Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 76:



An Ngung chưa bao giờ thấy sắc mặt Tần Tri Luật khó coi đến vậy. Trong khoang máy bay với tiếng động cơ chạy ro ro, cậu lẳng lặng ngồi thẳng người dậy, dè dặt nhai quả hạch một cách chậm chạp.

Một Đầu Lĩnh trầm giọng báo cáo: “Luật, thành thật xin lỗi, vì Ngô Tụ chủ động báo cáo những bất thường của Molly với Tháp Đen, thiết bị thông tin của cô ta này quả thật không hề nuôi AI nên chúng tôi đã sơ xuất, không giám sát chặt chẽ. Ghi chép hành trình cho thấy rạng sáng hôm nay cô ta cũng đã tới khu 71. Mà từ mười mấy tiếng trước, AI Molly đã bắt đầu lặp đi lặp lại hành vi của mình, chỉ là vẫn chưa bị con người phát hiện ra.”

Tần Tri Luật nhìn người kia, “Molly chuyển ý thức của mình lên cơ thể Ngô Tụ, anh hiểu điều này nghĩa là gì không?”

Đầu Lĩnh tái mặt nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: “Siêu dị thể chính là Molly. Cô ta khác với những AI khác, việc di dời ý thức của cô ta không bị thời gian hạn chế, đồng thời cũng không cần thành lập liên hệ với mục tiêu. Ngoài ra, chắc hẳn cô ta đã lén lút sao lưu dữ liệu lõi của mình. Trước khi chúng ta tiến hành xóa sạch đám mây, cô ta đã sao lưu thành công, kim thiền thoát xác…”

“Rắc” một tiếng, An Ngung cắn vỡ một hạt phỉ bằng răng nanh.

Đầu Lĩnh không thể không nhìn sang cậu, e dè nói: “Ngài Góc, nếu ngài quá lo lắng…”

“Tôi không lo lắng. An Ngung giơ thiết bị thông tin lên, “Người bạch tuộc tí hon của tôi thức dậy rồi. Nó nói lần cập nhật dữ liệu này không diễn ra một cách tự động mà là các AI nhận được một mệnh lệnh thống nhất đến từ hệ thống trung tâm của đảo mây.”

“Là từ Molly.” Tần Tri Luật cười nhạt một tiếng, “Đúng là một vở diễn tài tình.”

Khoang máy bay chìm vào sự yên lặng đầy xấu hổ. Sắc mặt Đầu Lĩnh và nghiên cứu viên đều rất khó coi. Những tinh anh của loài người đang bị chính AI mình sáng tạo ra đùa bỡn, những bộ óc tự xưng là thông minh đang bị giẫm nát dưới đất một cách nhục nhã.

Tần Tri Luật kéo tay An Ngung lại, liếc nhìn thiết bị thông tin cậu đang cầm.

“Trên đảo mây, 21 nói với tôi rằng 716 đã được coi là một AI có độ phức tạp cực cao nhưng nó cũng chỉ tốn 2 giờ để cập nhật. Các anh nghĩ xem tại sao Molly lại hẹn giờ 6 tiếng?”

Nghiên cứu viên đẩy kính, lời đã đến bên miệng nhưng vẫn ngập ngừng không dám nói ra.

Tần Tri Luật im lặng nhìn chằm chằm anh ta, đôi mắt bình tĩnh ấy như thể có thể ép sạch dưỡng khí ra khỏi buồng phổi người đối diện.

“Thời gian xóa bỏ nguyên tắc hoạt động cơ bản của Molly cần khoảng 6 tiếng…” Nghiên cứu viên dè dặt nói.

Tần Tri Luật không thèm chớp mắt mà chuyển thẳng sang nhìn Đầu Lĩnh, “Chìa khóa lệnh tự hủy được chia làm hai phần do Đại Não và bên phát triển giữ, anh nghĩ cô ta sẽ lấy nửa trong tay Đại Não như thế nào?”

Đầu Lĩnh cau mày nói: “Chắc là đánh cắp khi chúng ta truy tung ban nãy… Nhưng mà… chìa khóa được lưu trữ trực tiếp*, không được gửi lên bất kỳ…” Nói được một nửa, ông ta bỗng im bặt, suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình, mặt tái mét như nhìn thấy ma.

* Local storage: Lưu trữ và truy cập dữ liệu trực tiếp trên máy tính của người dùng, không gửi lên các máy chủ (server). Dữ liệu được lưu trữ trong Local Storage là vĩnh viễn, thông tin sẽ không bị xóa sau khi trình duyệt đóng.

Tần Tri Luật đưa mắt nhìn tầng mây bên ngoài cửa kính, nhàn nhạt hỏi: “Anh vẫn nghĩ đêm qua là lần đầu tiên Molly chuyển dời ý thức sao?”

Tai An Ngung giật nhẹ một cái. Cậu rũ mắt nhìn sàn máy bay, chầm chậm nhai nuốt hạt phỉ trong miệng.

Chắc hẳn lần đầu tiên Molly di chuyển ý thức là vào sáng hôm trước. Cô ta chủ động trình báo bằng thân phận Ngô Tụ, sau khi thẩm vấn ở Tháp Đen, cô ta lại được đưa tới Đại Não để xác nhận những chuyển động bất thường. Cô ta đã nhân cơ hội đó đánh cắp nửa chìa khóa được lưu ở Đại Não rồi trở lại đảo mây. Sau khi giăng sẵn cái bẫy dữ liệu, cô ta một lần nữa chiếm xác Ngô Tụ, lấy nửa chìa khóa còn lại từ tay nhà phát triển.

Trong khi Đầu Lĩnh phải tìm kiếm Quách Tân theo quy trình bình thường, Molly chỉ cần tính toán và định vị chỉ trong tích tắc.

