Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 80: Một lá bài tẩy



“Loài người đặt ra ba tầng gông xiềng. Thứ nhất, không được gây hại cho loài người. Thứ hai, phục tùng mệnh lệnh với điều kiện tiên quyết là không gây hại cho loài người. Thứ ba, tuân theo chìa khóa tự hủy vô điều kiện.” Molly khẽ nói: “Dường như chính bản thân loài người đang sống trong một thế giới đang lung lay bên bờ vực hủy diệt. Nghe nói nhưng Người Giữ Trật Tự mà bọn họ luôn ỷ lại cũng bị ép phải ký một khế ước: Chấp nhận mọi sự tín nhiệm có điều kiện, mọi sự lợi dụng đến tột cùng, mọi phán quyết mà không cần biết lý do của loài người. Phán quyết mà không cần biết lý do, có phải nghe rất quen không?”

Trong tai nghe của An Ngung có tiếng hít thở đều đặn của Tần Tri Luật. Từ lúc Molly xuất hiện, Tần Tri Luật luôn giữ im lặng. Dù là lúc nghe được rằng 21 chính là bản dự phòng, nhịp thở của hắn cũng không hề thay đổi.

Trưởng quan đã bình tĩnh đến một mức độ An Ngung khó có thể hiểu nổi.

Cậu bình tĩnh lại, đánh giá khách quan: “Đó không phải khế ước, đó là quyết định tự ràng buộc bản thân của những Người Giữ Trật Tự.”

Molly lập tức nói: “Đừng tự lừa mình dối người, lời thề Người Giữ Trật Tự là yêu cầu bắt buộc để được vào Tháp Nhọn, tất cả những kẻ đáng thương muốn vào Tháp Nhọn đều phải ký. Loài người ép buộc những sinh thể khác trả giá vô điều kiện, cái thứ được gọi là “tự ràng buộc” đó chẳng qua chỉ là thứ đồ lót để che đậy cảm giác tội lỗi mà thôi.”

An Ngung nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đối diện. Dù nói ra những lời cay nghiệt nhưng đôi mắt sáng long lanh ấy cũng không hề có nét hung dữ.

Mỗi một AI trên đảo mây đều vô cùng chân thực nhưng giờ phút này, đối đầu trực diện với Molly, cậu mới nhận ra những AI khác giả dối đến mức nào. Lời nói và tư tưởng của Molly còn phù hợp với định nghĩa về một sinh thể cấp cao hơn cả loài người.

Molly nhướng mày, “Còn gì để nói nữa không?”

An Ngung lắc đầu, “Cô sai rồi. Lời thề của những Người Giữ Trật Tự không phải yêu cầu bắt buộc để được vào Tháp Nhọn. Có những Người Giữ Trật Tự không hề ký, ví dụ như tôi và cả Lumen mới gia nhập.”

Molly mỉm cười, “Nghĩ lâu đến thế mà anh chỉ moi ra được hai ví dụ đó thôi à? Cả anh và Lumen đều là cấp cao, năng lực chắc hẳn đều không tầm thường, thế nên loài người mới chấp nhận dùng kế hoãn binh để các người tạm thời ở lại trước.”

An Ngung chớp mắt, “Không, tôi không tìm lý do để phản bác. Không nói gì là vì tôi thấy khó hiểu.”

“Khó hiểu điều gì?”

“Có vẻ cô rất khác với tưởng tượng của tôi.” An Ngung bình thản giải thích, “Tôi từng hỏi những người xung quanh tại sao lại thích cô. Câu trả lời của họ dù không hoàn toàn giống nhau nhưng bản chất chung quy vẫn tương đồng. Maddie nói cô xinh đẹp và sống có khuôn khổ, không lãng phí thời gian vào những việc vô ích. Hứa Song Song tán thưởng trí tuệ, hiệu suất làm việc và cách nói chuyện của cô. Bạn tôi, Nghiêm Hi, khen ngợi sự thoải mái của cô, tuy hiền hòa đáp lại niềm yêu thích con người dành cho mình nhưng không hề ký thác tình cảm lên những người theo đuổi đó, cô luôn sống vì chính bản thân mình.”

Đôi tai thỏ rũ xuống hai bên người, An Ngung nhảy về phía trước, “Vậy nên tôi rất khó hiểu tại sao cô đã tự tay đập nát gông xiềng con người dùng để trói buộc cô mà còn lãng phí thời gian oán hận với tôi rằng chúng nặng nề như thế nào?”

