Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 87: Khu 95 tái hiện (3)



Bên dưới lớp lông tóc và làn da của thi thể, thịt người và thạch cao cứng ngắc kết lại một chỗ cùng với nhau, khó lòng nào phân tách được rõ ràng.

Tưởng Kiêu cảm thấy thịt và mỡ trong cơ thể con người không thể nào dung hòa với thạch cao nhưng y có cố gắng thế nào cũng không thể giằng những khối cơ bắp đó ra được.

Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cây cột giờ đã trơn nhẵn, cúi người nhặt vài bản phác thảo khác lên, rời khỏi bục đứng từng bước từng bước một.

Không có chuyện gì xảy ra.

Hắn đăm chiêu: “Biến dị người và tượng. Đáng tiếc, kẻ biến dị đã chết, không thể phán đoán rốt cuộc là bức tranh này đặc biệt hay tất cả các bản phác họa đều không được phép rời khỏi bục.”

Tưởng Kiêu chụp ảnh thi thể và từng trang phác họa gửi về thành phố chính, “Tôi thiên về trường hợp chỉ riêng bức tranh này là đặc biệt hơn. Không có bằng chứng gì cả, đơn thuần là trực giác…”

Tiếng hét kinh hãi chợt vang lên từ phía cửa, Kaos vừa cúp điện thoại đi vào bị khung cảnh bên trong dọa cho tái cả mặt.

Tưởng Kiêu vẫy tay gọi cậu ta, “Lại đây, nhìn xem có quen biết không?”

Kaos run rẩy bước tới, khi còn cách vài mét thì liếc vội rồi gật đầu, “Winder, thợ săn rất nổi tiếng ở khu 99. Ông chú này cao to vạm vỡ, dũng mãnh đáng tin, dẫn dắt một đội săn hơn ba mươi người.”

Cậu ta vừa run rẩy cung cấp manh mối vừa cúi đầu gửi tin nhắn, chẳng bao lâu sau đã nhận được trả lời, “Thành viên đội săn nói 10 ngày trước, sau khi đi săn thú về, ông ta bị sốt cao, chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh. Đợt săn đó khá khả quan, đủ cho họ vượt qua mùa đói kém tiếp theo, vậy nên mấy ngày nay mọi người trong đội không ai tới quấy rầy.”

Tưởng Kiêu hỏi: “Người dân khu 99 sùng bái khả năng đi săn của gã đó lắm hả, đến mức thờ phụng luôn ấy?”

Kaos kinh ngạc, “Làm gì đến mức đó, sao ngài lại hỏi vậy?”

“Từ khi còn sống mà gã đã được khắc thành pho tượng ốp lên cột nhà.”

Nghe vậy, Kaos lại càng hoang mang hơn. Cậu ta nhìn cây cột trơn nhẵn phía sau lưng Tưởng Kiêu, “Ở đâu cơ?”

An Ngung vẫn luôn cúi đầu ngồi trong góc phòng bỗng ngước mắt nhìn sang, thấp giọng hỏi: “Cây cột này hồi trước có hoa văn gì không?”

“Không có ạ.” Kaos ngơ ngác, “Nó chỉ là một cây dầm bình thường để chống phòng bói toán bên trên thôi, trước nay chưa từng làm hoa văn trang trí gì cả.”

Tưởng Kiêu đưa mắt nhìn An Ngung đầy ẩn ý, lại hỏi, “Winder có người nhà không?”

“Chỉ có mẹ già. Hồi trước chú ấy từng cưới vợ, nhưng không bao lâu sau thì vợ bị sinh vật biến dị gi.ết ch.ết, Winder cũng không đi bước nữa.” Kaos lại liếc nhìn cái thứ không thể nói rõ là người hay thạch cao trên sàn rồi vội vàng lảng đi, “Chúng ta tới nhà chú ấy xem thử. À phải rồi, Đầu Lĩnh phái người hỗ trợ mới tới đây, Thượng tá Norbert, lát nữa anh ấy sẽ tới thẳng nhà Winder tập hợp với chúng ta.”

Trước khi đi, Tần Tri Luật tới nhà của “bạn đồng hành” Sienna lục soát một lượt. Giường của người đó luộm thuộm chăn gối, trên bàn là nửa bát cháo thịt chưa ăn hết bị bỏ lại, đoán chừng anh ta nửa đêm có việc đột xuất rồi biến mất. Nhưng nhà Sienna lại rất sạch sẽ, không có thông tin gì để lại, cũng không thấy dấu vết ẩu đả.