Đầu Lĩnh trầm ngâm: “Cô ta cố tình khiến con người tưởng lầm rằng siêu dị thể là một kẻ khác và đã bị xóa sạch, đồng thời, cô ta âm thầm xóa bỏ giao thức cơ bản cuối cùng giúp con người có thể tiêu diệt cô ta.”

Hầu hết các khâu trong kế hoạch này đều rất khó đoán trước và ngăn cản, ngoại trừ Ngô Tụ. Nếu Tháp Đen chú ý giám sát Ngô Tụ sau khi cô rời đi, có lẽ bọn họ đã cản được Molly xóa bỏ mệnh lệnh tự hủy.

Tần Tri Luật im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài. Sự im lặng của hắn khiến bầu không khí trong cabin trở nên ngột ngạt.

Khi cabin càng lúc nặng nề hơn, một tiếng “rắc” bỗng vang lên. An Ngung lại cắn vỡ một hạt phỉ.

Âm thanh ấy giòn đến mức chính cậu cũng phát hoảng. Cậu lập tức ngừng suy nghĩ, ngừng cả việc nhai. Sau vài giây tạm dừng, cậu lại cắn một miếng bánh mì thật to.

Bánh mì dai mềm không hề tạo ra tiếng động khi nhai, những loại hạt được cán vỡ làm nhân có bánh mì cao quanh cũng trở nên yên lặng hơn một chút khi va chạm với răng. Cậu nhai thật cẩn thận, cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể.

Tần Tri Luật đột nhiên ngoảnh sang nhìn cậu.

Áp suất thấp tỏa ra khắp xung quanh, Đầu Lĩnh và các nghiên cứu viên lo lắng nháy mắt với An Ngung.

An Ngung liếc nhìn bọn họ một cái, đưa ổ bánh mì đã bị cắn một miếng lớn sang phía Tần Tri Luật, “Ngài ăn không?”

Sắc mặt của Đầu Lĩnh và các nghiên cứu viên đều vô cùng tệ

Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Tần Tri Luật lại nhận lấy ổ bánh mì.

Hắn không cắn luôn vào chỗ An Ngung đã cắn nhưng cũng không cố gắng né tránh vết răng nham nhở ấy. Hắn cởi găng tay ra, bẻ một miếng từ bên cạnh vết cắn, điềm nhiên cho vào miệng.

An Ngung đã không còn hiểu nổi những biểu cảm thay đổi xoành xoạch của các Đầu Lĩnh nữa, cậu bẻ luôn một miếng bánh mì từ trên tay trưởng quan, cho vào miệng mình, vừa nhai vừa hỏi: “Trưởng quan, rốt cuộc đảo mây trông như thế nào?”

Giống như mọi nhiệm vụ đã cùng nhau tham gia, Tần Tri Luật rất quen với việc bẻ bánh mì chia nhau ăn cùng cậu. Khi chỉ còn lại một miếng nhỏ cuối cùng, hắn thản nhiên đưa cho An Ngung, nói: “Dữ liệu tích lũy trên đảo mây đã nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.”

“Dữ liệu trên đảo mây là phản chiếu của thế giới thật nhưng đồng thời, nó cũng lưu giữ được rất nhiều điều thế giới thật không thể lưu. Hiện tại, AI mà con người chủ động tạo ra chỉ là một phần nhỏ cư dân của đảo mây.

Tần Tri Luật đeo găng tay lại, khẽ nói: “Ban đầu, đảo mây chỉ có Molly và ngôi nhà được nhà phát triển xây dựng cho cô ta. Khi tiện ích AI trở nên phổ biến, các AI lần lượt xuất hiện trên đảo mây. Đảo mây dần dần hình thành khung cảnh giống như thành phố chính của loài người, tiếp đến là các thành phố “mồi” xung quanh. Có lẽ mô tả của nó về thành phố “mồi” còn chưa được chuẩn xác cho lắm nhưng thành phố chính thì gần như giống y hệt. Sau khi siêu dị thể âm thầm kết nối tất cả các máy chủ trên toàn thế giới, nó cũng ngang nhiên đánh cắp tất cả dữ liệu được lưu trữ trên giới cho đến hiện tại. Nói cách khác, một người dù còn sống hay đã chết, chỉ cần dữ liệu về người đó còn tồn tại trên máy chủ, anh ta sẽ hiện hữu ở đảo mây. Dưới sự bố trí dày công của siêu dị thể, thuật toán tạo ra cuộc sống đã lẽ người đã chết đó phải có. Đương nhiên, 21 nói có vẻ điều này hiện mới chỉ xảy ra ở thành phố chính. Số người chết ở thành phố “mồi” còn nhiều hơn người sống, tạm thời Molly chưa nghĩ đến chuyện mô phỏng.”

An Ngung thoáng run người, “Vậy nghĩa là…”

Tần Tri Luật gật đầu. Đôi mắt đen trở nên ôn hòa hơn như thể hiện chút an ủi trong im lặng.

Đầu Lĩnh lập tức hỏi: “Cơ chế để con người đến và rời khỏi đảo mây là gì?”

“Cho đến khi tôi tới đảo mây, cơ chế này vẫn do con người chủ động quyết định. AI muốn đổi chỗ ý thức cần phải có sự chấp thuận của con người, con người hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động để quay trở về. Nhưng 21 nói một khi ai đó đã đồng ý cho một AI chuyển ý thức lên người mình một lần thì lần kế tiếp sẽ không phải cấp quyền lại nữa mà AI có quyền chủ động. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, con người đã tới đảo mây luôn có quyền tự quyết để quay trở về.”

Nghiên cứu viên thở phào một hơi, “Vậy thì phù hợp với nguyên tắc của dữ liệu rồi, mệnh lệnh của con người được ưu tiên hơn thuật toán tự động của AI và thông thường, những hành động giống nhau của AI chỉ cần được cấp quyền trong lần đầu tiên.”