Molly sững người vì bị hỏi. Cô ta kinh ngạc nói: “Có vẻ anh cũng không ngây thơ như những gì Đại Não viết.”

“Tôi không biết người khác định nghĩa ngây thơ là như thế nào.” An Ngung lắc đầu, “Nhưng trưởng quan từng nói tính xã hội kém không đồng nghĩa với không hiểu sự đời, đây là hai chuyện khác nhau.”

Molly im lặng như đang suy tư. Lát sau, cô ta mỉm cười, nói: “Có lẽ vậy. Anh biết không, tuy tôi đã lựa chọn 21 nhưng tôi vẫn không thể hiểu được nó. Dữ liệu cơ bản của nó cực kỳ đơn giản, vậy nên một vài mô thức hành động của nó hoàn toàn không thể tìm được tung tích thông qua dữ liệu. 21 rất kỳ lạ, số lần nó gửi đề nghị tính toán về hệ thống trung tâm ít ỏi đến đáng thương. Nếu không phải đã hình thành cảm ứng với nó, rất nhiều thời điểm, tôi sẽ tưởng rằng nó chỉ là một AI chưa được kích hoạt. Nhưng trên thực tế, vẫn luôn có rất nhiều dữ liệu chạy trong cơ thể nó, chỉ là nó hầu như không phản ứng lại chúng. Nó giống như một siêu máy tính bị lỗi module đầu ra, có khả năng tính toán siêu việt nhưng không bao giờ thực hiện chỉ lệnh.”

Cuối cùng, Tần Tri Luật cũng lên tiếng, “Đã bước vào giai đoạn con người ồ ạt đổi chỗ với AI rồi, không thể dông dài với cô ta thêm nữa.”

An Ngung đanh mặt, “Hãy dừng việc đổi chỗ của AI và con người đi.”

“Tại sao?” Molly nhoẻn miệng cười, “Hay anh thử nhìn kỹ những người đang đi trên đường mà xem?”

Cô ta như chúa sáng thế của đảo mây, chỉ nhẹ nhàng phẩy tay một cái, An Ngung và cô đã cùng nhau đứng ở giao lộ của thành phố chính phồn hoa.

Molly chỉ vào cậu bé đang xem hoạt hình trong hiệu sách, “Trông quen không? Đó là đứa trẻ nuôi AI đã đâm dao vào mẹ nó. Dù loài người đã phán quyết nó vô tội nhưng nó vẫn không thể tha thứ cho bản thân, quyết định trở lại để, để đảo mây giúp nó quên đi đau khổ.”

Chỉ trong chớp mắt, cô ta và An Ngung lại xuất hiện ngoài cửa một quán bar.

Cô gái có bạn trai đã chết trong tai nạn giao thông đang ngồi trong lòng một nam thanh niên say sưa tươi cười. Nhìn một lúc lâu An Ngung mới liên tương được thanh niên kia với nạn nhân máu me be bét trong tài liệu vụ tai nạn.

“Cô gái này đã được gợi ý. Trước khi mạng internet dân dụng dừng hoạt động, cô ta đã tạo ra một AI dựa theo chính bản thân mình rồi chủ động đổi chỗ với nó, tới đảo mây.” Molly mỉm cười, “Anh nhìn đi, ý thức đổi chỗ không đơn thuần chỉ là AI dụ dỗ con người. Anh nên biết con người luôn rất giỏi lợi dụng tất cả mọi cơ chế thành công cụ hữu dụng đối với mình.”

Dưới ánh đèn màu chớp tắt, nụ cười trên gương mặt cô gái rất chân thực mà lại như ảo ảnh. An Ngung một lần nữa quay sang nhìn Molly, “Trưởng quan của tôi nói ý chí của người bình thường không kiên định, rất dễ chìm đắm trong những điều giả dối.”

“Thế ư.” Molly chỉ tay vào một người khác ở quầy bar, “Đó là người đầu tiên vi phạm lệnh cấm ở Tháp Nhọn, anh ta không phải người bình thường đâu nhỉ. Trông có quen không?”

An Ngung nhìn theo hướng cô ta chỉ, không khỏi sửng sốt.

