Phương Chỉ Hạ vừa mới dịu lại thì nghe thấy điện thoại của Kỳ Dực bên cạnh rung liên tục.
Cậu này có một tật xấu, mỗi khi ra ngoài, dù có biết có tin nhắn cũng không vội mở xem, thậm chí có khi sáng nhận được tin, tối muộn mới nhớ ra mà đọc.
Vương Trạch thường xuyên phàn nàn về điểm này của cậu, bảo rằng cậu dùng WeChat – một công cụ chat nhanh tiện lợi – chẳng khác gì hộp thư điện tử đời cổ bản web.
Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi lần Phương Chỉ Hạ nhắn tin cho cậu, chỉ cần không phải đang ngủ hay đang học, muộn nhất là nửa tiếng cậu sẽ trả lời lại.
Chờ đến khi điện thoại Kỳ Dực yên lại, bên Phương Chỉ Hạ bắt đầu vang lên âm báo tin nhắn.
Cô cúi đầu mở ra xem, thấy là tin nhắn của Từ Mục Phi gửi đến:
[Lớp phó học tập, Kỳ Dực có đang ở với cậu không?]
[Tôi chịu rồi, mấy người lớn đầu thế mà chẳng ai liên lạc được.]
[Thấy tin nhớ trả lời.]
Phương Chỉ Hạ bất đắc dĩ gõ chữ trả lời.
Lại đi tìm Kỳ Dực.
Hai người bọn họ kết bạn WeChat rồi còn lấy cô làm "máy chuyển lời".
Mà nãy còn nghe giáo viên nói tay của Từ Mục Phi hình như bị gãy, sao vẫn nhắn tin nhanh như vậy?
Trả lời tin nhắn xong, cô đứng dậy:
"Đi thôi, lên lầu xem một chút, Từ Mục Phi đang ở phòng bệnh trên lầu, nhờ tụi mình mang cục sạc dự phòng."
Kỳ Dực liếc nhìn cô đầy hàm ý, như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng cũng chịu mở điện thoại ra xem.
Quả nhiên, toàn bộ tin nhắn trước đó cũng đều là của Từ Mục Phi.
"Ừ, đi thôi."
Mượn một cục sạc dự phòng công cộng, hai người đi ngang qua sảnh cấp cứu, theo vị trí Từ Mục Phi gửi, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đến trước cửa phòng bệnh, Kỳ Dực đi trước, đẩy cửa bước vào.
Lúc này trong phòng không có thầy cô, chỉ có Từ Mục Phi đang nằm trên giường, tay đã bó bột cố định, một chân duỗi thẳng đang được chườm lạnh.
Kỳ Dực đặt cục sạc bên cạnh cậu ta, đảo mắt nhìn quanh:
"Nhà cậu không ai đến à? Y tá đâu rồi?"
Trong phòng có hai giường bệnh, Phương Chỉ Hạ và Kỳ Dực cũng không cần ai mời, tự giác ngồi xuống mép giường trống bên cạnh.
Sau trận đấu hôm nay, những xích mích trẻ con trước đây giữa họ cũng biến mất không dấu vết, thậm chí còn nảy sinh chút cảm giác "tình đồng đội trong chiến đấu".
Từ Mục Phi dùng tay còn lại cắm cục sạc vào điện thoại, nói:
"Người nhà đều ở xa, gọi người họ hàng đến nhưng chưa đến nơi. Y tá bảo tớ chườm lạnh nửa tiếng rồi biến luôn, không thấy đâu nữa."
Cậu ta còn lầm bầm:
"Cái bệnh viện gì chán thật, giường cũng cứng."
Kỳ Dực:
"Có chỗ điều trị là tốt rồi, còn kén chọn."
Từ Mục Phi liếc mắt qua hai người:
"Tớ biết mà, hai người thế nào cũng ở với nhau. Tìm không ra cậu, cứ tìm Phương Chỉ Hạ là chuẩn."
"À đúng rồi, lúc tớ bị thương nghe thấy phía sau hình như đánh nhau, là ai vậy? Cuối cùng trận đấu bên mình thắng hay thua?"
Phương Chỉ Hạ và Kỳ Dực nhìn nhau, đơn giản kể lại những gì đã xảy ra sau khi Từ Mục Phi bị thương.
Từ Mục Phi nghe xong tức đến cau mày, miệng mắng chửi mấy đứa trường Bát Trung không tiếc lời.
Chưa nói được bao lâu, điện thoại Kỳ Dực lại reo.
Lần này là cuộc gọi – từ Tống Uyển Thanh.
Vừa bấm nghe, giọng của bà qua loa ngoài vọng thẳng vào tai ba người:
"Con đi đâu đấy? Mẹ bảo đừng đi lung tung mà! Giáo viên đang tìm con đấy, mau quay lại ngay!"
Trà Đá Dịch Quán
"..."
Kỳ Dực dạ một tiếng rồi cúp máy.
