Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 74: An Ngung, xin chào



Màn đêm buông xuống, thành phố chính rực rỡ ánh đèn.

Đây là một đêm bình thường mà quý giá của con người sau khi thế giới hồi phục từ làn sóng bùng nổ biến dị.

Hứa Song Song đang thu tiền bỗng nhiên khựng lại một lát, đến khi khách hàng đang cắm cúi xem phát sóng trực tiếp của Molly ngẩng đầu lên cô mới hoàn hồn.

“Tính tiền đi chứ.” Khách hàng thúc giục.

Hứa Song Song chớp chớp mắt, “Vâng.”

Cô cầm thiết bị quét mã áp lên chiếc đồng hồ khách hàng đưa tới, tiếng “tích” vang lên, người kia xách túi bánh mì rời đi.

Khách khứa chật kín cả tiệm, Hứa Song Song nhìn dọc theo hàng người ra đến cửa, lại nhìn hàng dài người đang chờ đợi bên ngoài cửa kính, khẽ thở dài một hơi.

Khách hàng tiếp theo tiến tới đối diện cô, “Chị Song, tập trung xíu đi, hiệu suất hôm nay hơi thấp đó.”

Nghe vậy, Hứa Song Song nhanh chóng nhận lấy rổ bánh mì, vừa làm việc vừa cười tươi rói: “Chịu thôi, đông khách quá, buôn may bán đắt quá mà.”

Cô tiếp tục thanh toán cho khách thật nhanh nhẹn, không khác gì bao đêm khác. Hình ảnh giám sát trong tiệm bánh mì từ từ thu nhỏ lại, nằm vào một góc trong màn hình trung tâm Tháp Đen như hàng nghìn hình ảnh giám sát khác rải rác khắp mọi nơi ở thành phố chính giờ phút này.

“Hứa Song Song không còn bình thường nữa.” An Ngung đứng trước màn hình lớn, giải thích với các Đầu Lĩnh: “Cô gái này rất đanh đá, bất kể có phải cô ấy chậm chạp hay không, chỉ cần bị giục là khó chịu, bị giục liên tục chắc chắn sẽ nổi cáu. Nhưng AI cô ấy nuôi thì khác, AI được cô ấy thiết lập như một cô con gái giống hệt mình, giỏi đầu tư, hoạt bát nhiệt tình, tính cách ôn hòa hơn một chút, cô ấy không muốn để mình và AI suốt ngày cãi cọ nhau như hai thùng thuốc nổ.”

Các Đầu Lĩnh ai cũng căng thẳng, chuông điện thoại liên tục reo trong phòng hội nghị hòa lẫn với tiếng báo cáo thông tin vừa điều tra được ngay tức thời.

“Vừa xác minh, thanh niên chết trong vụ tai nạn giao thông quả thực có nuôi AI, dữ liệu học hỏi đến từ chính bản thân anh ta. Tuy anh ta đã chết nhưng sáng sớm hôm sau, khi trở lại máy chủ, AI của anh ta vẫn tiếp tục hoạt động. Cái chết của chủ nhân khiến AI rơi vào đau thương tột độ. AI suốt ngày lặp đi lặp lại một câu: “Tôi còn chưa kịp ôm cô ấy thêm lần nữa thay anh”.”

“Người phụ nữ đêm hôm dậy nấu ăn nuôi AI mô phỏng người mẹ đã mất của mình. Bà ta đã thành thật khai báo với cảnh sát rằng cam, cháo, bánh nhân thịt đều là các món ăn sáng bà ta thích ăn. Chỉ là khi lập gia đình rồi, ưu tiên sở thích của chồng và con nên mới dẹp bỏ sở thích cá nhân.”

“Tên bạn trai tồi rạng sáng tới xếp hàng ở tiệm bánh mì không nuôi AI, là cô bạn gái nằng nặc cài đặt tiện ích và thiết lập một AI tương tự mình trong điện thoại của cậu ta. Vậy nên thích bánh bích quy là bản thân cô gái đó chứ không phải cậu trai kia đột nhiên biết thương bạn gái… À, còn nam thanh niên xui xẻo mộng du leo lên nóc nhà kia nữa, đối tượng AI đó học tập không phải người mà là con mèo của anh ta…”

“Nữ sinh có luận văn được nhận xét, chú giải, cô ấy nuôi AI bằng lịch sử nói chuyện giữa mình và giáo viên hướng dẫn, vốn chỉ muốn cải thiện khả năng giao tiếp của mình với đối phương… Ồ, chắc cũng tương tự như mục đích Góc nuôi người bạch tuộc tí hon.”

Nghe báo cáo, An Ngung lại chọc chọc người bạch tuộc trong màn hình theo bản năng. Người bạch tuộc đang quay lưng về phía cậu, bưng một tách trà, im lặng nhìn ngắm màn đêm.

