Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 99: Toàn thế giới (5)



“Tôi cũng không ngờ rằng tôi sẽ tự dâng bản thân mình lên để cứu anh ta.”

“Có lẽ tiếng thở d.ốc của hoa hồng quá đau đớn nên khiến tôi nhất thời xúc động.”

Chiếu Nhiên rất yếu ớt nhưng giọng nói lại bình tĩnh bất ngờ.

“Vậy nên tôi không hề nói dối. Lựa chọn tự hy sinh mình chỉ là xúc động nhất thời, Cận Húc Viêm đã vĩnh viễn rời đi. Bất kể tôi nên định nghĩa thế nào về tình cảm tôi dành cho anh ta, tôi sẽ không bao giờ tự ngược đãi mình một cách vô vị như vậy nữa.:

Tần Tri Luật tắt chế độ ghi âm, “Cậu ta quá bình tĩnh, quá lý trí, trái lại, điều này càng khiến Đại Não bất an hơn, cho rằng cậu ta cần được can thiệp tâm lý.”

An Ngung khẽ hỏi: “Vậy ngài nghĩ sao?”

“Tôi tin tưởng cậu ta.”

Tần Tri Luật trả lời nhẹ bẫng như không, hắn xách chiếc áo khoác vắt trên ghế lên, đi ra ngoài, “Có một số quyết định thực ra đã nằm sẵn ở đó, chỉ là nó còn cách con người ta một lớp giấy lụa mong manh mà đắt đỏ. Nếu không có cơn gió nào thổi rách lớp giấy ấy, cậu sẽ không bao giờ chịu bước một bước kia, đến tận cuối đời, cậu cũng chỉ có thể nhìn quyết định vốn đã định làm qua lớp giấy. Nỗi đau của hoa hồng đen chính là cơn gió khiến Chiếu Nhiên đưa ra quyết định. Không phải ai cũng may mắn gặp được cơn gió ấy, nhưng cậu ta đã vừa khéo gặp được, chỉ vậy thôi.”

An Ngung yên lặng không nói, đôi mắt vàng dường như khá hoang mang nhưng lát sau, cậu bất chợt hỏi: “Giống như trận tuyết lớn bỗng nhiên rơi lại sau khi tuyết đã ngừng ngày hôm ấy phải không?”

Tần Tri Luật vốn đã đẩy cửa bước ra dừng khựng lại, quay đầu nhìn cậu.

“Trước khi tới đầm lầy, ngài bỗng nhiên ngoảnh lại, quyết định hôn tôi.” An Ngung nghiêm túc nhìn hắn, “Là xúc động do trận tuyết kia mang tới cho ngài phải không?”

Ánh mắt Tần Tri Luật rất thản nhiên, “Khi bão tuyết đã tan rồi lại rơi lại, tôi liều lĩnh quyết định phải hôn cậu, một giây cũng không muốn chờ thêm. Nhưng điều khiến tôi quyết định ngoảnh lại không phải tuyết mà là… là vì cậu đã khóc.”

An Ngung giật mình, “Nhưng đó đâu phải lần đầu tiên ngài thấy tôi khóc.”

“Nhưng lần đó là bị tôi làm cho khóc.” Giọng Tần Tri Luật trầm xuống. Hắn hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, quay trở lại vỗ đầu An Ngung, “Vậy nên sau này không được khóc lung tung nữa, có làm nũng cũng phải biết một vừa hai phải.”

An Ngung muốn nói mình không làm nũng nhưng dù tranh luận nào nhiêu lâu, cậu vẫn mãi chẳng cãi thắng được về vấn đề này, chỉ đành “Ồ” một tiếng khô khốc, “Tôi sẽ cố.”

Tần Tri Luật vò đầu cậu rồi quay đi: “Tôi phải họp với Tháp Đen, quyết định phương hướng sau này của Chiếu Nhiên và sắp xếp đối với tầng 198, tiện đường đưa cậu tới tiệm bánh mì nhé?”

An Ngung liếc nhìn ra ngoài ô cửa sổ phía sau bàn làm việc của Tần Tri Luật, “Tôi có thể ở lại đây thêm một lúc nữa không?”

“Tùy cậu.” Tần Tri Luật gật đầu, “Nếu buồn ngủ thì nhớ ăn no trước, tránh việc cậu vô tình ngủ quên mất.”

Chờ bóng người vội vã kia biến mất, An Ngung quay trở lại bàn làm việc, lật hai lá bài bói toán vốn đặt úp trên bàn lên.