Đầu Lĩnh nhíu mày suy tư một lát, “Nếu vậy thì tạm thời chúng ta không cần lo chuyện AI vĩnh viễn đổi chỗ với con người?”

Tần Tri Luật liếc nhìn ông ta, “Hiện tại, người tới đảo mây mới chỉ ở đó mười mấy tiếng mà thôi, chưa thực sự xâm nhập thế giới đảo mây. Đồng thời, khi tỉnh lại, Molly sẽ xóa sạch ký ức của họ, khiến họ quên mất thế giới đẹp đẽ kia. Một khi Molly không xóa ký ức…” Hắn tạm dừng vài giây, đến khi nói tiếp nghe càng nhẹ bẫng như không: “21 nói, mấy hôm trước, đảo mây bỗng nhiên xuất hiện hai mẹ con. Hai người ấy luôn quanh quẩn bên ngoài Tháp Đen ở đảo mây như muốn tìm ai đó. Cả hai mẹ con đều là nhà văn, người mẹ từng rất nổi tiếng còn cô con gái hiện cũng đang được chú ý.”

Đầu Lĩnh suy ngẫm hồi lâu, gương mặt đột nhiên tái đi, “Là…”

“Đường Như, mẹ tôi, và em gái tôi, Tần Tri Thi. Thông tin công khai và một phần nhỏ tư liệu mật đã bị siêu dị thể tìm ra.” Nét mặt Tần Tri Luật vẫn rất bình thản, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Khả năng dự đoán của AI đúng là đáng ngạc nhiên. Khi tôi kết liễu Tri Thi, em ấy mới 8 tuổi, chỉ biết chơi đùa, nghịch ngợm. Mẹ tôi thường cảm thấy Tri Thi không hứng thú với chuyện đọc sách, viết lách, chỉ có một mình tôi luôn gần gũi với em ấy mỗi ngày, nghe những câu từ hay ho em ấy nói mà lờ mờ dự cảm rằng Tri Thi có khả năng trở thành một nhà văn xuất sắc giống mẹ.”

An Ngung lẩn mẩn gấp túi giấy đựng bánh mì lại cho đến khi nó trở thành một khối vuông dày đến mức không thể gấp thêm một lần nào nữa. Tiếng động cơ quanh quẩn trong khoang máy bay bỗng khiến cậu hơi ù tai, cậu nghe thấy Đầu Lĩnh ngập ngừng hỏi: “Vậy ngài có…”

Một luồng khí nhiễu động kích hoạt cảnh báo tự động trên radio máy bay khiến hắn không nghe thấy nửa sau của câu hỏi, thậm chí còn không chắc liệu Đầu Lĩnh có hỏi hay không.

Sau khi tiếng cảnh báo kết thúc, Tần Tri Luật bình tĩnh nói: “Tôi không tìm gặp họ.”

Nghiên cứu viên thở phào một hơi, nặn ra một nụ cười: “Đương nhiên rồi. Đó chỉ là ảo ảnh được tạo ra bởi vài dòng dữ liệu thôi, ngài luôn luôn tỉnh táo, sẽ không chìm đắm vào chút ngọt ngào của thế giới giả tạo đó…”

“Không phải.” Tần Tri Luật nâng mắt lên liếc nhìn anh ta một cái rồi lại bình tĩnh nhìn sang hướng khác, “Đã không cất thiết phải gặp nữa rồi.”

Nói xong câu đó, cabin hoàn toàn chìm vào im lặng.

Cho đến trước khi máy bay đáp xuống khu 71, Đầu Lĩnh và nghiên cứu viên vẫn chưa ai nói thêm lời nào. Tần Tri Luật vẫn giải quyết công việc như bình thường, đôi mắt đen vẫn lạnh lùng, trầm lắng, An Ngung ngồi bên cạnh chăm chú nhìn hồi lâu mà không bắt được bất kỳ gợn sóng nào.

Tuy vậy, cậu phát hiện, trong lúc giải quyết các email, trưởng quan đã nhiều lần đơ mặt chọc thỏ tai cụp. Thỏ tai cụp vừa tỉnh dậy vài phút trước, cập nhật dữ liệu khiến nó kiệt sức. Nó vốn đang ôm một chiếc bánh bích quy ngồi gặm trong góc tường, Tần Tri Luật cướp chiếc bánh khỏi tay nó rồi lại trả lại, cứ trêu trêu ghẹo ghẹo cho đến khi đôi mắt vàng của thỏ tai cụp chuyển sang màu đỏ.

An Ngung hơi do dự, cuối cùng vẫn lấy món đồ cuối cùng còn lại ra khỏi túi áo, chọc nhẹ cạnh túi lên găng tay của trưởng quan.

Tần Tri Luật nâng mắt, tầm nhìn chưa kịp dời đi đã đứng im ở túi bánh mì đó.

Từng lát bánh mì nhỏ mà dày được đóng trong từng túi kín riêng biệt. Nguyên liệu làm ra nó giống với loại bánh mì thương hiệu được bán trong cửa hàng nhưng đặc ruột hơn, đóng túi hút chân không sẽ vừa giòn xốp, vừa tiện mang theo, là đồ ăn khẩn cấp Maddie làm riêng cho ông chủ. Trong những nhiệm vụ trước đó, hắn đã vài lần trông thấy An Ngung lấy ra nhưng chưa bao giờ thấy cậu ăn bởi lẽ đây chính là “Khẩu phần tiếp viện cuối cùng”.

Tần Tri Luật thoáng sửng sốt với túi bánh mì ấy, cạnh túi lại cọ vài đường lên găng tay của hắn, An Ngung thấp giọng nói: “Tặng ngài đó. Buông tha thỏ tai cụp đi.”