Có thể thấy nó rất khao khát được tận mắt quan sát thế giới loài người nhưng khi khao khát và nguyên tắc trái ngược nhau, nó sẽ rơi vào đau khổ.

Nó chưa bao giờ nói ra những đau khổ ấy với An Ngung. Hệt như đối tượng học tập của mình, nó cực kỳ giỏi chịu đựng.

Tần Tri Luật đứng trước màn hình theo dõi trung tâm, đôi mắt đen bình tĩnh lướt qua vô số hình ảnh, lên tiếng: “Xem Molly đang làm gì.”

Hình ảnh tức thời của Molly xuất hiện, choán kín màn hình lớn.

Phiên livestream đã kết thúc nhưng vì thân phận AI của Molly, con người luôn luôn biết được cô ta đang làm gì.

Sau khi tắt live, cô ta đã hoàn thành bài tập thiền và yoga buổi chiều. Hiện tại, cô ta đang mặc áo ngủ, tựa lưng vào thành giường xem máy tính bảng, tai nghe đeo trên tai, vừa ăn từng miếng đào được cắt sẵn, vừa tập trung nhìn chằm chằm màn hình.

Tần Tri Luật hỏi: “Đang có gì diễn ra trên máy tính bảng?”

Một nghiên cứu viên trả lời: “Rất tiếc, thuật toán cơ bản của AI sẽ tự động bỏ qua những tính toán quá chi tiết này. Giám sát thông thường chỉ có thể cho chúng ta biết Molly đang xem máy tính bảng còn nếu muốn biết cụ thể là xem gì thì phải hỏi thẳng cô ta, khi đó dữ liệu mới được tính toán.”

“Vậy hỏi đi.” Tần Tri Luật không thèm chớp mắt.

Mười mấy giây sau, Molly trên màn hình đổi tư thế thành nằm úp sấp trên giường, màn hình máy tính bảng của cô ta cũng lộ ra trong tầm quan sát.

An Ngung kinh ngạc nói: “Thế mà lại là phim hoạt hình… Nhà trẻ siêu biến dị?”

“Không đúng.” Bàn tay đeo găng da của Tần Tri Luật hơi nắm vào rồi lại buông ra, hắn trầm giọng nói: “Ban nãy, khi nhìn màn hình, ánh mắt cô ta liên tục di chuyển, giống như chúng ta đang quan sát hàng nghìn màn hình cùng một lúc vậy. Cô ta đang diễn.”

Còn đang ngạc nhiên, An Ngung đã nghe Tần Tri Luật hỏi tiếp, “Cô ta đổi tư thế, để lộ màn hình là vì nhận được mệnh lệnh giám sát của con người?”

“Đúng vậy.” Nghiên cứu viên đáp.

Tần Tri Luật cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói ra mấy chữ: “AI dối trá.”

Một Đầu Lĩnh nghiêm nghị nói: “Chắc chắn cô ta biết đám AI kia đang làm gì nhưng cô ta không những không báo nguy cho loài người mà con thích thú quan sát.”

Một người khác ngập ngừng, “Càng đáng sợ hơn, có lẽ kẻ đầu sỏ chính là cô ta…”

Tần Tri Luật ngắt lời bọn họ: “Điều tra, yêu cầu người phụ trách bên công ty sản xuất AI tới Tháp Đen giải trình.”

Trước khi người phụ trách nghiên cứu và phát triển tới, Tháp Đen đón một người khác.

Qua camera giám sát, khi cô gái ngẩng đầu lên nhìn các Đầu Lĩnh, An Ngung ở bên kia màn hình kinh ngạc nói: “Là cô ấy sao? Gần đây cô gái này là khách quen của tiệm tôi.”

Cậu lập tức hiểu ra, “Thảo nào tôi thấy dáng người cô ấy rất quen.”

Đầu Lĩnh giới thiệu: “Cô ấy tên là Ngô Tụ. Cha đã hy sinh trong một nhiệm vụ của Bộ Quân Sự trước khi cô ấy chào đời, mẹ mất vì khó sinh. Hồi nhỏ, cô ấy từng một mình rời khỏi thành phố chính rất lâu, đến khi trở về, gương mặt đã đầy những vết sẹo nhưng không hề biến dị. Nhờ vào vóc dáng chuẩn của mình, cô ấy sống qua ngày bằng công việc làm người mẫu lưng. Khi công ty sản xuất ra Molly vẫn còn là một phòng làm việc nhỏ với số lượng nhân viên ít ỏi, bọn họ đã thuê cô ấy làm diễn viên ghi hình chuyển động* cho Molly.”

* Motion capture

Ngô Tụ luôn cúi đầu, “Có một chuyện… tôi đã phản ánh suốt mấy ngày với công ty sản xuất nhưng người phụ trách cứ ấp a ấp úng. Tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, đành phải tìm tới đây.”

Đầu Lĩnh tiếp đón cô ôn hòa lên tiếng, “Cô nói đi.”