“Thân phận của người xông lên tầng đêm qua cũng xác định được rồi, là một “thợ cuốc”, chính là người kiếm sống bằng nghề khai thác tài nguyên.” Kaos thấp giọng báo cáo, “Tối qua, hắn ta uống rượu với vài đồng nghiệp trong quán, về nhà trước nửa đêm, sau đó lại lần mò quay lại.”

Đường tuyết khó đi, ô tô xóc nảy đến khó chịu. Tưởng Kiêu ngồi ở ghế phó lái tiếp tục đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa hai tên sát thủ, An Ngung thì ngơ ngẩn nhìn lớp băng trên cửa kính.

Người bạch tuộc tí hon nói, trong 2,08 giây ban đầu trước khi thời gian bị đặt lại, thiết bị thông tin của cậu từng xuất hiện một thông báo số liệu bất thường: Một chỉ số nào đó đột ngột rơi từ 100% xuống 0,1% nhưng nó không được cấp quyền để đọc chỉ số kia vậy nên không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết sau khi thời gian được đặt lại, chỉ số đó đã quay về ngưỡng 100%.

An Ngung cau mày nhìn cửa kính xe. Chỉ số tồn tại dưới dạng tỉ lệ phần trăm chỉ có chỉ số sự sống. Điều đó cho thấy khi thời gian bị đặt lại, cậu thực sự đã tiệm cận vô hạn với tử vong. Khoảng thời gian từ khi Winder đột ngột tấn công đến khi cậu gấp không gian quăng gã ta ra xa rồi gã một lần nữa tấn công, đồng thời suýt nữa gi.ết ch.ết cậu đã bị đặt lại một cách thần bí. Tất cả những chuyện ấy chỉ diễn ra trong vòng 2 giây, quá nhanh, nhanh đến mức cậu không cả kịp nghe thấy tiếng cảnh báo của thiết bị thông tin.

Mà bị đặt lại chỉ là thời gian của cậu và kẻ biến dị kia, Tần Tri Luật và Tưởng Kiêu không hề bị ảnh hưởng.

Một bàn tay áp lên người, Tần Tri Luật bóp vai cậu, thấp giọng hỏi: “Giờ mới thấy sợ?”

An Ngung hoàn hồn, chầm chậm lắc đầu.

Khoảnh khắc kề cận cái chết kia, cậu thực sự đã bị nỗi sợ nuốt trọn. Chỉ khi đó cậu mới hiểu được rằng cái chết thực sự ập đến khác hoàn toàn với việc bị đe dọa. Trạng thái chỉ còn 0,1% chỉ số sự sống và khống chế cực hạn ở mức 1% cũng hoàn toàn khác nhau. Khoảnh khắc ấy, cậu đã cảm nhận được mọi cơ quan trong cơ thể mình ngừng hoạt động, thậm chí sâu trong ý thức cũng đã chấp nhận sự thật rằng bản thân đã chết.

Nhưng hoảng hốt chỉ tồn tại đúng một tích tắc, khi cậu biết cái chết đã trở thành sự thật được định sẵn, trong đầu lại cuồn cuộn hồi trống canh mãnh liệt một chấp niệm muốn phản sát.

“Rất kỳ diệu, trưởng quan.” An Ngung di ngón tay theo hình dáng bông tuyết đọng trên cửa kính, “Hình như vừa rồi là lần đầu tiên tôi cảm nhận được dũng khí. Có lẽ vì chuyện tôi sợ hãi nhất đã trở thành kết cục được định trước, ngược lại, tôi không còn sợ gì nữa, chỉ một lòng muốn đạt được mục đích.”

Đôi mắt vàng kia có một thoáng thất thần, cậu khẽ nói: “Lăng Thu nói rằng tâm niệm cả đời của anh ấy chính là dạy được cho tôi bốn vấn đề…”

“Bánh mì, lòng tốt, dũng khí và tình yêu.” Ánh mắt Tần Tri Luật đang nhìn thẳng vào cậu trở nên hiền hòa hơn trong vô thức.

An Ngung rũ mắt, “Phải, không ngờ ngài vẫn nhớ.”

Lăng Thu chỉ là một người bình thường nhưng dường như anh có thể tiên đoán được cuộc đời của cậu. Thậm chí trước khi chết, anh còn để lại cho cậu một lời nhắc: Người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua. Tuy rằng ý thức của Lăng Thu lúc đó đã rất mơ hồ, cứ khẳng định rằng là do cậu đã nhờ anh nhắc nhở mình từ trước đó.