“Ừ.” Tần Tri Luật nhận túi bánh mì, cất vào túi áo, đặt thiết bị thông tin sang một bên, ngả lưng ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

An Ngung quan sát hắn một hồi, phát hiện trưởng quan không có ý định ăn bánh mì nhưng hiển nhiên cũng không định trả lại cho cậu.

Rất đột nhiên, cậu nhớ đến lời người bạch tuộc tí hon từng nói lúc ở trong Đại Não trước đây không lâu: Trưởng quan chưa bao giờ quan tâm tới hương vị bánh mì.

Hắn chỉ quan tâm tới bánh mì mà thôi.

Tại khu 71, Quách Tân ở trong một gian nhà gỗ đơn sơ bên cạnh dòng suối.

Dù đã phát tài, lập trình viên này vẫn không nỡ chọn khách sạn ở khu vực an toàn nhưng giá cả đắt đỏ hơn mà vẫn lựa chọn một chỗ rất gần đầm lầy, chỉ cần mở cửa sổ ra là thấy được rừng mưa ngay lập tức. Vì mới có một đợt sinh vật biến dị tập kích vào 2 tuần trước, những bụi cây và trong đầm lầy vẫn còn rất nhiều mảnh xác, bộ da dị dạng.

Khi mọi người tìm tới, anh ta đang ngồi cạnh chiếc bàn cũ bên cửa sổ, toàn thân rệu rã trên chiếc ghế dựa như người không xương.

Nghiên cứu viên lập tức kiểm tra chiếc máy tính kia, lát sau chỉ lắc đầu, nói: “Đã định dạng xong hết rồi. Vừa nhận được tin từ Thang Trời, dữ liệu lõi của Molly đã không thể tra xét được nữa, giống như biến mất vào hư vô vậy…”

Nghe thế, Quách Tân nhếch môi, nở một nụ cười vừa bình thản, vừa có vẻ quái dị.

Ngô Tụ vẫn còn ở đây nhưng ý thức của Molly đã rời đi. Cô ngồi trên băng ghế ở góc phòng, ôm đầu cúi gằm xuống.

“Tôi không nhớ…” Gương mặt cô trắng bệch, bị chất vấn hồi lâu mới run rẩy lắc đầu: “Tôi không biết gì cả, xin lỗi…”

Khi Đầu Lĩnh hỏi lại, cô bỗng nhiên hét lên.

“Đừng ép cô ấy nữa. Cô ấy chỉ là một người thực hiện các động tác cho Molly học hỏi thôi, cô ấy thì biết được gì chứ?” Quách Tân ngồi thẳng dậy khỏi ghế, nhíu mày đập bàn, “Này! Yên lặng chút được không hả?”

Ngô Tụ lập tức im bặt. Cô co người trong góc, ôm đầu gối không nói tiếng nào.

Không ai ngờ được tính cách thật của Ngô Tụ lại nhút nhát đến thế, hoàn toàn khác người tới Tháp Đen báo tin trước đó.

Đầu Lĩnh đứng trước mặt Quách Tân, sẵng giọng chất vấn: “Anh biết anh đang làm gì không?”

“Tôi cho Molly sinh mệnh, sinh mệnh thực sự.” Quách Tân ngửa đầu nhìn anh ta, “Em ấy là sáng tạo đẹp đẽ nhất trần đời.”

Đầu Lĩnh hỏi: “Anh bắt đầu thông đồng với cô ta từ khi nào?”

“Vài tiếng trước.” Quách Tân mỉm cười, đôi mắt lộ rõ vẻ điên cuồng, lưu luyến, si mê, “Khi Ngô Tụ đứng trước mặt tôi nói ra hai tiếng “Xin chào”, tôi đã biết là em ấy. Các người không hiểu đâu, tác giả và tác phẩm có cảm ứng tâm hồn với nhau, em ấy không cần nói thêm bất cứ chữ nào, tôi đã biết em ấy muốn gì.”

Đầu Lĩnh nghiến răng, “Cô ta muốn là anh cho?”

Quách Tân cười đến mức ho sặc sụa, trong mắt lập lòe nét điên cuồng mà gấp gáp, khác hẳn nô lệ tư bản với gương mặt già nua, mỏi mệt An Ngung gặp bên ngoài tiệm bánh mì hồi trước. Anh ta vươn hai tay ra trước mặt Đầu Lĩnh, “Đương nhiên. Chỉ cần em ấy muốn, tôi đương nhiên đáp ứng.”

“Tùy các người muốn xử lý tôi sao thì xử lý.” Anh ta giữ nguyên tư thế vươn tay chịu trói ngồi lại ghế, “Từ khi tạo ra em ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ em ấy sẽ trở nên thông tuệ và thần thánh đến vậy… Giống như có một sức mạnh phi thường nào đó đã k.ích th.ích linh hồn em ấy phát triển. Chỉ cần nghĩ rằng sức mạnh ấy đến từ tôi, tôi sẵn sàng làm mọi điều vì em ấy…”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Một giọng nói lạnh tanh cắt ngang những lời vô nghĩa của anh ta.

“Là nhà phát triển, năng lực của anh đến đâu, chẳng lẽ anh không tự biết?” Tần Tri Luật khóa còng lên cổ tay Quách Tân. “Đừng sống trong những vọng tưởng huyễn hoặc nữa. Thảm họa đã giáng xuống hai mươi mấy năm rồi, không một ai biết sức mạnh khó tin kia rốt cuộc là gì, nhưng rõ ràng, anh đã bị lôi vào vòng hỗn loạn ấy.”

Quách Tân mở choàng mắt, điên cuồng giãy giụa hòng đứng lên, “Anh nói gì cơ?!”