Cậu kéo Phương Chỉ Hạ đứng dậy:
"Đi thôi, xuống lầu."
Phương Chỉ Hạ lững thững đi theo cậu ra cửa.
Kỳ Dực dừng chân, ngoái đầu lại hỏi Từ Mục Phi:
"Cậu ở đây một mình được chứ?"
"Có gì mà không được." – Từ Mục Phi nhướn mày, cười cười trêu chọc:
"Hay để lớp phó học tập ở lại chăm tớ đi?"
Kỳ Dực hừ một tiếng, đáp lại chẳng mấy vui vẻ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mơ đẹp thật."
"Cậu yên tâm, lát nữa tớ gọi y tá cho cậu."
Nói rất nghiêm túc:
"Việc chuyên môn để người chuyên môn làm."
Dứt lời, liền kéo Phương Chỉ Hạ ra khỏi phòng.
Trên đường đi đến trạm y tá phía bên kia hành lang, Phương Chỉ Hạ nói:
"Thấy Từ Mục Phi cũng tội, đang chơi bóng thì bị thương, người nhà cũng không ở đây."
Cô đề nghị đầy thiện ý:
"Hay để tớ quay lại chăm cậu ấy một chút? Nãy dì Tống cũng không bảo giáo viên gọi tớ."
Kỳ Dực đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Đèn trong hành lang bệnh viện sáng rực, khiến đôi mắt cậu càng thêm sâu thẳm, làn da trắng hơn, thậm chí có thể thấy cả lớp lông tơ mảnh.
Không khí đầy mùi thuốc sát trùng, xung quanh cũng yên ắng.
Phương Chỉ Hạ chớp mắt, không hiểu gì:
"Sao vậy?"
Kỳ Dực tiếp tục đi về phía trước, mắt nhìn thẳng, nhưng vẻ mặt hơi không vui.
Đi được vài bước, cậu bất chợt nói:
"Trước giờ mỗi lần tớ ốm hay bị thương, cậu chưa bao giờ nói sẽ chăm tớ cả."
Phương Chỉ Hạ ngẩn ra:
"... Vì cậu có bao giờ bị gãy xương đâu, cũng chẳng bệnh nặng bao giờ. Với lại, còn có dì Tống mà."
Kỳ Dực buồn bã nói tiếp:
"Vậy nếu sau này tớ bị gãy xương, hoặc bị bệnh nặng, mà mẹ tớ không ở nhà thì sao?"
Phương Chỉ Hạ đáp ngay không cần nghĩ:
"Thì tớ chắc chắn sẽ chăm cậu rồi."
Lúc này, lông mày của Kỳ Dực mới giãn ra, đi đến trạm y tá nói chuyện với người trực ban.
Sau khi liên lạc được với y tá bên phòng bệnh, hai người đi về phía thang máy.
Phương Chỉ Hạ nghĩ lại mấy câu hỏi vừa rồi của cậu, lắc đầu, từng chữ một nhận xét:
"Tiểu Quỷ Kỳ, cậu đúng là càng ngày càng nhỏ nhen."
Kỳ Dực không thấy ngại, còn đáp rất thẳng thắn:
"Đúng, tớ ngày càng nhỏ nhen đấy."
"Đồ nhỏ nhen!"
"Ừ, tớ đây."
"Siêu siêu nhỏ nhen!"
"Vẫn là tớ."
Phương Chỉ Hạ bật cười:
"... Cậu đúng là có tự giác."
Trên đường xuống lầu bằng thang máy, Kỳ Dực nghĩ, hình như thật sự khác trước rồi.
Ban đầu cậu không thích Phương Chỉ Hạ chơi với Từ Mục Phi là vì cậu ta không hợp với mình.
Nhưng giờ thì không còn vấn đề đó nữa.
Thậm chí thời gian qua chơi cùng, Kỳ Dực cũng thấy Từ Mục Phi chỉ hơi nhiều tật xấu thôi, nhìn chung là người có thể làm bạn.
Vậy mà không hiểu sao, cậu vẫn không muốn hai người đó quá thân thiết.
Hình như cũng chẳng phải sợ bị cướp bạn.
Phương Chỉ Hạ thân với Lâm Ngôn Tâm, cậu đâu có khó chịu.
Hồi nhỏ, Vương Trạch và Ngô Bách Hào cũng là do cậu giới thiệu để cùng chơi với Phương Chỉ Hạ.
Vậy nên, việc để tâm Từ Mục Phi đến mức này... có lẽ chỉ có thể là vì—
Phương Chỉ Hạ đẩy nhẹ tay cậu:
"Này, tới tầng một rồi, cậu lại ngẩn người gì thế?"
Kỳ Dực liếc cô một cái, bước ra khỏi thang máy, nói như lầm bầm:
"... Cậu quản tớ ngẩn người làm gì."
Phương Chỉ Hạ:
"Hả?"
Tên này hôm nay sao kỳ lạ thế, tâm trạng cứ lên xuống bất thường.