Tưởng Kiêu bỗng lo lắng ngoảnh lại nhìn An Ngung, “Ngài vẫn ổn chứ? Đến tôi nghĩ lại mà còn thấy sợ.”

“Vẫn ổn.” An Ngung bình tĩnh, “May mà tôi phản ứng kịp.”

Cậu không nói với Tưởng Kiêu chuyện thời gian bị đặt lại, chân tướng tìm được đường sống trong chỗ chết đó chỉ có Tần Tri Luật biết rõ. Tần Tri Luật yêu cầu cậu phải giữ bí mật tất cả những điều liên quan đến năng lực quay ngược thời gian, từ việc hồi tưởng ký ức trước đó cho đến đặt lại thời gian lúc này, tất cả đều không được phép để lộ cho Tháp Đen biết.

“Khoảnh khắc đó, cậu có cảm nhận được phương thức diễn dịch của thời gian không?” Tần Tri Luật hỏi bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy.

An Ngung lắc đầu, “Quá nhanh, tôi chỉ cảm thấy giống như mình bị xẻ đôi… Không, không phải “giống như”, cảm giác bị xẻ đôi đó cực kỳ chân thực, chân thực hệt như cái chết.”

Găng tay da đặt lên lưng cậu, vỗ nhẹ để trấn an.

Chẳng biết tại sao, khi được an ủi, An Ngung mới bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Cậu thoáng hoảng hốt, đến khi hoàn hồn thì đã cầm tay trưởng quan, nắm thật chặt tay hắn qua lớp găng.

Có chút tiếc nuối.

Nếu có thể trực tiếp nắm lấy bàn tay bên trong chiếc găng này, dùng ngón tay mình cảm nhận ngón tay một người khác, có lẽ sẽ càng yên lòng hơn.

Tần Tri Luật hơi khựng lại nhưng không né tránh, tiếp tục thấp giọng hỏi: “Vậy nên điều kiện kích hoạt là cận kề cái chết?”

“Có lẽ vậy…” An Ngung cắn môi rồi lại lắc đầu không chắc chắn, “Không biết sau này còn cơ hội thử lại lần nữa không.”

Vừa dứt lời, Tần Tri Luật đột nhiên trầm giọng: “Không được phép cố ý tạo ra cơ hội thử nghiệm năng lực.”

“Dạ?” An Ngung ngước mắt lên, “Tại…”

“Tuyệt đối không cho phép.” Gương mặt Tần Tri Luật nghiêm khắc lạ thường, “Cái đó khác hoàn toàn lây nhiễm để thức tỉnh ở khu 53, hậu quả không thể vãn hồi, cậu phải nghe lời.”

“Tôi biết rồi thưa trưởng quan.” An Ngung đành phải ngoan ngoãn gật đầu, “Xin ngài yên tâm, ngài hiểu tôi mà, tôi không dám tìm chết thật đâu…”

Tần Tri Luật hừ lạnh một tiếng, “Mong là vậy.”

***

Mẹ của Winder đã ngoài 70 tuổi nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, đang ở trong nhà chuẩn bị làm bánh nướng nhân thịt.

“Chắc nó lại ra ngoài săn thú thôi? Dạo này tuyết rơi dày quá, bác nghe nói các đội săn khác đều thu hoạch không ổn cho lắm, đoán chừng nó lại cố chấp đi săn cho bằng được mới chịu về, cái thằng này…” Bà vừa dùng sức nhồi bột bánh, vừa lắc đầu, “Sốt xình xịch ra đấy còn chạy đi, sốt đến mức nói mê nói sảng cơ mà. Người có khỏe hơn nữa cũng không thể như thế được…”

“Nói mê sảng?” Tưởng Kiêu lập tức hỏi, “Nói những gì?”

“Nó sốt mụ mị cả đầu, tự nhiên nhảy dựng lên bảo cái gì bị giấu trong tuyết rồi vác rìu săn lao ra ngoài, vác còn chẳng nổi mà gọi sao cũng không đoái hoài gì ai.”

“Ngay giữa đêm?”