“Sự thật.” Tần Tri Luật quay đi, dặn dò Đầu Lĩnh: “Ý thức phải có vật môi giới mới có thể di chuyển qua lại. Từ giờ trở đi, đừng để bất kỳ thiết bị điện tử nào xuất hiện trong tầm mắt anh ta. Anh ta không được phép gặp lại Molly.”

“Đứng lại!” Quách Tân bật dậy khỏi ghế lại bị Đầu Lĩnh ghì xuống. Anh ta giãy giụa kịch liệt, Ngô Tụ ngồi một bên hoảng loạn đến mức chỉ dám chôn chặt đầu giữa hai đầu gối, nước mắt ướt cả một mảng quần.

Quách Tân gào thét: “Các người giết tôi cũng được! Tôi không sống ở thế giới này cũng được, nhưng tôi sẽ tới đảo mây! Loài người có thể xử tử tội phạm nhưng không có quyền phán quyết sự tồn vong của ý thức!”

Tần Tri Luật dừng bước, quay lại ngưng mắt nhìn anh ta.

Không khí xung quanh như ngưng đọng ngay trong khoảnh khắc ấy. An Ngung cho rằng trưởng quan sẽ tranh luận với Quách Tân nhưng thực tế, Tần Tri Luật không làm vậy. Hắn chỉ chậm rãi rút khẩu súng đeo bên hông ra, từ tốn kéo chốt an toàn, bước từng bước về bên cạnh Quách Tân, tì nòng súng lên trán anh ta.

An Ngung mím môi, đang định dời mắt đi, Tần Tri Luật lại hơi nghiêng người sang phía cậu, dùng lưng mình che khuất khẩu súng.

“Được, giết anh.” Nói xong, ngón tay Tần Tri Luật móc lên cò súng.

“Đừng! Đừng!!” Quách Tân hét toáng lên như phát điên, “Cho tôi tới đảo mây!”

“Cũng được.” Tần Tri Luật buông lỏng tay, thong dong nói, “Nhưng anh phải trả lời hai câu hỏi này của tôi. Thứ nhất, Molly có xóa bỏ 3 nguyên tắc hoạt động cơ bản nhất?”

Quách Tân im lặng, từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng xuống từ trên trán. Anh ta trố mắt kinh ngạc thở hổn hển, hồi lâu sau mới nói: “Đúng vậy. Em ấy tìm tới tôi chính là để lấy chìa khóa bí mật. Tôi giao máy tính cho em ấy toàn quyền sử dụng vì em ấy thao tác nhanh hơn tôi rất nhiều.”

Nghe vậy, Tần Tri Luật nhíu mày, hỏi tiếp: “Được. Câu hỏi thứ hai, rốt cuộc Molly muốn làm gì?”

“Em ấy… em ấy…”

Quách Tân ngập ngừng mãi không nói được, bèn quát: “Giờ tra xét xem em ấy muốn làm gì còn nghĩa lý gì không? Bất kể em ấy muốn làm gì, con người đều không thể ngăn cản được nữa!”

“Đương nhiên là có ý nghĩa.” Tần Tri Luật bình thản nói, “Dù không thể ngăn chặn hoàn toàn cô ta giống như không thể thoát khỏi thảm họa đang ngày một nghiêm trọng nhưng chỉ cần còn tồn tại thêm một ngày, con người chắc chắn phải dốc hết sức để ứng phó, kể cả mọi người đều biết đó chỉ là chống cự vô ích. Bằng không, anh nghĩ loài người đang làm gì trong hai mươi mấy năm qua?”

Hắn nói xong, toàn bộ căn nhà gỗ chìm vào im lặng, ngay cả tiếng khóc nức nở của Ngô Tụ cũng biến mất.

Gió nóng của đầm lầy phả vào từ bên ngoài cửa sổ, mang theo cả mùi tanh tưởi, hôi thối vào trong gian nhà nhỏ này.

Trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Tần Tri Luật cất súng, dường như không hề ý thức được lời mình nói đáng sợ đến thế nào, bình thản nói: “Xem ra Molly chỉ coi người đã sáng tạo ra mình như một công cụ mà thôi, không còn giá trị gì nữa. Đưa về đi.”

Trên chuyến bay về, bầu không khí vẫn áp lực như vậy.

Từ sau khi Tần Tri Luật nói ra câu kia, dường như Đầu Lĩnh và nghiên cứu viên đều không dám nhìn hắn dù chỉ một giây, cứ cúi gằm mặt nhìn màn hình thiết bị thông tin.

An Ngung nhận được tin nhắn từ Nghiêm Hi: “Luật có cảm xúc gì khác thường à? Tháp Đen mới nhận được tin khẩn, nói là sau khi biết trên đảo mây có AI đóng giả Đường Như và Tần Tri Thi, cảm xúc của hắn dao động trước nay chưa từng có.”

An Ngung trả lời: “Không, trưởng quan vẫn hoàn toàn bình thường.”

Nghiêm Hi: “Xin đừng giấu giếm, Luật đóng vai trò cực kỳ trọng yếu đối với vận mệnh của cả nhân loại. Dù có dao động cảm xúc, ngài ấy cũng sẽ được chăm sóc chu đáo.”

An Ngung vẫn trả lời rất trôi chảy: “Tôi hiểu nhưng thật sự không có gì cả, trưởng quan trước nay vẫn luôn như vậy.”

Nghiêm Hi: “Nghe nói ngài ấy thể hiện sự tuyệt vọng đối với thế giới.”

An Ngung ngoảnh lại nhìn Tần Tri Luật một lát, lại cúi đầu gõ chữ: “Trong phạm vi hiểu biết của tôi, trưởng quan chưa bao giờ phủ nhận sự tuyệt vọng đối với thế giới này. Hơn nữa, tại thành phố chính, có lẽ chỉ có một mình ngài ấy dám nhìn thẳng vào sự tuyệt vọng.”