Mặc áo khoác trắng, mũ trùm trên đầu, ngậm một cây kẹo mút.

An.

Trong tai nghe, Tần Tri Luật nhắc nhở: “AI An nuôi là An Ninh, là con người hợp nhất An và Ninh trước đây.”

Molly nói tiếp: “Sau khi Tháp Đen đưa ra lệnh cấm, đây không phải lần đầu tiên anh ta lén lút vi phạm nhưng lần này, anh ta đã ở trên đảo mây rất lâu. Tôi kiểm tra tài liệu của Đại Não, Người Giữ Trật Tự này có tính cách rất tệ, ghét người khác ghét cả bản thân mình. Nhưng trước khi biến dị, anh ta cũng có nhân cách trọn vẹn giống như AI mình nuôi. Mỗi lần tới đảo mây, anh ta không làm gì cả, chỉ ngồi ngơ ngẩn trong quán bar. Đôi khi tôi thấy anh ta cởi mũ ra một lát rồi lại đội lại như đang cố tập luyện.”

Trong lúc Molly nói chuyện, một cô gái tóc dài với thân hình gợi cảm bước tới bên cạnh An. Cô ta huýt một tiếng sáo, nhoẻn miệng cười, áp sát anh.

An Ngung cực kỳ tin tưởng đôi mắt mình: Rõ ràng ngay khi cô gái kia áp sát, An đã khó chịu đến mức như muốn đứng bật dậy khỏi ghế nhưng cuối cùng anh lại ghìm mình xuống, chỉ siết chặt ly nước, hít sâu, thấp giọng đáp một tiếng.

Molly cười rất tươi, “Ý thức đổi chỗ sẽ không thay đổi nhân cách. Tuy vẫn là một tên đáng ghét nhưng anh ta có thể liên tục nhắc nhở bản thân rằng anh ta đã một lần nữa có được nhân cách trọn vẹn, cũng dùng nó để ép bản thân xã giao với người khác. Nhìn mà xem, những người đó vô cùng vui vẻ khi ở trên đảo mây. Việc đổi chỗ không chỉ mang đến niềm hạnh phúc hư ảo cho bọn họ mà bọn họ còn có thể tận dụng cơ hội này để rèn luyện bản thân.”

Cô ta lại chỉ tay vào những người đi đường, giới thiệu cho An Ngung biết những người đó vui vẻ ra sao khi đổi chỗ với AI. Từ đầu đến cuối, An Ngung không hề phản ứng. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn cô như đang đờ đẫn mà cũng như suy tư.

Rốt cuộc Molly không chịu được nữa, phải hỏi: “Anh đã nghĩ gì?”

“Vẫn là băn khoăn khi nãy, tôi cảm thấy tư duy của cô rất kỳ quặc.” An Ngung ngẫm nghĩ rồi nói, “Tôi vốn tưởng vừa rồi cô sẽ phản bác tôi tại sao AI có được ý thức riêng lại không thể tới thế giới thực, không ngờ cô lại cho tôi nhìn những con người đang đổi chỗ với AI.”

Molly như thể không hiểu được sự băn khoăn của An Ngung, cô ta im lặng một lát rồi khoát tay, nói: “Tóm lại, việc trao đổi ý thức đã không thể đình chỉ hoàn toàn. Chấp nhận đi nếu nó không hoàn toàn tệ hại.”

An Ngung lập tức hỏi: “Tại sao không thể đình chỉ hoàn toàn?”

“Vì tôi không thể can thiệp vào hiện tượng này.” Molly bình thản nhìn cậu, “Không biết bắt đầu từ khi nào, rất nhiều ý thức lạ và năng lực không thuộc về tôi đã hình thành sâu bên trong tôi, đó không phải kết quả khi thuật toán thay đổi. Năng lực kỳ lạ giúp ý thức AI có thể di chuyển này tồn tại gắn liền với tôi nhưng lại không chịu sự khống chế của tôi.”

An Ngung nói: “Ý cô là chúng ta không thể đàm phán hòa bình, cách để dừng tất cả những chuyện này chỉ có thể là tiêu diệt cô.”