“Đúng thế.” Bà thở dài, lại cười xòa hiền lành, thấp giọng nói như đang tự trách: “Hồi hai mươi mấy tuổi cũng máu chiến lắm, thường xuyên hứng lên chạy ra ngoài đi săn ngay giữa đêm, nhưng cả chục năm nay đã không còn như vậy nữa, bác còn tưởng nó chín chắn rồi, không ngờ sốt một trận xong đâu lại về đó.”

Tưởng Kiêu im lặng một hồi, lại hỏi: “Trong mấy ngày bị sốt, Winder ngủ có ngon không?”

“Thời gian nó nằm dài lắm, nhưng chắc cũng chẳng ngủ nghỉ được bao nhiêu nên ban ngày cứ ủ rũ ỉu xìu.” Bà cố gắng nhớ lại, “Nhưng cứ trăn trở mãi chuyện đi săn, nói là mơ thấy thần săn bắn, chắc chắn chuyến tới sẽ kiếm bộn. Aizz, sau khi vợ chết, trong đầu nó chỉ còn toàn săn với thú, mong sau có người phụ nữ nào đó cứu lấy thằng con đần nhà bác…”

Bốn người rời khỏi nhà Winder, Tần Tri Luật báo cáo tình tiết quan trọng về cho Tháp Đen rồi nói: “Tinh thần bị khống chế quá rõ ràng, siêu dị thể có thể cấy giấc mơ vào đầu mỗi người, chiêu mộ đối phương trở thành tín đồ từ trong đó, đồng loạt sai khiến bọn họ làm việc thay nó.”

Tưởng Kiêu nhíu mày, “Vậy thì phiền toái rồi, siêu dị thể có thể trà trộn vào đám đông, ẩn thân không chút sơ hở. Nhưng dựa vào những kinh nghiệm trước đó, siêu dị thể kiểu này thường có khả năng tấn công không quá mạnh, có lẽ sẽ khác với chuyện ở khu 95?”

“Mong là vậy, không phải thứ giống như thứ ở khu 95 nhưng có thêm khả năng khống chế tinh thần thì tốt.” Tần Tri Luật bắt đầu quan sát kỹ bức tranh vẽ trên tấm da dê kia. Nhìn một lát, hắn bỗng quay sang An Ngung, “Có thấy vết máu dê ở góc rất kỳ lạ không? Nhìn lâu sẽ cảm giác như nó đang dao động, kiểu có thể kéo giãn ra vô hạn.”

 An Ngung nghe hiểu ý hắn muốn nói, cậu cụp mắt, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: “Trưởng quan, thực ra tôi từng nhìn thấy thứ này trong trạng thái “Giáng Thế” hồi trước.”

Cậu chỉ vào bóng người được vẽ bằng màu đá thô, “Khách quan mà nói, bóng người kia không quá to lớn nhưng lại tạo ra một cảm giác cực kỳ đồ sộ, đúng không? Nó rất giống bóng người màu vàng kim khổng lồ tôi nhìn thấy trong tâm trí hồi trước.”

Tần Tri Luật nhíu mày, “Bóng người màu vàng kim…”

An Ngung gật đầu, “Hồi trước, tài liệu còn lưu lại về cánh đồng tuyết Yogg mà ngài cấp quyền cho tôi đọc ở Đại Não có 3 bức ảnh. Trong bức ảnh thứ 3, phía chân trời của cánh đồng tuyết năm đó có một luồng sáng đỏ chói mắt, một bên của luồng sáng đỏ là một bóng người khổng lồ cắt ngang được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng kim. Có phải trông rất giống bức tranh này không?”

Tần Tri Luật nghiêm nghị hẳn lên, “Chắc chắn không có chuyện bức ảnh đó bị lộ ra ngoài, trừ khi người vẽ tranh cũng có năng lực nhận thức siêu nhiên giống như thi sĩ hoặc Điển, bằng không, kẻ đó ắt hẳn phải là người chứng kiến thần bí giáng thế.”

“Vâng, còn một khả năng nữa, là quân nhân từng tiếp xúc gần với Chiêm Tuyết.”

Nói xong, An Ngung chợt ngoảnh sang nhìn Kaos ở một góc.

Tần Tri Luật nhướng mày, “Thượng tá Dishev đã mất tích.”

Kaos đang bàn giao công việc ở Norbert. Đầu lông mày cậu ta vô thức giật giật vài cái như vừa trút được gánh nặng, lại như có chút áy náy. Lúc đi ngang qua, An Ngung nghe thấy cậu ta khẽ nói với Norbert: “Thành thật xin lỗi thượng cấp, nếu cha tôi còn ở đây, chắc chắn ông ấy sẽ làm việc hiệu quả hơn tôi.”