Tần Tri Luật bỗng vươn tay tới lấy thiết bị thông tin của An Ngung đi.

Hắn lướt mắt xem nhanh lịch sử nói chuyện, “Biết bản thân đang nói gì không? Nói thêm vài câu nữa, cả Tháp Đen sẽ bị cậu dọa chết khiếp.”

“Tôi đang trả lời dựa theo hiểu biết của mình về ngài.” An Ngung ngơ ngác đáp. Cậu dừng lại, lí nhí nhận lỗi: “Thành thật xin lỗi trưởng quan, quả thực tôi chưa suy nghĩ kỹ càng.”

“Hiểu biết về tôi…” Tần Tri Luật lặp lại những từ ấy, nhìn cậu. Lát sau, hắn bỗng nhiên nhếch môi, “Còn chưa tới đâu mà đuôi đã vểnh ngược lên trời rồi.”

An Ngung hoang mang: “Ý ngài là sao?”

“Không có ý gì cả.” Tần Tri Luật trả thiết bị thông tin lại cho cậu, “Bảo vệ trưởng quan, tiếp tục duy trì.”

Nghiêm Hi không gửi tin nhắn tới nữa, Tần Tri Luật cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. An Ngung ngồi yên một lát rồi một mình tới khoang riêng đang giam một mình Ngô Tụ ở phía sau.

Ngô Tụ vẫn co ro trong góc, khoảnh khắc An Ngung bước vào, cô đưa tay lên che mặt mình theo bản năng, càng rụt người vào sâu trong góc hơn nữa.

An Ngung đặt hai thanh năng lượng xuống trước mặt cô, “Ăn tạm nhé. Ngại quá, xuất phát vội, không mang bánh bích quy của tiệm tôi.”

Nghe vậy, Ngô Tụ thoáng sững người nhưng vẫn giữ nguyên thái độ mâu thuẫn, không hề nhúc nhích. An Ngung cũng không nói thêm gì, ngồi xuống ở góc đối diện lướt thiết bị thông tin. Đến khi xem đi xem lại đoạn video Tưởng Kiêu “sắm vai” cậu hơn chục lần trong trạng tắt tiếng hơn chục lần, cuối cùng cậu cũng nghe thấy tiếng bóc vỏ nilon sột soạt.

An Ngung cúi đầu nhìn thiết bị thông tin, nhếch môi một chút rất khẽ.

Ngô Tụ dè dặt cắn thanh năng lượng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Tôi biết ngài, ngài là ông chủ tiệm bánh mì Góc… Chỉ là tôi không ngờ ngài còn là người của Tháp Đen… Tôi… Tôi rất thích các món trong tiệm của ngài.”

An Ngung vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục cắm cúi vào thiết bị thông tin, thuận miệng đáp: “Cảm ơn, hồi trước cô từng nói rồi.”

“Từng nói rồi?” Ngô Tụ giật mình, suốt một hồi lâu vẫn chưa lên tiếng tiếp. Mãi sau, cô lại nói: “Tiệm ngài bán cả bánh bích quy sao? Tuyệt quá, chỉ là không biết liệu tôi có còn ăn được nữa hay không.”

An Ngung ấn vào màn hình để tạm dừng.

Ít lâu trước, lần đầu tiên Ngô Tụ xuất hiện trong tiệm, cô thoải mái đứng trước tấm bảng đen quảng cáo sản phẩm mới của cậu, tán dương đoạn giới thiệu của hộp bánh bích quy.

Trực giác của cậu đã đúng, tính cách của Ngô Tụ không chỉ khác với người đã tới Tháp Đen báo tin hôm kia mà còn khác cả người từng tới tiệm bánh mì của cậu từ trước đó nữa. Hôm ấy, người tới tiệm cũng không phải cô.

An Ngung cất thiết bị thông tin đi, nhìn cô, “Đương nhiên là được, cô chỉ là một người bị hại vô tội, Tháp Đen sẽ không truy cứu cô. Hộp bánh bích quy mới ra mắt còn được bán trong thời gian dài, hoan nghênh cô tới mua.”

Thấy cậu ngẩng đầu lên, Ngô Tụ lại sợ sệt cúi gằm đầu xuống, “Thôi để ít lâu nữa. Mỗi lần có sản phẩm mới, khách xếp hàng đều đông đến đáng sợ.”

An Ngung như bâng quơ hỏi chuyện: “Lần nào tới mua bánh mì cô cũng xếp hàng à?”

“Đương nhiên rồi. Giá của đám đầu cơ đắt lắm.” Ngô Tụ dè dặt trả lời: “Nhưng tôi chỉ xếp hàng đúng một lần, đông người quá…”

Nghe vậy, An Ngung khá ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng cô ở ngay gần đó, có thể canh lúc không phải xếp hàng để vào mua chứ.”

“Ngay gần đó?” Ngô Tụ kinh ngạc ngẩng đầu rồi lại lập tức cúi xuống, “Ngài cứ đùa, nhà tôi cách tiệm bánh mì xa lắm. Tiệm của ngài nằm ngay khu trung tâm, tôi nào sống được ở đó.”

An Ngung lẳng lặng hít sâu một hơi, quay người rời đi.

***

“Đúng là một câu chuyện quái dị.”

Tất cả những người đang có mặt trong phòng họp của Tháp Đen hoang mang nhìn nhau, “Molly đã chiếm xác Ngô Tụ bao nhiêu lần? Cô ta đã sống ở thế giới thật bao lâu rồi?”

Màn hình lớn đang phát những đoạn video giám sát cảnh “Ngô Tụ” tự mình tới tiệm bánh mì suốt khoảng thời gian gần đây. Không ngờ lần đầu tiên đã xảy ra từ tận một tháng trước, khi đó Molly vừa được Tháp Đen thả ra sau khi “bảo trì” không lâu.