Đó là thứ được Tần Tri Luật mang về từ khu 99 vào hai tháng trước, một lá là nền đất nứt toác có tên “Vỡ vụn và hấp thu”, một lá khác là giá chữ thập trơ trọi, lẻ loi mang tên “Giá hành hình trong sạch”.

Trong căn phòng an toàn lờ mờ tối đó, Tần Tri Luật tiện tay bốc được hai lá bài này. Hắn tỏ ra rất thờ ơ với chúng nhưng rồi vẫn mang chúng về thành phố chính.

An Ngung ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên dưới tầng mây, thành phố chính của loài người túc mục mà yên ả, sau khi tuyết ngừng rơi, dường như tất cả đã trở về bình thường. Cậu nhìn tháp nhà thờ cao ngất ở phía xa, quanh đỉnh tháp chuông là vài con quạ đen tuyền đang bay. Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ trông thấy quạ đen ở gần nhà thờ.

***

Bụi bặm bay mù mịt trong không gian đã lâu mới có ánh sáng chiếu vào, nhà thờ giống như một con sư tử vừa bị đánh thức.

An Ngung bước vào sảnh lớn trống trải, tiếng bước chân không ngừng dội qua dội lại.

Toàn bộ nhà thờ, từ mặt sàn đến đỉnh tháp, vách tường khắc chi chít những văn tự kỳ quái, nhìn sơ qua thì trông giống chữ tượng hình của phương Đông nhưng từng chữ thì lại không thể nhận mặt. Nhìn lâu mới giật mình nhận thấy nét bút rời rạc kia cứ quanh quanh quẩn quẩn, trông càng giống chữ Latin của phương Tây hơn. Những văn tự kỳ quái đan cài, lôi kéo lẫn nhau, bện thành một tấm lưới lớn, trừu tượng mà nặng nề, bao phủ toàn bộ nhà thờ, khiến người ta lạnh sống lưng.

“Nếu thấy không thoải mái thì đừng nhìn nữa.”

Một giọng nói ôn hòa vang lên từ đằng sau.

An Ngung ngoảnh phắt lại nhìn Điển, kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở đây?”

“Vẫn luôn ở đây.” Điển vòng ra trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn những văn tự trải khắp khối kiến trúc này. “Sau khi Mắt mất tích, tôi thường tới đây, sau thì dọn đến ở hẳn luôn. Có lẽ bởi vì tôi và anh ta là bù trừ của nhau nên ở đây, nhận thức của tôi phát triển nhanh hơn hẳn.”

“Đây là văn tự do anh ta để lại?” An Ngung ngập ngừng hỏi, “Là nguyền rủa à?”

Điển lắc đầu, “Không phải nguyền rủa, là chuyện anh ta muốn nói cho loài người.”

“Hai mươi mấy năm qua. loài người đã quá khờ dại. Hỗn loạn không đơn thuần chỉ diễn ra trên phương diện gen mà còn có sinh vật và vật chất, vật chất và ý thực, thậm chí cả thứ kia, con chữ là vật dẫn của văn hóa, đến cả văn tự cũng có thể trộn lẫn vào nhau không giới hạn và không tuân theo bất kỳ quy tắc nào. Loài người cảm thấy tất cả những gì họ gặp được đều méo mó, dị dạng bởi vì loài người đã bị hãm sâu bên trong. Khi anh đứng trong nhà thờ, bất kể anh có chuyển góc nhìn ra sao, những văn tự kỳ quái kia đều khiến anh cảm thấy sợ hãi bởi vì anh đã bị hỗn loạn của nó nuốt chửng.”

An Ngung mất một chút thời gian để tiêu hóa những điều ấy, “Xin lỗi, có vẻ tôi đã nghe hiểu nhưng tôi vẫn rất hoang mang. Nghĩa là Mắt đã viết những con chữ này nên chúng ta chỉ có thể thấy chúng một cách hỗn loạn trong mắt anh ta, chắc chắn chúng có kết cấu?”

Điển ngoảnh lại nhìn cậu, “An Ngung, anh rất thông minh, có ai từng nói vậy chưa?”

An Ngung gật đầu, “Người của Đại Não… Cả trưởng quan nữa.”

“Bởi vì anh rất trọn vẹn.” Điển quan sát cậu, thấp giọng nói như đang tự cảm thán.

“Gì cơ?”