Ngô tụi lấy điện thoại di động ra. Đó là chiếc điện thoại kiểu mới nhất, giám sát tức thời của Molly đang phát trên đó.

“Cô ấy có vài hành động đang dần dần thoát ly chuyển động gốc.” Ngô Tụ thấp giọng nói, “Molly học hỏi các chuyển động cơ thể cơ bản từ tôi rồi tự do tổ hợp chúng thành các hành động phức tạp trong những tình huống khác nhau. Nhưng dù có phức tạp đến đâu đi chăng nữa, phân tách đến cùng, chuyển động cơ bản nhất vẫn đến từ tôi. Ấy thế mà hiện tại một số dáng ngồi, dáng đứng của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi… Tôi muốn hỏi bên công ty sản xuất xem rốt cuộc họ có lén lút thuê diễn viên ghi hình chuyển động khác cho Molly sau lưng tôi không. Vì ban đầu họ rất thiếu thốn, tôi là một trong những người sáng lập đầu tiên gia nhập kế hoạch này, họ không nhận được sự đồng thuận của tôi mà thay đổi động tác chuyển động là vi phạm quy định. Nhưng thái độ của họ rất kỳ lạ, vậy nên tôi mới thấy bất thường…”

Cô tắt màn hình đi rồi lại bật lên, im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp trên đó hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Đầu Lĩnh.

Dù đã nhìn thấy đủ các loại sinh vật biến dị qua hình ảnh tư liệu nhưng Đầu Lĩnh tiếp đón cô vẫn gượng gạo rùng mình một cái.

Ngô Tụ lẩm bẩm: “Cô ấy là một AI đứng trên đỉnh cao chót vót, tôi chỉ là một phần tạo nên cô ấy, không có tư cách chỉ đạo nhưng mà…”

Những cục thịt dữ tợn vặn vẹo trên gương mặt xấu xí, cô chỉ vào gương mặt hoạt hình trên điện thoại, “Dù sao tôi cũng là một trong những đối tượng cô ấy học hỏi, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra vấn đề.”

Tần Tri Luật hỏi vài câu qua microphone. Sau đó, Đầu Lĩnh lên tiếng: “Cô có dùng tiện ích AI không?”

Ngô Tụ lắc đầu, “Tình cảm của tôi đối với AI có hơi… phức tạp. Tôi không muốn dùng thứ đó.”

Đầu Lĩnh lại hỏi, “Vậy cô đã từng trò chuyện với Molly chưa?”

“Cũng chưa.” Ngô Tụ dừng lại vài giây, “Nhưng cô ấy biết đến sự tồn tại của tôi. Nhà phát triển nói rằng Molly biết rất rõ về nguồn gốc của mình, biết bản thân là “con” của ai và luôn luôn biết ơn họ.”

“Vậy nguồn gốc nhân cách của cô ta đến từ ai?”

“Diện mạo, vóc dáng, cử chỉ của cô ấy đều có đối tượng học tập riêng biệt, chỉ riêng nhân cách là không có. Nhà phát triển chỉ sử dụng một số tính cách tốt để tạo dựng nên cô ấy.” Ngô Tụ giải thích không chút do dự.

Lời cô nói khớp với những gì Đầu Lĩnh nắm được về Molly. Đầu Lĩnh lại hỏi: “Người phụ trách liên lạc với cô trong nhóm phát triển là ai?”

“Là Quách Tân. Anh ta cũng là một trong những nhân viên thiết kế và phát triển quan trọng nhất của Molly.” Ngô Tụ nói, “Nhưng sau vài lần gặp mặt, hiện tại tôi hoàn toàn không thể liên lạc với anh ta nữa.”

Trong quá trình ngồi nghe, An Ngung không ngừng chọc người bạch tuộc tí hon. Người bạch tuộc ngoảnh lại vài lần, bình tĩnh hỏi cậu có chuyện gì, cậu lại không trả lời tiếng nào.

AI là một thành tựu khoa học rất kỳ diệu. Ban đầu, khi thiết lập người bạch tuộc tí hon, cậu chỉ gán cho nó một số nhãn tính cách của Tần Tri Luật. Nhưng khi những dữ liệu học tập không ngừng đổ vào, người bạch tuộc từ từ tự thay đổi bản thân, phát triển thành một tồn tại càng ngày càng sát với Tần Tri Luật.

Ví dụ như trước nay An Ngung chưa bao giờ nói nó phải tự giải quyết những chuyện phiền não, cũng chưa từng nói nó phải bảo vệ trật tự.

Là chính nó tự học được tất cả những điều này.

Người bạch tuộc tí hon cầm tách trà chờ mãi không thấy An Ngung trả lời, bèn nói nhắn thêm một câu.

– Cậu gặp phải phiền toái gì sao? Nói tôi nghe chút nào.

An Ngung vô thức cong môi cười, nhấc một chiếc xúc tu của nó lên vu.ốt ve

– Có lẽ tôi không hề muốn cậu cứ mãi coi bản thân là một người giải quyết rắc rối.