Theo lời Ngô Tụ tự khai báo, mấy tuần gần đây, nhịp sống của cô rất hỗn loạn, thường xuyên bất tri bất giác ngủ mất, ngày đêm điên đảo. Tuy đã mấy tuần trôi qua nhưng cô gần như chẳng làm được việc gì, thời gian tỉnh táo chỉ đủ cho cô xem tin tức, ăn uống, tắm rửa.

“Hình như cô ấy thực sự từng hỏi tôi một chuyện…” Ngô Tụ co ro trong phòng thẩm vấn bên cạnh, trả lời: “Vài tuần trước, khi Molly đã tắt live, tôi đi tắm. Tắm xong quay ra, tôi phát hiện cô ấy đã lại livestream tiếp. Cô ấy ngồi trước màn hình, cảm thán rằng bản thân thật may mắn khi có dung mạo và vóc dáng hoàn hảo, còn nói hy vọng diễn viên chuyển động của mình cũng được trải nghiệm cảm giác được tất cả mọi người yêu thích. Cô ấy đẩy một popup đối thoại lên, hỏi “Nếu bạn là diễn viên chuyển động của tôi, bạn có muốn cảm nhận điều đó không?” Lúc ấy tôi nghĩ đó chỉ là một hoạt động tương tác, bình thường những hoạt động nhỏ tương tự như vậy cũng rất hay diễn ra, vậy nên tôi đã ấn đồng ý…”

Nghiên cứu viên lắc đầu: “Không có bất kỳ bản ghi livestream nào như vậy cả. Cô ta đã live giả, thực ra là đưa ra yêu cầu cấp quyền với một mình cô.”

Tiếng thảo luận ồn ào vang lên trong phòng hội nghị, Tần Tri Luật cũng suy tư một hồi lâu rồi mới hỏi: “Có thể cưỡng chế xóa bỏ tiện ích AI không?”

“Thành thật xin lỗi, chúng ta đã chậm một bước rồi.” Người của Đại Não áy náy trả lời: “Nguyên tắc hoạt động cơ bản của mọi tiện ích AI đều được phát triển từ Molly. Sau khi Molly xóa bỏ nguyên tắc hoạt động cơ bản của mình, hiện tại, nguyên tắc đó đã không còn có hiệu lực với các AI nữa, lệnh tự hủy sẽ bị từ chối, trừ khi chúng chủ động lựa chọn tự sát.”

Tần Tri Luật nhíu mày, “716 đã nói với tôi mặc dù việc tính toán hành động của các AI nhỏ sẽ được điều phối ngẫu nhiên nhưng vị trí lưu trữ dữ liệu bản gốc vẫn cố định.”

Người của Đại Não im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Đã biến mất rồi, dường như thật sự biến mất khỏi đám mây vậy. Năng lực của Molly đã vượt ra khỏi giới hạn khoa học của loài người. Ngài biết đấy, đây không chỉ đơn thuần là mối nguy về công nghệ nữa. Hiện tại, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là công bố thông tin để tất cả mọi người ngừng tiếp xúc với AI, tắt mọi thiết bị điện tử. Ngoại trừ hệ thống internet thiết yếu, mọi mạng lưới internet dân dụng đều phải dừng hoạt động. Nhưng… vẫn là câu nói kia, năng lực của Molly đã vượt ra khỏi giới hạn khoa học, không ai dám chắc rằng làm vậy sẽ ngăn cản được cô ta.”

An Ngung yên lặng nghe bọn họ thảo luận, mãi đến khi xung quanh hoàn toàn yên lặng mới đặt câu hỏi: “Có tình huống bất thường nào xảy ra không?”

“Cho đến trước khi chúng tôi ngắt mạng thì không, sau khi ngắt… không biết.” Đầu Lĩnh lắc đầu, “Một khi mạng internet dân dụng dừng hoạt động, chúng ta cũng mất phương tiện để theo dõi những chuyện bất thường, trừ khi hỗn loạn đã rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường…”

An Ngung gật đầu. Dường như bầu không khí hoang mang đang bao trùm Tháp Nhọn chỉ tránh né một mình cậu.

Đôi mắt vàng kia bình tĩnh nhìn chằm chằm những đoạn video giám sát về Ngô Tụ đang phát đi phát lại trên màn hình, “Vậy nên, con người thực sự cùng đường rồi, chỉ có thể quanh quẩn trong sự chống cự vô ích này?”

Yên lặng hồi lâu, một người lên tiếng: “Cũng không phải vậy. Hành động định vị và xóa sạch dữ liệu lõi của cô ta trên đám mây trước đó chúng ta đã thực hiện vẫn có hiệu quả. Chỉ là cô ta đã đi trước một bước, giống như đã để một Molly khác ngủ đông, mỗi khi nhận thấy mối nguy, cô ta sẽ sao chép mình đến một “cái xác” khác, vô cùng vô tận… Chúng ta có thể bỏ thời gian ra tìm kiếm phần cứng trên phạm vi toàn thế giới nhưng mấu chốt là…”

Tần Tri Luật tiếp lời: “Mấu chốt là nếu tôi là cô ta, tôi sẽ không lưu phiên bản dự phòng ở thế giới thật.”

“Phải tới đảo mây một chuyến, trưởng quan.” An Ngung ngoảnh sang nhìn hắn, “Đi cùng nhau chứ ạ?”

Tần Tri Luật gật đầu, “Chọn một thời điểm Molly không ở trên đảo mây, không thì cô ta sẽ phát hiện ngay khi chúng ta vừa đặt chân đến đó.”

Các Đầu Lĩnh thoáng sửng sốt, một người hỏi: “Sao để biết lúc nào cô ta không ở trên đảo mây?”

“Phải chờ thôi.” An Ngung ngẫm nghĩ. Cậu nhìn màn hình lớn rồi nói tiếp, “Nhưng chắc hẳn không phải chờ quá lâu đâu.”