An Ngung hỏi theo: “Trước khi mất tích, cha anh có từng nói về giấc mơ kỳ lạ nào không?”

Kaos lắc đầu, “Không. Nhưng ông ấy luôn ngủ rất sâu giấc, còn nói rằng bản thân gần như chưa nằm mơ bao giờ.”

“Vậy còn cậu?” Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu ta, “Mấy ngày nay, cha cậu có thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu, có yêu cầu cậu luôn tin tưởng ông ta, nối bước ông ta sẵn sàng trung thành với Bộ Quân Sự không?”

Kaos sửng sốt, giữa trời băng đất tuyết, từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống từ trên trán, cậu ta kinh ngạc trả lời: “Trời… Các ngài đang nghi ngờ điều gì? Cha tôi cũng đã mất tích rồi, ông ấy là nạn nhân, hơn nữa, sao ông ấy có thể là siêu dị thể được?”

Tưởng Kiêu đưa mắt ra hiệu với Norbert, Norbert lập tức ghì vai Kaos xuống, “Các trưởng quan chỉ đang quan tâm tình hình của cậu thôi, đừng nghĩ vớ nghĩ vẩn. Bàn giao công việc xong thì về thẳng đơn vị. Thời gian tới cậu sẽ phụ trách liên lạc với Tháp Đen, bớt lượn lờ bên ngoài.”

“Vâng…” Kaos cắn môi. Đi được vài bước, cậu ta ngoái đầu lại, “Cha tôi chính trực, cần cù. Ông ấy đã trung thành với lợi ích của loài người 30 năm, bất kể thế nào đi chăng nữa, xin ngài đừng hoài nghi tấm lòng của ông ấy.”

Tần Tri Luật gật đầu, “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của bất kỳ quân nhân nào.”

Đợi Kaos đi xa, hắn mới trầm giọng nói tiếp: “Nhưng nếu có người bất hạnh bị hỗn loạn nuốt chửng, kết liễu người đó không chút do dự mới là tôn trọng sự trung thành của đối phương.”

Năm đó, Dishev không đối diện trực tiếp với sức mạnh thần bí khi nó giáng xuống nhưng ông ta lại là người phụ trách vận chuyển những đối tượng có nguy cơ cao, từng tiếp xúc trực tiếp với Đường Như và Chiêm Tuyết. Gần 30 năm trôi qua, toàn bộ khu 99 này chỉ có một mình ông ta có khả năng vẽ ra bức tranh kia.

“Trong bức tranh này không chỉ có luồng sáng đỏ và bóng người màu vàng kim ở phía chân trời năm đó mà còn có một cuốn sách khảm hình con mắt…” Tần Tri Luật lại quan sát bức tranh thêm một lần nữa, ra lệnh: “Nhờ Tháp Đen điều tra mấy việc: Trong hai tháng gần đây, có ai ở khu 99 từng tới cánh đồng tuyết Yogg hay không; Có ai từng tiếp xúc với thi sĩ không; Đồng thời, điều tra cả hành tung và thông tin của Dishev.”

Norbert lập tức yêu cầu quân binh thống kê mọi hoạt động của Thượng tá Dishev trong vài ngày trước đó. Dishev là lãnh đạo của lực lượng quân sự đóng tại đây, đồng thời cũng thường xuyên hoạt động trong khu dân cư. Vài ngày trước khi biến mất, hành tung của ông ta gần như trải khắp khu 99.

“Kẻ tập kích ba trưởng quan đây vừa khéo cũng nằm trong danh sách những người từng tiếp xúc với ông ta trước khi mất tích. Nhưng không may, trong những ngày đó, ông ta đã tiếp xúc với quá nhiều người, chúng ta phải điều tra từng bước, đoán chừng sẽ tốn rất nhiều thời gian.” Norbert vừa đi vừa thở dài, “Khoan nói đến cư dân, hơn 200 quân binh, chắc chắn ông ta đã tiếp xúc hết cả rồi.”

Đang nói chuyện, tuyết đã đọng trên chòm râu của anh ta. Anh ta đưa tay gạt đi, cáo lỗi: “Mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi, thật sự không còn thời gian tút tát bản thân.”

Tưởng Kiêu hỏi, “Anh có nằm mơ không?”