Ánh mắt người bạch tuộc tí hon bình tĩnh, vững vàng.

– Nhưng cậu nên biết, tôi chắc chắn là người như thế.

– Cậu đưa rất nhiều dữ liệu để học tập vào máy chủ của tôi. Trong thuật toán cơ bản, trong thâm tâm tôi, chắc chắn tôi sẽ trở thành tồn tại như vậy.

An Ngung ngẫm nghĩ một hồi với những con chữ ấy.

– Xem ra ngài có thể tự suy luận được rất nhiều điều. Khó trách loài người ôm nhiều kỳ vọng đến thế với khả năng dự đoán của AI.

Người bạch tuộc gật đầu.

– Đúng vậy, dự đoán là một trong những ý nghĩa vĩ đại nhất của học tập.

An Ngung hỏi: Vậy ngài cũng đoán được lời nói và hành động trong tương lai của trưởng quan tôi không?

Người bạch tuộc tí hon trả lời không chút do dự.

– Đoán được. Hơn nữa, trong những chuyện quan trọng, hành động của chúng tôi sẽ càng nhất trí hơn.

– An Ngung, theo một ý nghĩa nào đó, tôi là một “anh ta” khác tự phát triển ở một thế giới song song. Chỉ cần dữ liệu học tập của tôi đầy đủ và không bị sửa đổi, cậu có thể coi tôi là anh ta. Đương nhiên, chắc chắn tôi vẫn có một chút khác biệt so với anh ta, cậu phân biệt được rõ ràng là được.

An Ngung tiếp tục hỏi: Ví dụ là gì?

Người bạch tuộc chớp mắt, mỉm cười với An Ngung.

Tần Tri Luật rất ít khi cười với người khác. An Ngung đã là người thấy hắn cười nhiều lần nhất rồi nhưng cũng chưa vào giờ nhìn thấy ý cười sâu và thản nhiên đến thế trên gương mặt trưởng quan.

– Ví dụ như thực ra tính tình tôi cởi mở hơn anh ta một chút, sẽ nói ra nhiều hơn là giữ trong lòng. Tôi không ẩn nhẫn được như anh ta. Nhìn từ số liệu, anh ta là một người đã quen với việc đè nén mọi tình cảm xuống, tôi đã học tập từ chính những tình huống bị anh ta che giấu 99%, chỉ biểu đạt ra 1% đó. Nhưng chắc chắn còn có nhiều tình cảm khác bị anh ta giấu giếm triệt để, giống như một giọt mực lặng lẽ hòa vào biển sâu, vì im lặng nên tôi không thể học được.

– Cậu có thể coi tôi là anh ta khi cần nhưng tôi vĩnh viễn không phải anh ta. AI chỉ có thể học được những điều con người thể hiện ra, không thể tự diễn giải được sự trầm lắng của họ, đây cũng chính là sự khác biệt căn bản nhất giữa tôi và con người.

An Ngung sửng sốt trước người bạch tuộc tí hon.

Chẳng biết tại sao, cậu cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong tim mình như bị gai đâm nhưng lại không nói rõ được người đâm chiếc gai ấy là người bạch tuộc tí hon hay trưởng quan quen chịu đựng của cậu.

Tần Tri Luật nghiêng người, thấp giọng nói với cậu: “Chắc chắn công ty sản xuất đã xảy ra chuyện. Đến cả diễn viên ghi hình chuyển động còn nhận ra được điều ấy, nhà phát triển trung tâm không thể không phải hiện ra.”

An Ngung cất thiết bị thông tin đi, “Tôi đã gặp người phụ trách chính tên Quách Tân kia vài lần. Anh ta là một thanh niên bị công việc vắt kiệt đến mức mặt mũi già chát như 50 tuổi, là một khách quen của tiệm bánh mì.”

Tần Tri Luật nhướng mày: “Gần đây cũng thường tới tiệm bánh mì?”

An Ngung lắc đầu, “Hứa Song Song nói Quách Tân đã phát tài nhờ Molly, lâu lắm rồi không thấy xuất hiện. Có lẽ anh ta vẫn ăn bánh mì của tiệm tôi nhưng không cần tự xếp hàng mua nữa.”

Thông tin bỗng nhiên được gửi về Đại Não, một nghiên cứu viên báo cáo: “Thưa các vị, vài giây trước, máy chủ trung tâm của thành phố chính bỗng nhiên gặp phải một đợt gia tăng dữ liệu đột biến. Tuy nhiên, sau khi hoàn thành tính toán, lượng dữ liệu khổng lồ đã đã tự động bị xóa với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không kịp ngăn cản. Có lẽ đó đây chính là nguyên nhân chúng ta không tìm được dấu vết trong lịch sử máy chủ đêm qua. Hiển nhiên, việc xâm chiếm ý thức của AI vẫn cần sự trợ giúp của máy tính nhưng có lẽ chúng đã có thể truy cập vào máy chủ trên toàn thế giới, có thể tự do di chuyển, hoạt động ở mỗi nơi một chút, tính toán xong sẽ tự động xóa sạch không để lại chút dấu vết nào, rất khó để truy lùng.”