“Sau khi trở về từ khu 99, Luật tìm tới nói chuyện với tôi, chúng tôi đã có được nhận thức chung về ngụ ngôn. Tồn tại đã giáng thế vào năm 2122 bị chia nhỏ thành 3 bộ phận: Thể trật tự, thể hỗn loạn và thể nhận thức. Thể trật tự và thể hỗn loạn bị chia tách nên mới tạo ra tất cả những thảm họa này còn thể nhận thức bị phân tách khiến cả hai phần đều đánh mất khả năng nắm bắt chân tướng. Luật nói, phàm là sinh vật biến dị muốn lây nhiễm anh, tất cả chúng đều bị nổ tan xác, ngay cả phản ứng hỗn loạn đáng sợ như thế cũng bị anh kết liễu. Tôi nghĩ đó là vì chúng đều là những mảnh vụn cực kỳ nhỏ của thể hỗn độn, chỉ có thể hỗn độn trọn vẹn mới có thể đối chọi được với anh bởi vì anh là thể trật tự trọn vẹn duy nhất.”

An Ngung im lặng một hồi, “Ý anh là trưởng quan cũng không trọn vẹn?”

“Ngài ấy là phần chính của thể hỗn độn, là mảnh vỡ lớn nhất, kế tiếp… tôi đoán là Sienna. Còn những thứ khác chỉ giống như những hạt bụi vương vãi ở khắp mọi nơi.” Điển tạm dừng, “Vừa rồi anh nói, trong góc nhìn của Mắt, thế giới này có kết cấu, thực ra cũng không phải. Quả thực thế giới này tồn tại một góc nhìn hoàn chỉnh có thể nhìn rõ mọi chân tướng, kết cục, nhưng góc nhìn hoàn chỉnh ấy cũng đã bị chia nhỏ.”

“Anh và anh ta.”

Điển nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng lên nhìn lưới văn tự vặn vẹo xung quanh tường nhà thờ, “Vậy nên Mắt để lại thứ này cũng là muốn nói với tôi góc nhìn hoàn chỉnh đã không thể có được nữa, khuyên tôi nên buông bỏ, đừng chấp nhất với những thứ không rõ ràng nữa.”

An Ngung suy tư rất lâu rồi mới nói, “Nếu tồn tại kia có thể khôi phục như ban đầu, thảm họa sẽ kết thúc đúng không?”

Điển “Ừ” một tiếng, “Nhưng trong những kết cục mà Mắt nhìn thấy, tồn tại kia sẽ không thể dung hợp lại vì sự cố chấp của thể hỗn độn, vậy nên thảm họa sẽ mãi mãi không chấm dứt. Không nên trách Mắt quá bi quan, ở hàng ngàn hàng vạn thời không, đây quả thực là kết cục chung.”

Nghe vậy, An Ngung nhíu mày, chuyện này nghe cứ như kiểu mọi tội trạng đều đổ hết lên đầu trưởng quan vậy. Nhưng con người tôn thờ trật tự đến chết cũng không lung lay ấy sao có thể để mặc cho thảm họa tiếp diễn?

“Đừng hằn học như vậy.” Điển ngoảnh lại mỉm cười với cậu, “Tôi đã nói với anh rồi, có một con đường rất mơ hồ mà mãi tôi vẫn chưa thấy rõ được. Nhưng gần đây, dường như tôi đã thấy được một chút cơ hội xoay chuyển.”

“Là gì?” An Ngung hỏi ngay lập tức.

Điển lắc đầu, “Vẫn cần thời gian, cũng có thể tôi sẽ không bao giờ tìm ra được cơ hội là gì. Dù sao tôi và Mắt cũng đều là những phần không trọn vẹn, tôi vĩnh viễn không thể có được nhận thức đầy đủ.”

An Ngung im lặng một lát rồi lấy một miếng bánh mì trong túi ra, nhét vào miệng.

Cậu nhai ngấu nghiến hòng dùng nó giải tỏa buồn bực trong lòng. Đến khi nhai nuốt hết miếng bánh mì, An Ngung mới nói tiếp: “Đôi lúc anh và Mắt thật sự rất giống nhau.:

Điển bật cười: “Nhưng tôi không cố tình làm ra vẻ huyền bí, tôi cũng không biết viết thơ, tôi chỉ có thể nói hết những gì tôi đã thấy được ở thời điểm hiện tại cho anh biết.”

An Ngung gật đầu lấy lệ, không kìm được lại lấy thêm một miếng bánh mì nữa ra ăn.

Cậu đứng trong căn phòng đầy những văn tự kỳ quái ăn hết tất cả bánh mì mình mang theo, cảm giác rằng nếu còn nhìn nữa thì đêm nay sẽ gặp ác mộng nên đành dời mắt, lấy hai lá bài bói toán trong túi ra.