Norbert nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, “Tôi trái ngược hoàn toàn với Thượng tá Dishev, hễ ngủ là mơ. Mấy hôm trước, tôi mơ về hồi mới nhập ngũ, một lãnh đạo cấp cao chủ động chìa cành ô liu về phía tôi nhưng tôi đã từ chối. Quân hàm của người đó cao lắm, khiến tôi vô cùng trăn trở, sao mà có món hời lớn như thế rơi trúng đầu mình cho được… May mà đã từ chối.” Anh ta thở phào một hơi, trở nên bình tĩnh hơn, lẩm bẩm: “Chỉ là không biết có bao nhiêu quân nhân may mắn được như tôi.”

Tưởng Kiêu và Norbert trò chuyện về tình hình ở khu 99 suốt dọc đường đi. Hầu hết quân nhân đóng ở đây đều đã lập gia đình, kể cả chính Norbert. Anh ta cưới một cô gái xinh đẹp ở khu 99, mở một nhà hàng đồ ăn nhanh, còn có một đứa con gái đáng yêu.

“Entropy gen của con gái tôi tận 8,3 đó.” Norbert cười với niềm hy vọng đong đầy trong lòng, “Mấy năm nay, ngưỡng entropy gen tối thiểu của thành phố chính vẫn luôn giảm xuống, chưa biết chừng tới khi con gái tôi đến tuổi đi học, con bé sẽ vừa khéo đạt chuẩn được vào thành phố chính, vậy thì quá tuyệt vời. Chỉ cần vào được thành phố chính thôi, vận mệnh sẽ thay đổi…” Nói xong, như nhớ ra điều gì đó, anh ta ngoảnh sang mỉm cười với An Ngung: “Phải rồi, ngài đây chính là ngài Góc đúng không? Đầu Lĩnh đã dặn dò tôi phải thật chú ý tới trạng thái của ngài.”

Từ nãy đến giờ, An Ngung luôn quan sát những con người đang qua lại trên đường.

Bầu không khí quái dị hôm qua cảm nhận được trong quán rượu không hề biến mất, trái lại, nó càng trở nên mãnh liệt hơn. Rõ ràng những người này ăn mặc rất tươm tất, ngoại hình cũng chỉn chu, thế nhưng cậu luôn cảm nhận được cảm giác giống như khi sống trong khu ổ chuột bẩn thỉu ngày trước.

Cậu gật đầu, hỏi: “Thượng tá Norbert, anh có ước lượng tỉ lệ người bị khống chế tinh thần ở khu 99 hiện nay không?”

Nụ cười của Norbert cứng lại, “Ý là sao?”

Tần Tri Luật liếc nhìn anh ta, “Hai người kia đều không tiếp xúc quá nhiều với Dishev, hoàn toàn là hai tín đồ ngẫu nhiên. Trước đây chúng tôi từng đối mặt với tình huống gần như toàn thành phố đều bị lây nhiễm, rất tương đồng với sự ngẫu nhiên này.”

Nghe vậy, Norbert vội vàng xua tay, “Hiện tại, hầu hết mọi người vẫn còn rất bình thường, tôi có thể đảm bảo! Ai cũng tất tả với việc làm sao sống sót qua đợt bão tuyết tiếp theo, lấy đâu ra lắm kẻ bất thường đến thế.” Anh ta tạm dừng giây lát, lại hạ giọng: “Tôi đoán siêu dị thể dẫn dắt con người trở thành tín đồ cũng phải có điều kiện riêng chứ không thể nào thích khiến ai nằm mơ cũng được. Tôi đã thông báo ở doanh trại, nhất định phải cứu được mọi người trước khi vấn đề khống chế tinh thần này lan rộng.”

Nhóm người vừa nói chuyện vừa tới xưởng khai thác khoáng sản. Nói là xưởng, thực chất đây chỉ là một khu đất trống lộ thiên được quây bởi sắt tấm. Hiện tại, tuyết đọng trên tấm chắn đã dày đến vài centimet, nhìn qua trông không khác gì một bức tường băng.

Hàng trăm chiếc xe khai thác trọng tải lớn đang tập kết bên trong, các công nhân hối hả làm việc bên máy móc. Tuy nhiệt độ không khí đã thấp đến mức khắp nơi đều là những luồng hơi thở trắng xóa nhưng bọn họ vẫn nhiệt tình hò hét cực kỳ khí thế.