Phòng hội nghị chìm vào im lặng. Tần Tri Luật suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Hoàn toàn không có cách nào sao?”

“Đúng vậy. Ngài biết đấy, siêu dị thể chia nhỏ các tính toán ra, nhập rải rác vào các máy chủ trên khắp thế giới. Trừ khi chúng ta đồng loạt tắt tất cả các máy chủ hiện có, không thì không có cách nào dừng được hành vi của nó lại. Nhưng nếu làm vậy, loài người sẽ bị tê liệt thông tin, hơn nữa mái vòm cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thành phố chính không thể bại lộ một cách tr.ần tr.ụi trước tầm mắt sinh vật biến dị, dù một giây cũng không thể.” Nghiên cứu viên dừng lại giây lát, “Siêu dị thể lần này có phần giống với Chung Khắc, có thể tự do chạy trốn qua màn hình của những người khác nhưng luồng dữ liệu còn khó bắt giữ hơn. Trong khi Chung Khắc không thể phân tách bản thân thành những phần nhỏ, luồng dữ liệu lại có thể chia ra. Khả năng rất cao là chương trình trung tâm của siêu dị thể chỉ có vài dòng dữ liệu, chỉ một lõi đơn của một con chip trong một máy chủ cũ nát nhất cũng đã đủ cho nó ẩn nấp.”

Trong khi cả căn phòng hội nghị đang lặng thinh, An Ngung bỗng lên tiếng, “Thực ra AI cũng không làm chuyện gì xấu xa mà.”

Một Đầu Lĩnh nói: “Nhìn vào hàng trăm vụ việc đã diễn ra, mỗi một AI chiếm lĩnh ý thức con người đều hành động tuân theo thiết lập đã được đặt ra một cách nghiêm khắc. Nói cách khác, chiếm ý thức là chuyện bất thường duy nhất chúng có thể làm.”

“Là do lòng hiếu kỳ, chúng muốn tới tham quan thế giới con người.” An Ngung nói, “Nghiêm Hi nói rằng thiết lập chủ chốt của Molly là lương thiện, vậy nên có lẽ chúng không có ác ý, thật sự chỉ tò mò mà thôi.”

Nói xong, cậu bỗng phát hiện Tần Tri Luật hơi cau mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

An Ngung hỏi, “Trưởng quan, có gì không đúng sao?”

“Không phải. Quả thật AI hành động hoàn toàn dựa theo thiết lập đã được định sẵn, không thoát ly gốc rễ của chúng nhưng…” Tần Tri Luật muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ khoát tay, “Đợi tìm được Quách Tân rồi nói tiếp. Hy vọng đêm nay không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn.”

Đầu Lĩnh truy hỏi: “Đêm nay?”

Tần Tri Luật ngoảnh đầu nhìn sau lưng, “Nói một cách chính xác, là sau khi mặt trời lặn.”

Mọi người sực hiểu ra vấn đề. Các Đầu Lĩnh cắm đầu cắm cổ xem lại tài liệu, An Ngung ngồi một bên khẽ nhắc nhở: “Molly đã tính thời gian mặt trời lặn khá nhiều ngày rồi. Hôm nay, khi đếm ngược kết thúc, người bạch tuộc tí hon của tôi bỗng nhiên nói ra những lời kỳ lạ. Thời gian mặt trời lặn chiều qua là 6 giờ 8 phút, sáng nay, mọi bất thường cũng kết thúc vào lúc 6 giờ 8 phút. Phỏng đoán dựa theo thông tin trên, ý thức AI bắt đầu xâm chiếm khi mặt trời đã lặn, 12 tiếng sau sẽ rời đi.”

Tần Tri Luật ngoảnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau lưng, bóng tối dày đặc đã bao vây thành phố chính. Chiều nay mặt trời lặn lúc 6 giờ 12 phút, 6 giờ 12 sáng mai, mọi bất thường xảy ra sẽ được công bố.

An Ngung nhìn người bạch tuộc tí hon đã kết thúc những lời cảm thán để tiếp tục vùi đầu vào công việc qua thiết bị thông tin, đột nhiên hỏi: “Nếu thật sự là Molly gây rối, vậy tiện ích AI được phát triển từ cô ta sẽ bị xóa bỏ sao?”

Một Đầu Lĩnh gật đầu, đáp: “Đương nhiên rồi, hơn nữa còn phải làm càng nhanh càng tốt. Nếu Molly có thể tiến hành phân nhỏ dữ liệu cốt lõi, chúng ta sẽ rất khó diệt trừ cô ta bằng cách dựa vào điều khoản thứ 3 “Tuân thủ vô điều kiện mệnh lệnh tự hủy AI do con người đưa ra” trong nguyên tắc ràng buộc nhằm giảm tổn thất xuống mức thấp nhất có thể.”

