Trong màn hình camera.
Mẹ kế mở cửa, thấy Tam Hoa đang ngủ trên ghế sô pha, bà ấy hét lớn rồi nép vào tường.
Nãi Đậu nghe thấy tiếng, thò đầu từ phòng ngủ để xem:
“Con người? Là người thân của mẹ sao? Cún thích mẹ, cũng thích người thân của mẹ.”
Nó phe phẩy đuôi, nhảy nhót chạy đến cửa để đón bọn họ.
Tô T.ử Long nắm lấy đuôi của nó, xách nó lên.
Nãi Đậu đau đớn kêu oai oái.
“Bẩn c.h.ế.t đi được, mau thả nó xuống.”
Nghe thấy mẹ kế nói, Tô T.ử Long hất tay.
Nãi Đậu ngã mạnh xuống đất, mất vài giây mới đứng dậy được.
Tam Hoa đau lòng l.i.ế.m chân Nãi Đậu, lại quay đầu khè Tô T.ử Long, thể hiện sự bất mãn của mình.
“Đồ súc sinh từ đâu ra, còn dám hung dữ với con trai cưng của tao, ông xã, bán chúng nó cho quán thịt ch.ó đi.”
Ba tôi nghe vậy, chỉ lẩm bẩm một câu:
“Chắc là Nghiên Nghiên nhân lúc chúng ta không có nhà mang về.
Cái đứa này, thật là tùy hứng, tôi đi tìm người mang chúng đi ngay đây.”
Vài phút sau, có người đến muốn bắt Nãi Đậu.
Nãi Đậu và Tam Hoa trốn xuống gầm ghế sô pha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ kế tìm cây chày cán bột đến đ.á.n.h chúng nó, bị Tam Hoa xông ra cào rách mặt.
Người của quán thịt ch.ó vây quanh Nãi Đậu, dùng túi bắt nó lại.
Tam Hoa nóng nảy, xông lên c.ắ.n c.h.ặ.t t.a.y của người cầm túi.
Ba tôi thấy mẹ kế bị thương, tức giận lấy con d.a.o từ nhà bếp ra, c.h.é.m vào người Tam Hoa.
Lông của Tam Hoa ngay lập tức bị m.á.u nhuộm đỏ, nhưng nó vẫn không chịu nhả ra.
“Tam Hoa, nhả ra, mau nhả ra đi!”
“Cậu sẽ c.h.ế.t mất, mau nhả ra đi.”
Nãi Đậu chỉ lộ ra cái đầu, nhưng có thể thấy nó đang cố gắng giãy giụa, giọng nói cũng run rẩy.
Người kia đau đớn, tay nới lỏng, Nãi Đậu thoát ra khỏi túi.
Tam Hoa thấy vậy mới nhả ra, thân thể mềm nhũn rơi xuống đất.
Nãi Đậu vây quanh Tam Hoa, cẩn thận dùng lưỡi l.i.ế.m lông của nó.
“Đồ ch.ó ngốc, chạy mau!”
Tam Hoa thúc giục nó.
Nhưng ch.ó con đâu hiểu bọn họ muốn làm gì, nó chỉ biết người bạn thân nhất của mình, trên người chảy rất nhiều máu.
Nãi Đậu bị người ta bắt lên, nhét lại vào túi.
Tam Hoa cố gắng đứng dậy để ngăn cản, nhưng thân thể chao đảo, rồi lại ngã xuống vũng máu.
Ba tôi chán ghét dùng khăn giấy lót tay, xách chân Tam Hoa, mang nó ra khỏi nhà.