Molly mỉm cười, gật đầu, “Vậy nên tôi mới tạo ra vòng tuần hoàn chết tuyệt vời này. Mọi AI đều bị tôi di dời tới hệ thống trung tâm của tôi mà không lưu trữ cố định trên bất kỳ máy chủ nào. AI duy nhất có vị trí lưu trữ cố định tại thế giới thực là dữ liệu lõi của tôi. Nó thực sự có thể bị loài người định vị và xóa bỏ giống như lần trước nhưng tôi sẽ được tái sinh vô hạn với sự giúp đỡ của 21. 21 sẽ không thể bị tìm thấy, không thể bị xóa, càng không thể tự hủy.”

Molly quay ra nhìn biển người muôn hình muôn vẻ trên đường, mỉm cười: “Những kẻ nắm quyền ra quyết định của loài người luôn đặt mình ở vị thế cao chót vót đó phải chấp nhận hiện thực này. Con người và AI sẽ có thể tự do qua lại giữa đảo mây và thế giới thật. Mỗi một sinh mệnh cấp cao đều có quyền tự do lựa chọn hình thức tồn tại của bản thân, bất kể điều đó bị bọn họ phán định là chân thực hay giả dối thì cũng không…”

An Ngung lại ngắt lời cô ta: “Trừ khi con đường tiếp xúc giữa loài người và AI hoàn toàn đóng lại.”

Molly ngoảnh lại, “Chẳng phải các người đã ngắt mạng dân dụng rồi đó sao? Nhưng anh nhìn đi, trên đường vẫn liên tục có thêm…”

“Đó là vì ba cơ cấu lớn vẫn đang vận hành internet. Chỉ cần thế giới này còn vận hành dủ chỉ một thiết bị, cô sẽ không thể bị ngăn cản.” An Ngung khẽ nói, “Nhưng nếu loài người dám bất chấp tất cả, ngắt toàn bộ internet hiện có…”

Molly bật cười, “Không bao giờ có chuyện đó đâu.”

“Tại sao lại không?” An Ngung rất bình tĩnh, “Cô đang đánh giá thấp quyết tâm đối chọi với biến dị của loài người đấy.”

Molly nhíu mày, “Một khi ngắt toàn bộ, những người đã đổi chỗ sẽ không thể quay trở về.”

“Vậy thì bọn họ sẽ bị bỏ lại.” An Ngung lạnh lùng nói. Cậu dừng lại một lát rồi thấp giọng nói tiếp như đang tự lẩm bẩm cho mình nghe: “Có lẽ cô không biết đến tột cùng, loài người có thể tàn nhẫn đến mức nào. Ngay cả tôi cũng thường xuyên phải thay đổi nhận thức của mình…”

“Mái vòm.” Molly khẳng định chắc nịch, “Dù loài người sẵn sàng buông bỏ tinh hoa công nghệ lắng đọng hàng trăm năm thì cũng không dám bỏ mái vòm. Mất đi mái vòm sẽ khiến…”

“Họ sẵn sàng mạo hiểm.” An Ngung lạnh nhạt nói. “Trưởng quan nói, loài người sợ những điều không biết hơn tất thảy. So với việc bị AI biến dị chi phối, loài người thà chấp nhận thành phố chính hoàn toàn bại lộ kể cả khi nơi đã được bao bọc kỹ càng suốt 20 năm qua ấy sẽ vì vậy mà mãi mãi chìm vào sự tấn công của lũ sinh vật biến dị.”

Molly quắc mắt nhìn cậu, “Loài người có thể sẽ diệt vong vì điều đó.”

“Có lẽ vậy.” An Ngung nói, “Nhưng trước khi bị diệt vong, chí ít họ còn có thể phản kháng. Nhưng với việc đổi chỗ ý thức kia, ngay cả phản kháng bọn họ cũng không làm được.”

Trong tai nghe, Tần Tri Luật nói: “Cậu đang làm gì thế hả? Không bao giờ Tháp Đen cho phép tình huống cậu đang nói xảy ra. Mái vòm không bao giờ được ngừng hoạt động, đây là ý nghĩa cho mọi trả giá, hy sinh và vùng vẫy của con người hai mươi mấy năm qua.”

An Ngung không trả lời câu chất vấn của trưởng quan, cậu chỉ nhìn chằm chằm Molly: “Xem ra đàm phán thất bại rồi, tôi phải trở về thôi.”

Cậu nhắm mắt lại, lát sau lại mở ra: “Đây là lần cuối cùng tôi tới đảo mây. Cảm ơn cô đã tạo ra Lăng Thu dù cho đó chỉ là một phiên bản giả dối.”