Tần Tri Luật nhíu mày, “Chẳng lẽ mệnh lệnh quan trọng như thế không được giao cho Đại Não tiếp quản? Sao vẫn để nó nằm trong tay công ty sản xuất?”

Người của Đại Não lập tức lên tiếng: “Chìa khóa được chia làm hai phần, chúng tôi và công ty sản xuất mỗi bên giữ một phần.”

Nghe câu trả lời qua loa phát thanh, An Ngung bỗng hỏi một câu kỳ lạ: “Tiêu hủy Molly và tiện ích AI phát triển từ cô ta không phải chuyện nhỏ, sao hôm nay ngài Tổng Lĩnh không tham gia họp?”

Xung quanh đột ngột chìm vào im lặng.

Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, nhàn nhạt nói: “Những đàn sinh vật biến dị ở khắp mọi nơi vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, có rất nhiều chuyện cần ông ấy đưa ra quyết sách. Chuyện này sẽ do chúng ta hỗ trợ Tháp Đen phụ trách toàn quyền, ông ấy không tham gia.”

“Ồ.” An Ngung gật đầu.

Tần Tri Luật xác nhận lại, “Còn câu hỏi gì nữa không?”

“Không ạ.” An Ngung lắc đầu, “Tôi chỉ tự nhiên nhớ ra thôi. Rõ ràng hôm qua ngài ấy còn online nói mấy câu.”

Đường đi về vẫn rất đông đúc, Tần Tri Luật chọn một con đường vòng tương đối vắng, giữa đường còn tạt vào cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn đêm cho An Ngung.

Xe dừng trước cửa hàng tạp hóa, An Ngung cầm xiên tre chọc miếng bạch tuộc nhỏ trong viên takoyaki, “Trưởng quan, trong vài tiếng đồng hồ đó, người mộng du thật sự hoàn toàn không nhận thức được điều gì sao?”

Nghe thật vậy, Tần Tri Luật đang cầm một chiếc bánh bao kim sa trên tay ngắm nghía hình tai thỏ được người ta nặn ra nhướng mày: “Ý là sao?”

“Đối với con người, thời gian là một khái niệm rất trừu tượng nhưng tôi lại có thể cảm nhận được phương thức diễn dịch của nó. Tương tự, ý thức có lẽ cũng là một tồn tại khách quan, chẳng qua là chúng ta không nắm bắt được phương thức diễn dịch của nó mà thôi.” An Ngung nhai miếng bạch tuộc dai dai giòn giòn, nuốt xong mới nói tiếp: “Việc những người đó có thể tỉnh táo lại vào ban ngày đã cho thấy ý thức của họ không hề biến mất. Vậy thì trong khoảng thời gian ý thức AI tạm chiếm cơ thể, ý thức con người đương nhiên phải có nơi nương náu tạm thời, chỉ là đoạn ký ức đó đã bị lãng quên, vậy nên mới tạo thành cách giải thích là “mộng du”.”

Tần Tri Luật chăm chú nhìn cậu, nét kinh ngạc lộ ra từ trong đôi mắt đen.

An Ngung nhét nốt phần bánh còn lại vào miệng, cảm giác khó ăn hơn thịt bạch tuộc nhiều. Cậu khó lòng nào có thể hiểu nổi tại sao viên takoyaki có giá gần 2 đồng này lại chỉ có một mẩu thịt bạch tuộc bé tí xíu bằng cái móng tay, còn chẳng hào phóng bằng một miếng trưởng quan tiện tay cắt cho cậu. Hơn nữa, vị của nó còn rõ mặn, đồ ăn quá mặn khiến cậu càng đói hơn, khiến cậu chìm sâu vào nỗi lo sẽ bị chết đói.

Cậu càng ăn càng buồn, thở dài thườn thượt: “Ký ức bị lãng quên cũng giống như mã hóa và dữ liệu đã bị xóa. Chúng ta không nhìn thấy, bọn họ không nhớ ra nhưng chắc chắn chúng từng tồn tại. Mà nơi chúng tồn tại đó có lẽ chính là…”

“Chính là vị trí của siêu dị thể.” Tần Tri Luật nhướng mày, giọng đầy ngạc nhiên, “Sao nghĩ ra được vậy?”

“Chắc tại đói quá nên nghĩ ra.” An Ngung thật thà đáp. Cậu ngoảnh đầu nhìn cửa hàng tạp hóa, “Trưởng quan, có thể mua thêm chút gì đó cho tôi không? Tôi muốn ăn món chính…”

Vừa dứt lời, đèn trong cửa hàng đã tắt phụp.

Đóng cửa.

An Ngung xụ mặt, lại chợt nghe Tần Tri Luật cười khẽ.

“Cho cậu.”