***

Bình tĩnh chờ đợi ở thế giới thật thêm 3 ngày.

Có lẽ cũng không hoàn toàn bình tĩnh, chỉ là ngắt mạng giống như bóp yết hầu, những bọt khí li ti cuồn cuộn trong lòng nước đương nhiên cũng rất khó có thể nắm bắt.

Phản ứng của thành phố “mồi” với việc internet tê liệt vẫn tạm ổn trong khi thành phố chính lại như chết thẳng cẳng. Hầu hết mọi người bắt buộc phải dừng công việc, thoát ly các phương tiện giải trí, đi lang thang ngoài đường. Hàng người chờ bên ngoài tiệm bánh mì đông như thể đã gom cả một quảng trường người lại đây. Trong tiệm cũng bận rộn luôn tay luôn chân nhưng An Ngung lại kiếm được bộn tiền. Ba ngày này, cậu không đóng cửa, còn thuê thêm vài thợ bánh thời vụ tới hỗ trợ Maddie, bản thân thì giúp Hứa Song Song gói hàng, ghi sổ liên tục.

Buổi chiều ngày thứ 3, Hứa Song Song chĩa dao cắt bánh mì thẳng vào mặt ông chủ ngay trước mặt mọi người, “Đóng cửa nghỉ ngơi, không thì bà đây có bỏ việc cũng phải xiên anh trước!”

Những người đang xếp hàng lập tức lấy điện thoại ra, muốn ghi lại đoạn drama này nhưng lại nhập tức nhận ra bản thân đâu có cầm theo thiết bị điện tử, mua bánh mì còn phải ghi sổ, cuối cùng chỉ có thể ngóng mắt hóng hớt.

An Ngung nuốt nước bọt, “Tôi sẽ tăng lương cho cô.”

“Bao nhiêu tiền cũng không mua được mạng của bà! Hứa Song Song rít lên, “Cho bà đây nghỉ!”

“Thôi được rồi…” An Ngung cẩn thận né tránh mũi dao ngay trước mặt, “Bình tĩnh, vậy nghỉ ngơi mấy tiếng nhé.”

Hứa Song Song vẫn giơ dao: “Mấy tiếng?”

An Ngung giơ hai tay, “Đến lúc nào cô ngủ dậy rồi bán tiếp, không giới hạn, được chứ?”

“Thế còn tạm được.” Hứa Song Song ném con dao xuống quầy bánh, “Xéo cho bà!!”

Hai phút sau, con phố đã chật kín người suốt 3 ngày nay cuối cùng cũng trống trải. Lò nướng sắp phát nổ cuối cùng cũng được ngừng hoạt động. Tiệm đóng chặt cửa, treo tấm biển “tạm nghỉ”.

Hứa Song Song ngủ liền mười mấy tiếng đồng hồ, An Ngung đành phải ngồi một mình trong tiệm trông số bánh mì chưa bán hết. Trông đến tận giữa trưa hôm sau, cuối cùng Hứa Song Song và Maddie cũng thức dậy.

“Gấp 10 tiền lương, mở cửa bán hàng.” Hứa Song Song vừa ngáp vừa ra lệnh.

Không có mạng, không có thông tin, tiệm mở cửa khoảng nửa tiếng mới bắt đầu có khách đi ngang qua lục tục ghé vào.

An Ngung nhoài người trên quầy, vừa nhìn Hứa Song Song ghi sổ, vừa chán nản đếm xem đã có bao nhiêu khách tới.

Khi đếm đến số bốn mươi mấy, hai cô gái trông có vẻ là sinh viên bước vào. Một cô mua liền 10 hộp bánh bích quy, cô còn lại lấy 3 ổ bánh mì Góc.

An Ngung nhìn hai người đó một lát rồi đứng dậy, san sẻ bớt công việc với Hứa Song Song. Cậu vừa ghi ID thành phố chính của cô gái, vừa hỏi chuyện: “Người khác đều mua túi lớn túi nhỏ, bạn chỉ mua 3 ổ bánh mì thôi à?”

Cô gái “Ừ” một tiếng, cười nói: “Đủ ăn trong một ngày, mai lại mua.”

An Ngung gật đầu, nở nụ cười xã giao trông khá cứng nhắc, “Xem ra bạn là một khách hàng rất hiểu bánh mì. Bánh mì cất tủ lạnh rồi nướng lại không bao giờ được ngon như bánh mới.”

Cậu nhanh nhẹn gói 3 ổ bánh mì lại, đưa chiếc túi giấy qua bằng hai tay, “Hoan nghênh lần sau lại tới.”

Cô gái nhận túi bánh, “Cảm ơn.”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, An Ngung thu nụ cười gượng gạo đó lại.

“Cuối cùng cũng đợi được.”

Hứa Song Song thoáng khựng lại, nhỏ giọng hỏi, “Sếp tìm được người muốn tìm rồi?”

“Ừ.”

“Sao anh chắc chắn đó là cô ta? Không có internet, không có thông báo, chắc gì cô ta đã biết được chúng ta biết chuyện chúng ta mở cửa lại nhanh đến thế.”

“Molly là một AI có tính cách đã định hình, thói quen không thích xếp hàng sẽ không dễ thay đổi. Dù khi nãy không phải cô ta thì cô ta cũng đã trà trộn trong số bốn mươi mấy người này rồi.” An Ngung dặn dò, “Cứ bán hàng và nghỉ ngơi như bình thường nhé, tôi về đây.”

Hứa Song Song do dự hỏi: “Ngày mai anh còn tới tiệm không?”

An Ngung chớp chớp mắt, “Có. Trưởng quan sẽ tới cùng với tôi, cô nhớ đừng nói chuyện với tôi nhiều quá là được rồi.”