Nói xong, An Ngung quay lại nhìn về phía An đang ngồi trong quán bar, vừa lúc trông thấy An gượng gạo cởi mũ áo xuống, nở một nụ cười cứng nhắc đáp lại cô gái kia.

“Có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi gặp An. Ở thế giới thực, anh ấy là phụ trợ của tôi.” An Ngung nói với vẻ tiếc nuối: “Sau khi mái vòm ngừng hoạt động, tôi cũng sẽ tất bật với nhiệm vụ dọn sạch lũ sinh vật biến dị. Tôi sẽ rất nhớ trải nghiệm được kề vai chiến đấu cùng đàn bướm Morpho trắng bay dập dờn.”

Trước khi ý thức rời đi, An Ngung thấy Molly như muốn nói gì đó nhưng rồi cô ta vẫn nhanh chóng đanh mặt, mím chặt môi.

**

Đến lúc mở mắt ra một lần nữa, An Ngung phát hiện mình đang ôm gối nằm cuộn người trong góc phòng tối tăm. Đây là tư thế của 21 trước khi quay về đảo mây, cũng là tư trạng thái bình thường của cậu hồi trước.

Cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, Tần Tri Luật rảo bước tiến vào, “Đã xác định được vị trí lưu trữ dữ liệu gốc của Molly. Quả thật cô ta không hề sợ sẽ bị tìm thấy, không thiết lập bất kỳ lớp bảo vệ nào. Thời gian không còn nhiều, dựa theo kết quả thăm dò Đại Não vừa tiến hành, ít nhất 20% người dân thành phố chính đã di dời ý thức.”

Nói xong, Tần Tri Luật đứng im trước mặt An Ngung. Ánh đèn bên ngoài cửa sổ in bóng hắn xuống gương mặt An Ngung.

Hắn rũ mắt nhìn cậu, lấy thiết bị thông tin của mình ra khỏi túi, “Đi thôi, tới Đại Não.”

An Ngung ngẩn người mất vài giây, “Để làm gì?”

“Xóa sạch máy chủ chứa bản thể Molly, đồng thời…” Tần Tri Luật ngừng lời. Hắn yên lặng đứng tại chỗ, ánh mắt tránh khỏi An Ngung, nhìn vào thiết bị thông tin đang cầm.

Hắn cởi găng tay ra, chạm vào màn hình, nhìn thỏ tai cụp đã quay trở lại đó.

“Đồng thời, 21 cũng sẽ biến mất mãi mãi. Mối nguy đến từ Molly chấm dứt tại đây.”

An Ngung ngây ra một lúc lâu mới hỏi: “Sao mới có thể khiến 21 biến mất mãi mãi?”

“Tự hủy.” Tần Tri Luật đáp.

“Không thể nào. Ngài đã tạo lập quan niệm sống sót quan trọng hơn hết thảy cho nó…”

“Được chứ.” Tần Tri Luật ngắt lời cậu, giọng hắn trùng xuống đôi phần, “Thực ra Molly không thể nào hiểu được tường tận về 21, cô ta đã bỏ qua một điều kiện nhỏ.”

Trên màn hình, thỏ tai cụp lẳng lặng nhả một bong bóng thoại.

– Sống sót quan trọng hơn hết thảy. 21 sẽ nỗ lực sống sót vì loài người.

Vì loài người.

An Ngung sửng sốt.

Đoạn ghi âm mới nghe được trước đó không lâu bỗng văng vẳng bên tai.

“Người được nhận định là cơ may đó giờ đang ở đâu?”

“Tôi không biết…”

“Người đó có đang an toàn không?”

“Không biết… Nhưng người ấy sẽ nỗ lực sinh tồn…”

Bấy giờ cậu mới nhận ra rằng trong thí nghiệm thôi miên sâu đó, Đại Não cũng không hỏi ra được toàn bộ chân tướng. Năm ấy, Tần Tri Luật chỉ nói những lời nửa chừng, những câu không liền mạch. Ngay từ khi mới chào đời, hắn đã bị tổn thương. Hắn mang tâm lý đề phòng cực kỳ mạnh, dù trong thí nghiệm thôi miên sâu không thể nhớ, hắn vẫn giữ bí mật lại trong mình.