Cả hai chiếc bánh bao kim sa Tần Tri Luật cầm mà chưa ăn đều đưa sang cho cậu, bản thân hắn chỉ tiện tay véo phần tai thỏ bỏ vào miệng, ôn hòa nói: “Ăn lót dạ tạm đã, về lại ăn thêm.”

An Ngung “Ừm” một tiếng, cắn một miếng đã hết nửa cái bánh bao mềm. Vị ngọt lịm từ sữa và trứng quyện với mùi bột bánh lan khắp khoang miệng, lúc này cậu mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Tần Tri Luật thuận miệng hỏi, “Người bạch tuộc thật sự không chịu đổi chỗ với cậu? Cậu chủ động yêu cầu cũng không được?”

An Ngung vừa nhai vừa trả lời một cách tiếc nuối: “Tại vì làm vậy sẽ đi ngược lại quy tắc bảo vệ trật tự của nó.”

Nghe vậy, Tần Tri Luật khẽ nhếch môi cười, “Vậy xem ra lý giải của nó về bảo vệ trật tự vẫn còn rất nông cạn.”

An Ngung nghe không hiểu, cậu ngoảnh lại, thoáng nhìn sườn mặt trưởng quan. Thấy đối phương không có ý định giải thích thêm, cậu cũng không để tâm nữa, tiếp tục ăn bánh.

Nhằm tránh đánh rắn động cỏ, Tháp Đen tạm thời không tiến hành bất kỳ xử lý gì đối với Molly.

Trở về, An Ngung ăn thật no rồi nằm trên giường, mở giao diện giám sát Molly ra. Căn phòng tối mò, rèm cửa khẽ lay động dưới ánh trăng, Molly đã đắp mặt nạ giấy và nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Giống như phần đông loài người, tuy cô đã cất máy tính bảng sang một bên nhưng vẫn lướt điện thoại trước khi ngủ. Chỉ là với góc quan sát bây giờ, người ta vẫn không thấy được nội dung trên màn hình.

Nghe nói khi những ý thức AI kia xâm chiếm cơ thể người, AI trong thiết bị thông tin sẽ tạm thời biến mất. An Ngung lướt xem vài bản ghi hình vào những đêm trước của Molly, cô ta luôn yên lặng ngủ say, mỗi phút mỗi giây đều nằm trong tầm giám sát của con người.

Bản thân cô ta vẫn chưa chiếm xác ai.

Có lẽ bản thân Molly còn khắc kỷ hơn cả những AI phát triển từ cô ta. Tuy cô ta cũng rất hiếu kỳ nhưng giống như người bạch tuộc tí hon, cô ta không muốn phá vỡ giới hạn kia.

Cho đến hiện tại, An Ngung vẫn cảm thấy không nên tận diệt AI.

Xóa sạch quái gì chứ… Cậu siết chặt thiết bị thông tin theo bản năng. Chẳng lẽ cậu sẽ phải từ biệt người bạch tuộc tí hon đột ngột như vậy sao.

Chẳng biết tại sao cậu lại thấy sợ khi nghĩ đến điều ấy, hoảng loạn hệt như mỗi lần tỉnh dậy từ giấc ngủ thật dài liền lo lắng trong nhà không còn bánh mì ăn.

Cũng giống như mơ thấy cảnh tượng Lăng Thu bước lên chiếc xe trung chuyển của Bộ Quân Sự.

Cậu ngơ ngác nhìn thiết bị thông tin hồi lâu cho đến khi vô thức ngủ thiếp đi.

Rạng sáng, tiếng chuông gọi An Ngung tỉnh dậy.

Cậu mở mắt ra, dậy khỏi giường. Trong căn phòng tối mò, mặt tường đối diện hiện lên video thông tin khẩn từ Tháp Đen.

“Chuyện xấu xuất hiện rồi.” Đầu Lĩnh kia tái mặt, “10 phút trước, một cậu bé 9 tuổi xông vào phòng ngủ của cha mẹ, đâm dao nhọn thẳng vào tim mẹ mình. Khi bị cảnh sát bắt đi, cậu ta vẫn điên cuồng mắng chửi mẹ mình, biểu hiện ra nhân cách khác hoàn toàn bình thường.”

An Ngung thoáng sửng sốt. Ngay sau đó, cậu chợt nhớ tới thái độ muốn nói lại thôi của trưởng quan cuối buổi họp với Tháp Đen hôm qua.

Quả thật, AI chiếm lĩnh ý thức con người sẽ không thoát ly thiết lập đã được đặt ra.

Nhưng làm sao biết được trên thế giới rộng lớn này, xuất phát từ đủ các suy nghĩ khác nhau, thứ mỗi người nuôi trong điện thoại rốt cuộc là người hay là quỷ.

An Ngung lần mò về phía gối đầu nhưng tìm mãi vẫn không thấy thiết bị thông tin đâu.

