sĩ Lao, người sống duy nhất từng xuất hiện chính là Chung Khắc.”

Lumen nhíu mày, “Chung Khắc xuất hiện trong ký ức của ông ta.”

An Ngung lập tức hỏi: “Nếu màn hình này chỉ có thể chiếu lại những chuyện đã xảy ra trong thế giới khách quan, anh là người đứng xem, anh dựa vào đâu mà đọc được ký ức của người khác?”

Lumen lập tức nghẹn lời sửng sốt.

An Ngung không chắc đoạn hồi ức trước khi chết của Chung Khắc kia có phải là năng lực của cậu một lần nữa được kích hoạt hay không nên sau khi ý thức thoát ra ngoài, cậu vẫn ngần ngừ chưa dám đưa ra quyết định ngay.

Nhưng khi báo thông tin với Đầu Lĩnh, Viêm cũng nói về đoạn hồi ức đó.

Trong màn hình, bác sĩ Lao chửi bọn họ là lũ ngu xuẩn đến từ thành phố chính, đó là suy nghĩ của siêu dị thể.

Hắn thật sự cho rằng bọn họ rất ngu xuẩn.

An Ngung ngoảnh lại, nhìn bác sĩ Lao vẫn đang ngồi ngẩn người trước cửa sổ, đôi mắt đanh lại lạnh tanh.

“Siêu dị thể này có thể tùy ý ra vào thời không của mỗi người, nếu ý thức của anh cũng vào đó, hắn có thể cho anh chứng kiến một màn kịch. Nhưng có vẻ hắn chỉ có thể thao túng chủ nhân của màn hình, chắp vá những đoạn quá khứ vụn vặt từng phát sinh trên người đối phương thành một câu chuyện mà không thể điều động những người sống ở những màn hình khác tham gia diễn xuất. Để khiến câu chuyện hoàn chỉnh hơn, chính bản thân hắn nhất định phải xuất hiện với vai trò là một diễn viên trong đó.”

“Đây chính là sơ hở.”

Vừa dứt lời, màn hình của bác sĩ Lao chợt lóe lên, hình ảnh biến thành một cậu bé đang co ro khóc trong góc phòng ngủ, đó mới là chủ nhân thực sự của màn hình này.

Rất nhanh, Đầu Lĩnh lên tiếng: “Cậu bé này là cháu của bác sĩ. Trong ký ức của cậu bé quả thật có thể có rất nhiều tư liệu sống về bác sĩ Lao.”

Ngay trước mắt mọi người, thời gian trên màn hình của cậu bé bắt đầu được đặt lại, cho đến khi màn hình xuất hiện những đốm nhiễu tán loạn, một gương mặt tái nhợt hiện lên.

Chung Khắc không nói gì, gương mặt hắn chỉ bất chợt lóe qua những điểm nhiễu.

Nhưng nụ cười hiểm độc đó vẫn phủ cảm giác lạnh người xuống đầu mỗi người.

Vài giây sau, một màn hình khác ở bên cạnh bắt đầu tái hiện cảnh tượng giống hệt nhau rồi lại tiếp đến một màn hình khác…

Hắn ta càn rỡ di chuyển qua những màn hình, tùy ý điều chỉnh tiến trình thời gian của người khác, cướp đoạt, đặt lại, tra tấn những sinh mệnh vô tội ở khu 34 như đấng sáng tạo nắm giữ thời gian trong lòng bàn tay.

Gửi lời khiêu khích tới 5 Người Giữ Trật Tự và Đầu Lĩnh, Đại Não, Tháp Nhọn ở thành phố chính xa xôi.

Kênh liên lạc lặng thinh, một tiếng cười khẩy rất khẽ bất chợt vang lên.

An Ngung thấp giọng lẩm bẩm: “Múa rìu qua mắt thợ.”

Câu nói ấy khiến cả Đầu Lĩnh và Đại Não ở thành phố chính xa xôi đều phải sửng sốt.

Kể cả Tần Tri Luật cũng vậy.

Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự tức giận ở An Ngung.

Sau một đợt nhiễu, gương mặt Chung Khắc biến mất khỏi màn hình. An Ngung ngoảnh phắt đầu lại, lờ mờ cảm giác được một màn hình khác ở nơi rất xa đã bắt đầu hỗn loạn một cách bất thường.

“Vậy thử xem ai trong chúng ta nhanh hơn.”

Nói xong, cậu chạm ngón tay vào màn hình, dung nhập ý thức.