Khi đống tuyết cuối cùng ở góc đường tan chảy, Tam Hoa xuất viện.
Nó đeo chiếc vòng cổ xấu hổ, tuần tra ngôi nhà mới.
“Hơi nhỏ một chút, nhưng…”
Quay đầu lại nhìn tôi và Nãi Đậu, nó miễn cưỡng gật đầu:
“Được rồi! Mèo cũng có thể sống ở đây.”
Miệng thì cứng, nhưng cái đuôi của nó lại vẫy trái vẫy phải, bại lộ tâm trạng vui vẻ của nó.
Nãi Đậu ngậm cặp sách của tôi, vẫy đuôi chạy ra từ phòng ngủ, chỉ thiếu viết ba chữ “hãy khen ngợi” lên mặt.
Tôi hôn một cái lên trán nó.
“Mẹ đi học đây, hai đứa ở nhà chơi ngoan nhé.”
Tam Hoa không để ý đến tôi, nó quay đầu đi, bận l.i.ế.m chân của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng khi tôi đi giày chuẩn bị đi, nó ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu rất cao.
Tôi nén cười, hôn một cái lên trán nó.
“Đồ ch.ó ngốc, thấy chưa? Mẹ vẫn là thích tôi nhất.
Mèo không cần lấy lòng mẹ, vẫn có hôn.”
Nãi Đậu học theo dáng vẻ của tôi, cũng mổ một cái lên đầu Tam Hoa.
“Hôn, hôn, cún cũng muốn hôn.”
Đi được một quãng xa, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Tam Hoa kêu một cách ghét bỏ.
“Đồ ch.ó ngốc, tránh xa ra.
Đủ rồi, đủ rồi, miệng ch.ó hôi c.h.ế.t đi được, đừng hôn nữa!”