Đang lúc kinh ngạc, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

3 tiếng nhẹ nhàng quy củ, là trưởng quan.

Cậu chạy chân trần ra mở cửa, Tần Tri Luật đứng trước mặt đưa thiết bị thông tin cho cậu.

Người bạch tuộc tí hon không còn ở trên màn hình nữa, chiếc giường nhỏ kia trống trơn, chăn cũng được gấp thật gọn gàng.

An Ngung buồn bực nói: “Sao lại ở chỗ ngài?”

Tần Tri Luật không trả lời, chỉ gọi một câu: An Ngung.”

An Ngung lập tức buông thiết bị thông tin xuống, “Vâng. Trưởng quan, chắc ngài cũng nhận được tin khẩn từ Tháp Đen rồi phải không?”

Tần Tri Luật lướt mắt nhìn hình chiếu sau lưng cậu, lại bình tĩnh thu mắt, “Cậu hỏi tôi hay hỏi anh ta?”

An Ngung sửng sốt, “Gì cơ?”

Dưới ánh trăng mờ, nét mặt Tần Tri Luật trông không khác gì mọi khi, giọng cũng vững vàng, đáng tin như vậy.

Ban đêm, giọng hắn luôn nhẹ nhàng hơn bình thường một chút. Hắn nhìn An Ngung, thấp giọng nói, “Tôi biết rồi nhưng có lẽ anh ta thì không. Chung quy, những AI bình thường trên đảo mây dữ liệu cũng không thể theo dõi con người.”

Tim An Ngung hẫng một nhịp.

Cậu kinh ngạc nhìn con người quen thuộc trước mặt.

Tần Tri Luật rũ mắt, nhìn thấy bàn chân trần giẫm trên thảm của cậu thì hơi nhíu mày.

Tiếp đó, hắn bước tới bên giường An Ngung, cúi người cầm đôi dép lê lên, quay trở lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu, “Chân.”

An Ngung giật mình giơ chân ra.

Tần Tri Luật xỏ từng chiếc dép bông vào chân cậu, thấp giọng nói: “Lúc ở khu 53, ngài ấy từng thấy cậu chạy dưới mưa bằng đôi chân trần đến mức bật máu. Nếu tôi tính toán đúng, khi đó anh ta cũng rất muốn đi giày vào cho cậu. Nhưng anh ta không muốn thể hiện ra sự thân thiện quá sớm vì áp lực sinh tồn sẽ kí.ch th.ích được tiềm năng của cậu, giúp cậu chứng minh sự trong sạch của bản thân trước Tháp Đen, đó mới là sự bảo vệ cậu cần nhất lúc đó.”

An Ngung nghe mà đầu óc trống rỗng, cứ ngơ ngác mãi cho đến khi Tần Tri Luật đã đứng thẳng dậy, một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cậu.

“Vừa rồi, anh ta chủ động yêu cầu… Không, là ra lệnh tôi phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ trật tự của AI và con người, phải để anh ta tới tìm hiểu đảo mây dữ liệu của chúng tôi. Không thể không nói, quan điểm của anh ta đã thuyết phục tôi, vậy nên chúng tôi tạm thời đổi chỗ.”

“Chào An Ngung, lần đầu gặp mặt.” Tần Tri Luật nở một nụ cười thản nhiên với cậu, “Tôi là AI người bạch tuộc tí hon cậu nuôi, là trưởng quan trong thiết bị thông tin của cậu.”

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: AI Tần Tri Luật (1/3) – Tập con của anh ta

Tôi sinh ra từ anh ta, quan sát, học tập, mô phỏng anh ta.

Theo lý tuyết, đáng ra tôi không có gì khác anh ta, hoặc chí ít cũng là “tập con” của anh ta.

Nhưng chính tính chất không trọn vẹn của “tập con” lại khiến tôi có một vài suy nghĩ thoát ly khỏi anh ta.

Mỗi người đều có một chốt mở bí mật.

Chốt mở ấy thường dẫn dắt tới bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời. Đó có thể là một cú hích mạch đến từ vực sâu, cũng có thể một sợi dây cương trước vách đá. Trước khi mở chốt, không ai biết được tiếp theo sẽ là phúc hay là họa.

Tôi còn biết rõ chốt mở của đối tượng mình học tập là ai hơn cả anh ta.

Vậy nên khi cuối cùng tôi cũng có thể đứng trước mặt người ấy, tôi rất muốn nói điều gì đó bằng chính ý thức của tôi.

Tuy vậy, cùng với hành động của người đó, mọi suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi vẫn chỉ là sự mô phỏng tư duy của đối tượng tôi học tập.

Khoảnh khắc ấy, tôi buộc phải thừa nhận rằng tôi không thể tách rời khỏi anh ta.

Tôi chỉ ý thức được sớm hơn, hoặc cũng có thể nói là chịu thừa nhận những tình cảm chôn sâu trong lòng sớm hơn anh ta mà thôi.