“Xem giúp tôi được không?” Cậu đưa lá bài cho Điển, “Lấy được trong phòng bói toán ở khu 99. Trưởng quan nói bất kể ngài ấy tráo bài bao nhiêu lần, đến khi bốc vẫn gặp hai lá này.”

Điển chỉ lướt mắt nhìn rồi nhận lấy lá bài, khép lòng bàn tay lại, thậm chí không hề lật lên mà đã nói: “Ngài ấy từng tới hỏi tôi rồi.”

Nghe vậy, An Ngung nhìn vào mép viền hai lá bài theo bản năng, phần đó đã bị miết hơi quăn lại, có lẽ Tần Tri Luật rất thường cầm lên ngắm nhìn.

Điển nói: “Khu 99 quả là một nơi thần kỳ, không chỉ lưu lại ngụ ngôn và biểu tượng của sức mạnh thần bí giáng xuống năm đó mà còn vạch trần số mệnh của Luật.”

An Ngung bồn chồn, “Số mệnh? Vì sao số mệnh lại có hai lá bài?”

Điển lật lá đầu tiên lên, nền đất nứt toác.

“Bởi vì… Lá này là số mệnh thần trao cho Luật.”

Nói xong, anh lại lật lá thứ hai lên, giá chữ thập trơ trọi, lẻ loi.

“Còn lá này là số mệnh Luật chọn cho mình.”

Điển dừng lại một lát, nhìn ánh mắt hoang mang của An Ngung, cười nói: “Anh chịu ảnh hưởng của thần mạnh nhất, thậm chí nếu không có Lăng Thu, không có Luật, anh chính là một thể trật tự thuần túy, không có bản ngã. Tôi và Mắt cũng vậy, chúng tôi có bản ngã nhưng tất cả bản ngã của chúng tôi đều bắt nguồn từ nhận thức mà nhận thức lại tới từ thần. Trong bốn người, chỉ có Tần Tri Luật… chỉ có ngài ấy…” Điển lẩm bẩm: “Vẫn luôn giãy giụa muốn thoát khỏi số mệnh do thần định đoạt.”

Trước khi rời đi, An Ngung nói chuyện về quạ đen cho Điển nhưng Điển chỉ gật đầu mà không nói gì.

Vẫn là Nghiêm Hi tới đón An Ngung về, cậu chỉ thuận miệng nói đôi câu. Biết trưởng quan không nói gì về việc cuối cùng, phản ứng hỗn loạn hóa thành luồng sáng đỏ trong báo cáo chiến đấu ở đầm lầy nên đương nhiên cũng không báo cáo chuyện luồng sáng đỏ bị hắn hấp thu khiến entropy gen vốn đã cao đến mức không thể đo lường của hắn lại tiếp tục tăng lên.

Nghiêm Hi thở dài, “Tâm trạng cấp trên giờ phức tạp lắm. Một mặt thì Người Giữ Trật Tự cấp cao có thể đình chỉ phản ứng hỗn loạn, thậm chí còn hấp thu được hỗn loạn đã biến dị của người khác, đó là chuyện tốt. Nhưng mặt khác, mỗi lần đình chỉ phản ứng hỗn loạn, chúng ta sẽ mất đi một Người Giữ Trật Tự, thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu phản ứng hỗn loạn, rồi chúng ta có bao nhiêu người có thể mất kia chứ. Không riêng gì Viêm, sự ra đi của ngài ấy khiến Chiếu Nhiên và thậm chí là toàn bộ nhánh những Người Giữ Trật Tự đồng thời mang hai loại gen biến dị động và thực vật đều chìm vào bi thương, u uất. Tháp Nhọn không chịu nổi bao nhiêu lần như thế, thành phố chính cũng vậy.”

Anh nhìn An Ngung im lặng không nói gì qua gương chiếu hậu, tưởng rằng An Ngung vẫn còn buồn vì Chiếu Nhiên và Viêm, bèn cố gắng nói đùa: “Liệu ngài có thể nào gom hết những phản ứng hỗn loạn nhỏ thành một phản ứng hỗn loạn lớn rồi tìm cách tiêu diệt sạch một lần luôn không. Nếu làm được thì…”

An Ngung ngẩng phắt đầu lên, “Không thể.”

Cậu khựng lại, nhìn Nghiêm Hi đang sững người qua chiếc gương nhỏ, đành lên tiếng hòa hoãn: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là… Đừng mơ mộng viển vông, vô ích thôi.”