An Ngung đứng ngoài cổng, lẳng lặng nhìn vào trong. Đáng lý ra đây phải là một khung cảnh lao động sản xuất hồ hởi, phấn chấn nhưng cảm giác tương tự như khi ở khu ổ chuột lại càng mãnh liệt hơn.

Rốt cuộc là sai ở đâu…

“Ban ngày, các thợ cuốc đều làm việc trong xưởng. Vì liên quan đến mái vòm, hôm nào Dishev cũng tới đây giám sát một lượt, chưa bao giờ có ngoại lệ trong suốt hai mươi mấy năm qua.” Norbert thở dài, chà sát lớp băng mỏng vừa ngưng tụ trên tay, “Thượng tá là một người rất đáng kính.”

Thấy động tác của anh ta, An Ngung bỗng đưa mắt nhìn theo, “Khu 99 luôn dễ kết băng như thế à?”

“Gì cơ?” Norbert thoáng sửng sốt, anh ta nhìn xuống mu bàn tay mình theo tầm mắt cậu. Chỉ vài giây thôi, lớp băng vừa chà đi đã quay trở lại.

An Ngung nói: “Nơi tôi sống cũng thường bị bão tuyết bao phủ nhưng rất hiếm khi thấy băng có thể đông lại được trên người. Chuyện này có vẻ không được khoa học cho lắm.”

Câu nói này khiến Norbert sửng sốt, anh ta nhìn sang Tưởng Kiêu và Tần Tri Luật theo bản năng. Đuôi lông mày và đầu vai của hai người bọn họ cũng đóng băng, Tưởng Kiêu nhiều hơn Tần Tri Luật một chút.

“Có vẻ ngài đã phát hiện ra điều gì đó…” Norbert lẩm bẩm, “Hình như hồi trước không như vậy, chúng tôi cứ tưởng là vì quá lạnh chứ… Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, nhiệt độ trung bình tuần này thấp hơn tuần trước gần 10°C, ngài…” Anh ta lại quay sang An Ngung rồi chợt ngưng bặt. Anh ta đánh giá An Ngung từ trên xuống dưới tận mầy lần, giật mình nói: “Nhưng hình như ngài…”

“Băng tuyết kia giống như có ý thức riêng, tự động tránh né Góc.” Tần Tri Luật liếc nhìn An Ngung. Hắn giơ tay lên, lẳng lặng chờ đến khi vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay, rất nhanh, chúng kết lại trên chiếc găng tay da một lớp mỏng như cánh ve. Hắn nắm chặt tay lại, bóp vụn lớp băng kia, thấp giọng nói: “Nước mưa ở khu 53 có gen sứa, gió ở khu 95 năm xưa có phấn hoa biến dị, tuyết ở khu 99 bây giờ…” Hắn chợt đưa mắt nhìn lên, đôi mắt đen đanh lại, “Đại khái chính là chúng. Mỗi phút mỗi giây, chúng đang truyền ô nhiễm tinh thần tới tất cả mọi người theo cách cào bằng.”

Norbert kinh ngạc đến mức không nói nổi thành lời, nặng nề bước từng bước dẫn họ tiến vào khu xưởng. Sau khi vào tới chỗ công nhân bên trong, Tưởng Kiêu cảnh giác bước sang bên cạnh An Ngung, quan sát từng người đi ngang qua trong khi An Ngung chỉ nhìn y. Sau khi tiến vào khu 99, đôi mắt đỏ tươi kia càng lúc càng sâu hơn, chẳng biết đã nhiễm phải cảm giác điên cuồng khó phát hiện từ lúc nào.

“Tưởng Kiêu.” Cậu bỗng lên tiếng: “Báo cáo sức mạnh tinh thần.”

Tưởng Kiêu lập tức kiểm tra thiết bị thông tin, hít sâu một hơi: “67, xem ra nó vẫn luôn giảm xuống. Thiết bị thông tin cho thấy nhiệt độ không khí đã gần xuống đến mức -45°C, hy vọng sức mạnh tinh thần của tôi có thể ổn định trước khi đến nhiệt độ an toàn.”

Trước khi xuất phát, phòng thí nghiệm của Đại Não đã đo lường được nhiệt độ cực hạn của Tưởng Kiêu là -58°C. Chỉ cần đạt đến ngưỡng này, y sẽ tiến vào trạng thái đóng băng sức mạnh tinh thần và chỉ số sự sống, gần như vô địch.