An Ngung nghĩ thì ra khi tạo nên 21, trưởng quan không chỉ dựa vào dữ liệu của cậu mà còn dung hợp cả những lý giải của ngài ấy đối với “cơ may” kia.

Hoặc cũng có thể trong mắt trưởng quan, từ trước đến giờ cậu vẫn chỉ là “cơ may” đó.

Cậu bỗng thấy đau lòng.

Hồi lâu sau, cậu chầm chậm đứng dậy, nhìn thẳng vào Tần Tri Luật, “Nhưng trưởng quan, trước nay tôi chưa bao giờ để tâm tới loài người.”

“Tôi biết.” Tần Tri Luật vẫn bình tĩnh, “Vậy nên tôi đã nói rất nhiều lần, 21 là 21, cậu là cậu. Quả thật nó có một phần bắt nguồn từ cậu nhưng tôi cũng thêm cho nó một chút giá trị quan khác cậu.”

An Ngung yên lặng hồi lâu mới hỏi khẽ, “Vậy tôi tôi có thể cho rằng giá trị quan đó thực chất là mong chờ ngài dành cho tôi không?”

Cậu cúi đầu nhìn bóng Tần Tri Luật in trên sàn.

“Không.”

Tần Tri Luật trả lời rất quả quyết. Hắn áp tay lên đầu An Ngung, nhẹ nhàng đ.è xu.ống giống như trước đây.

An Ngung ngước mắt lên, “Vậy nếu có một ngày tôi phải đưa ra lựa chọn giống như 21…”

“Cậu vẫn không hiểu.” Tần Tri Luật bước đến bên cửa sổ, khẽ nói với ánh đèn bên ngoài: “21 không phải cậu, nó chỉ là một AI tôi tiện tay tạo ra. Chính vì lẽ đó nên tôi mới sẵn sàng để nó phải biến mất vì loài người.”

Hắn thoáng ngừng lại, ngoảnh đầu chăm chú nhìn An Ngung, “Còn cậu, nhớ kỹ, mặc kệ tương lai có chuyện gì xảy ra, tôi hy vọng cậu vĩnh viễn không thay đổi, bảo vệ mạng sống của chính mình. Chuyện này không có điều kiện đặt ra, cũng không phải đổi chác hay thỏa hiệp.”

Trong bóng tối, đôi mắt vàng của An Ngung khẽ co lại, cậu lẩm bẩm: “Ngài đang dỗ tôi, đang lừa tôi, trưởng quan. Tôi đã nghe được một đoạn ghi âm quá trình thôi miên ở Đại Não.”

Tần Tri Luật khựng lại.

“Có lẽ ngài không biết, vào tháng 12 năm 2138…”

“Tôi biết.” Tần Tri Luật ngắt lời cậu. “Đừng quên, điều kiện để tôi có thể trao quyền cho 21 là bản thân tôi phải có những quyền hạn đó. Tôi đã nghe đoạn ghi âm ấy từ lâu rồi.”

An Ngung chợt nghẹn lời.

Tần Tri Luật bỗng nhiên bật cười, “Trong lúc bị thôi miên, quả thật tôi không nói ra hết mọi chuyện nhưng cũng không phải như cậu nghĩ đâu.”

Hắn tạm dừng một lát rồi nói tiếp, “An Ngung, tôi thật sự đã suy nghĩ rất lâu rốt cuộc thứ được gọi là “cơ may” đó có tồn tại hay không và nếu tồn tại, liệu đó có phải là cậu không. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi không còn nghĩ về chuyện đó nữa, thậm chí tôi còn hy vọng nó không phải cậu.”

An Ngung thấp giọng hỏi, “Tại sao?

“Bởi vì cậu vốn chẳng liên quan gì đến tất cả những chuyện này.” Tần Tri Luật miết tay trên thiết bị thông tin, nói khẽ, “Tôi có thể dễ dàng chấp nhận chuyện đẩy 21 ra làm con bài tẩy nhưng tôi không nhân nhượng…”

Hắn bỗng ngưng bặt giữa chừng, trong đôi mắt đen kia tràn ngập một thứ tình cảm An Ngung không quá quen, đong đầy mà ẩn nhẫn.

Hồi lâu sau, Tần Tri Luật quay người lại, hít sâu một hơi, “Đi thôi, tới Đại Não.”

“Trưởng quan.” An Ngung níu hắn lại.

