Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở

Chương 10



10.

Chưa đầy vài phút sau, Tống Dịch gọi điện đến.

Tôi lập tức chặn số.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn lại là mẹ anh ta vừa mách lẻo với anh ta.

Tôi chẳng có tâm trạng mà nghe anh ta lải nhải.

Trước đây, anh ta là chồng tôi, vì tình nghĩa vợ chồng, tôi có thể nhẫn nhịn bố mẹ anh ta.

Nhưng bây giờ, anh ta chỉ là một gã đàn ông phản bội, thế mà còn tưởng tôi sẽ nhún nhường với bố mẹ anh ta sao?

Thang máy đưa tôi lên tầng 12, tôi nhanh chóng đến phòng bệnh của mẹ.

Nhìn thấy bà, sống mũi tôi cay xè.

“Mẹ, sao mẹ bệnh mà không nói cho con biết? Mẹ làm vậy, con đau lòng lắm có biết không?”

Mẹ tôi mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay tôi.

“Nói cho con thì có ích gì đâu, chỉ làm con lo lắng thêm thôi. Ở đây điều kiện y tế rất tốt, mẹ cũng chỉ bị viêm phổi nhẹ, truyền vài ngày nước là ổn rồi.”

Nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.

Sao có thể chỉ là viêm phổi nhẹ?

Bà đã gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng xanh xao hẳn.

Bố tôi thì râu ria xồm xoàm, trông đầy vẻ mệt mỏi.

Chắc chắn không phải chỉ là một cơn viêm phổi đơn giản.

Lấy cớ xuống dưới mua đồ, tôi rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến văn phòng bác sĩ.

Hỏi xong mới biết, mẹ tôi nhập viện không phải vì viêm phổi mà do phát hiện có một khối polyp không đều trong phổi.

Bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật cắt bỏ, gửi mẫu mô xét nghiệm, kết quả chẩn đoán là ung thư phổi giai đoạn đầu.

Bác sĩ bảo tôi đừng quá lo lắng, kế hoạch điều trị đã được sắp xếp ổn thỏa.

Chỉ cần mẹ giữ tâm trạng tốt, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, việc điều trị sau này sẽ có kết quả khả quan hơn.

Rời khỏi văn phòng bác sĩ, tôi ngồi thụp xuống cầu thang thoát hiểm, khóc rất lâu.

Là con gái, vậy mà đến khi mẹ nhập viện tôi mới biết.

Suốt thời gian qua, bà phẫu thuật, nằm viện, bên cạnh chỉ có mỗi bố tôi chăm sóc.

Còn tôi thì sao?

Tôi lại như một bà giúp việc, ngày ngày chăm lo cho bố của Tống Dịch.

Bảy năm hôn nhân, rốt cuộc tôi đã nhận lại được gì?