Tưởng Kiêu nhìn về phía An Ngung, “Sức mạnh tinh thần của tôi vẫn còn ổn nhưng tôi lo về ngài hơn. Có vẻ siêu dị thể đã nhắm vào ngài, không những băng tuyết luôn cố gắng né tránh ngài mà hai kẻ bị mê hoặc tinh thần kia cũng đều tấn công ngài…”

“Không chỉ nhắm vào thôi đâu. Thứ đó rất hiểu Góc, cực kỳ hiểu.” Đôi mắt đen của Tần Tri Luật nặng nề nhìn đám người ở xưởng, giọng lạnh tanh, “Thứ nhất, tinh thần vĩnh viễn không khuất phục. Thứ hai, gen không thể bị lây nhiễm. Mọi sinh vật biến dị có ý đồ khống chế tinh thần hoặc hấp thu gen của cậu ấy chỉ có một con đường chết. Vậy nên, thứ ba, nếu muốn gi.ết ch.ết Góc, tấn công bất ngờ bằng thủ đoạn nguyên thủy là cách duy nhất…”

Lời còn chưa dứt, cả khu xưởng bỗng lặng ngắt như tờ.

Tất cả những chiếc xe vận chuyển đều ngừng hoạt động, đám công nhân lũ lượt đứng thẳng dậy, quay người, nhìn về phía bọn họ.

Tiếng gõ đập và những tiếng hô lớn đinh tai nhức óc ngừng lại, sự tĩnh lặng đầy áp lực khiến con người hoảng hốt đè nặng xuống. Tuyết đang bay múa trong gió bỗng dày hơn. Chúng không thể gọi là tuyết được nữa, chúng ngưng kết thành băng ngay giữa không trung một cách vô cùng phản khoa học.

Giây tiếp theo, đám công nhân bất thình lình gầm rú đầy hoang dại, từng đôi mắt như bị rút sạch sinh khí. Hàng ngàn hàng vạn người dữ tợn chen tới, tách bốn người khỏi nhau. An Ngung bị xô đẩy, chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã bị bao vây chặt như nêm cối.

Hoàn toàn không còn thấy được Tần Tri Luật và Tưởng Kiêu trong tầm mắt, chỉ còn những tên vạm vỡ, tục tằng xa lạ đang giơ những chiếc cuốc chim sắc lẻm, hung hăng nhìn chằm chằm cậu.

Vào giờ khắc này, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra cảm giác giống với khu ổ chuột đó đến từ đâu.

Ánh mắt.

Từ khi bước chân vào khu 99, trên đường, trong quán rượu, trong xưởng khai khoáng, ai cũng trông như bừng bừng sức sống nhưng ánh mắt lại thường đờ đẫn vào những khi lơ đễnh. Mỗi lần tình cờ đối diện với người khác, bọn họ sẽ ăn ý trao đổi một ánh nhìn bất thiện, giống hệt những kẻ bẩn thỉu sống trong khu ổ chuột.

Những dấu vết đó chỉ lướt qua trong khoảnh khắc, khiến An Ngung luôn cảm thấy bất thường nhưng cứ chậm chạp nghĩ mãi không ra vấn đề nắm ở đâu.

Đến khi nghĩ ra thì đã muộn.

Tiếng la ó như dội thủng cả trời cao, những kẻ đó hét lên, vung cuốc về phía cậu.

Thiết bị ghi hình trên bầu trời khu 99 truyền hình ảnh tức thời về Tháp Đen cách nơi này hàng nghìn ki lô mét. Giờ phút này, Tháp Đen lặng ngắt như tờ, mặt mày các Đầu Lĩnh trắng bệch.

Từ góc nhìn trên cao, gần như đã chẳng thể trông thấy An Ngung đâu nữa.

Cậu biến thành một điểm nhỏ xíu bị biển người đông nghìn nghịt và những món vũ khí đan vào nhau nuốt trọn.

Lao về phía An Ngung trước cả lưỡi đao lưỡi cuốc là một viên đạn.

Đến từ Norbert.

Khoảnh khắc viên đạn xé gió lao tới, An Ngung bắt được tiếng thì thầm của Norbert giữa những tiếng hô hoán rung trời.

“Dùng cách thức thô sơ gi.ết ch.ết thần linh.”

Tiếp lời anh ta, hàng nghìn hàng vạn người đồng thanh hô lớn như bị yểm bùa: “Dùng cách thức thô sơ gi.ết ch.ết thần linh.”

Những âm thanh quyện lại thành tiếng vọng, nặng nề bao phủ toàn bộ khu 99.