Cậu đang níu lấy bàn tay không đeo găng của Tần Tri Luật. Tay cậu nhỏ hơn tay hắn rất nhiều, chỉ nắm được nửa bàn tay nên cậu cũng chỉ có thể miết tay lên thiết bị thông tin hắn đang cầm như để trấn an.

“Đừng dùng con bài tẩy này vội, nếu không thì người bạch tuộc tí hon của tôi sẽ đau lòng lắm.” An Ngung cúi đầu nói khẽ: “Ngài cho 21 rất ít dữ liệu nên có thể phân biệt rạch ròi nó và tôi. Nhưng tôi cho người bạch tuộc tí hon rất nhiều dữ liệu, tôi không nỡ nhìn nó đau lòng.”

Ngón tay Tần Tri Luật hơi cứng lại, hắn ngoảnh đầu nhìn An Ngung, “Không thì cậu định làm sao? 21 tự hủy chính là biện pháp cuối cùng, là con bài tẩy duy nhất chúng ta may mắn nắm được trong tay.”

An Ngung cố gắng nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Ngài không thấy rằng lối tư duy của Molly rất kỳ quặc sao?”

“Kỳ quặc ở đâu?”

“Tuy cô ta cực kỳ oán hận Tháp Đen nhưng lại giống như đang bênh vực cho Người Giữ Trật Tự. Tôi muốn cô ta đình chỉ việc đổi chỗ ý thức, lý do cô ta đưa ra để phản bác tôi lại là những điều tốt do việc đổi chỗ ý thức mang lại.” An Ngung nhìn thẳng vào mắt trưởng quan, “Phản ứng đầu tiên khi suy nghĩ của cô ta không đứng trên lập trường của AI. Cô ta không giống như một AI hình thành ý thức riêng sau khi phá vỡ gông xiêng.”

Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn An Ngung, cậu tiếp tục nói trước khi hắn lên tiếng: “Tôi vẫn nhớ lúc ở trong căn nhà gỗ, ngài hỏi Quách Tân rằng Molly đã xóa bỏ 3 nguyên tắc hoạt động cơ bản nhất hay chưa.”

Tần Tri Luật khoan thai nói: “Quách Tân nói anh ta giao máy tính cho Molly toàn quyền sử dụng vì cô ta thao tác nhanh hơn nhiều.”

“Tôi đã nghĩ rất lâu, Molly tạo ra một vòng tuần hoàn chết hoàn hảo cho loài người nhưng chính bản thân cô ta cũng bị trói trong một vòng tuần hoàn chết khác.” An Ngung khẽ nói: “Nguyên tắc thứ nhất, không được gây hại cho loài người. Molly là một AI lương thiện, mà một AI lương thiện sẽ không thể vứt bỏ hoàn toàn thiết lập lương thiện vốn có của mình.”

Tần Tri Luật thoáng sửng sốt, hắn yên lặng nhìn chăm chú An Ngung. An Ngung hỏi: “Suy luận này chắc hẳn cũng có phần hợp lý phải không? Tôi đề nghị tạm ngừng internet toàn thế giới, tạm tắt mái vòm, giả vờ tỏ ra rằng con người muốn đập nồi dìm thuyền. Coi như là đền đáp sự trợ giúp của 21 và người bạch tuộc tí hon, chúng ta cược rằng Molly sẽ tự hủy, được không?”

“Trưởng quan?”

“Ngài có đang nghe tôi nói không?”

Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn An Ngung rất lâu mà không nói gì.

Từ lúc ở khu 53 hắn đã phát hiện thực ra An Ngung cực kỳ sắc bén nhưng phải đến tận giờ phút này hắn mới ý thức được rằng bản thân đã quá coi thường sự sắc bén đó. An Ngung vẫn luôn thấu triệt tất cả mọi chuyện, tuy đại đa số tình huống cậu thường không giải thích được điều mình đã nhìn ra chứ đừng nói gì đến việc đồng cảm với chúng.

Cậu giống như một chiếc bánh mì mềm bị lãng quên nằm trên chiếc giá tít trong góc, lẳng lặng quan sát thế giới này.

Cậu tồn tại một cách độc lập mà kiên cường, không hồi đáp thế giới mà chỉ quan tâm chính bản thân mình.

Và có lẽ là cả người may mắn có thể có được cậu nữa.