Nghiêm Hi mỉm cười trấn an, “Tôi biết. Hiện giờ ai cũng căng thẳng, không sao đâu.”

Anh dời mắt, tiếp tục lái xe, thở dài: “Chẳng ai có thể đối diện với nỗi đau một cách thản nhiên hoàn toàn, ai cũng đang cắn răng chịu đựng để đi tiếp thôi.”

An Ngung lại cúi đầu, lật lá bài số mệnh đang nắm trong tay ra.

Nền đất nứt toác – Vỡ vụn và hấp thu.

Sau bữa cơm chiều, An Ngung không lên giường sớm như thường ngày mà ngồi trong phòng Tần Tri Luật chờ hắn về. Cậu gấp gáp muốn nói chuyện với trưởng quan, tuy rằng cậu cũng không biết mình muốn nói chuyện gì. Đầu óc cậu rất loạn nhưng cậu có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng cậu nhất định phải biết rốt cuộc hiện tại trưởng quan đang tính toán thế nào.

Quá nửa đêm, Tần Tri Luật đã về nhưng vẻ mặt trông rất nghiêm trọng.

An Ngung nuốt câu hỏi đã đến bên miệng về, ngưng mắt nhìn nét mặt khó coi của Tần Tri Luật. Ngay cả lúc nói về tình hình ở đầm lầy, vẻ mặt trưởng quan cũng chưa từng nghiêm trọng đến thế, cậu bèn hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Xảy ra chuyện rồi.” Giọng Tần Tri Luật nghe khá nặng nề, “Bầu trời ở vùng địa cực xảy ra chuyện.”

An Ngung sửng sốt, “Chỗ của trưởng quan Cider? Chẳng phải hai tháng trước đã nói phản ứng hỗn loạn trên bầu trời chưa bắt đầu đã dừng lại sao? Ngài ấy và An, Ninh chỉ đang dọn dẹp lũ sinh vật biến dị còn sót lại…”

“Cho đến đông chí thì đúng là như vậy.” Tần Tri Luật cau mày, “Nhưng bầu trời ở vùng địa cực bỗng nhiên lại bất thường, phản ứng hỗn loạn đã bắt đầu, liên lạc gián đoạn, hôm nay Tháp Đen nhận được tín hiệu cầu cứu đứt đoạn, sau khi phân tích thì phát hiện là tín hiệu gửi đi từ hôm qua.”

Tim An Ngung run lên, “Chúng ta xuất phát ngay thôi.”

“Không được.” Tần Tri Luật hít sâu một hơi, “Đại dương cũng gặp nạn, hình ảnh vệ tinh cho thấy hơn một nửa diện tích đã mất của một thành phố “mồi” đột ngột xuất hiện trên biển, chặn dòng hải lưu, tạo thành một xoáy nước khổng lồ. Thâm Ngưỡng quyết định dẫn theo toàn bộ Người Giữ Trật Tự hệ đại dương tới đó. Nhưng nhánh đó vốn chẳng có bao nhiêu người, Thâm Ngưỡng có thế lực khá mỏng so với các cấp cao khác, nếu phản ứng hỗn loạn ở đó tương tự như ở đầm lầy, chắc chắn cô ấy không ứng phó nổi.”

“Đầm lầy, không trung, đại dương…” An Ngung thấy lạnh cả người nhưng đôi mắt vàng lại càng sắc sảo, bình tĩnh.

Tần Tri Luật bỗng nhiên nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân.

“Cậu đã rất trưởng thành rồi.” Tần Tri Luật nói, “Ở đầm lầy, trong tình huống không hề có thông tin, cậu vẫn có thể hỗ trợ Lumen và Miên thông qua dự đoán, cậu đã…”

Không chờ hắn nói xong, An Ngung đã gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tôi và ngài chia ra hành động. Tôi…” Cậu ngừng lại giây lát, “Tôi lo liệu bầu trời. Cider là huấn luyện viên của tôi, An và Ninh là phụ trợ của tôi, tôi sẽ đưa họ trở về.”

Tần Tri Luật gật đầu, “Được.”

“Nhưng còn ngài, trưởng quan.” An Ngung mím môi, ngưng mắt nhìn đôi mắt đen kia, “Cũng mong ngài sớm từ đại dương trở về.”

Giọng cậu nhẹ đi, khẽ nói: “Tôi sẽ chờ ngài. Chờ ngài trở về, tôi mong sẽ được tâm sự với ngài.”