Việc lão Bân đánh người được cảnh sát địa phương thụ lý, nhưng A Long không muốn gây thêm rắc rối nên quyết định không truy tố mà chỉ yêu cầu lão Bân bồi thường tiền thuốc men và một lời xin lỗi.
Không thể làm lớn chuyện nếu không có đầy đủ chứng cớ, cùng lắm chỉ biết hắn chính là kẻ sát nhân mà thôi. Những thông tin nhanh chóng được thu thập, khi A Long trở thành tâm điểm của mọi tình nghi, bức tranh của cảnh sát đã phần nào hoàn chỉnh, những lời giải cũng trở nên hợp lý hơn. Nhưng mảnh ghép họ còn thiếu chính là mối nối, là động cơ và là chứng cớ để liên kết toàn bộ vụ án.
“Sếp Tạ! Cục trưởng Lâm đến.” Một cảnh viên vội vàng vào thông báo khi cả cảnh cục đang họp bàn về vụ án.
“Cái gì?” Tạ Kỳ Ngôn nghe ra những rắc rối sẽ tìm đến.
Đã một thời gian rồi mới gặp lại Lâm Chính. Những lần đi công tác trước đây, không lần nào ông ấy đích thân đến nơi Tạ Kỳ Ngôn làm nhiệm vụ như thế này cả. Trông ông cũng không có vẻ đã trải qua một giấc ngủ ngon, chắc hẳn những cuộc gọi từ phòng lãnh đạo đã khiến ông rất phiền lòng.
Tạ Kỳ Ngôn yêu cầu mọi người tạm nghỉ ngơi và tiếp tục thu thập thông tin, mình và Lâm Chính lại có buổi trò chuyện trong văn phòng.
“Tạ Kỳ Ngôn, mau thu đội đi!” Lâm Chính không vòng vo.
“Chú!” Tạ Kỳ Ngôn rất ngạc nhiên khi nghe điều này thốt ra từ Lâm Chính. Đâu phải ông ấy không biết tiến độ của vụ án, hay ông ấy không biết hung thủ thực sự vẫn chưa bị bắt giữ. Ông ấy tại sao lại làm thế.
“Chú nói cháu chưa nghe rõ hả? Chú nói thu đội.”
“Chú à! Làm sao có thể thu đội khi hung thủ thực sự còn chưa bị bắt chứ?”
“Thêm một người chết, cảnh sát đi làm mồi lại bị thương đến nằm viện, một cảnh sát thì đánh người ta đến lên đồn, cháu còn tiếp tục gây thêm chuyện gì nữa.”
“Nhưng chú à, chúng cháu đến rất gần rồi, bọn cháu biết rõ hung thủ là ai.”
“Vậy thì đi bắt đi!” Lâm Chính thách thức, ông ấy không còn đủ kiên nhẫn với sự cứng đầu của Tạ Kỳ Ngôn.
“Chúng cháu chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi.” Tạ Kỳ Ngôn khổ sở thuyết phục.
“Cháu cần thêm bao nhiêu nạn nhân nữa.”
“Chú!”
“Tạ Kỳ Ngôn! Nghe đây, Bá Đao là người có khả năng cao nhất, các chứng cứ đều bất lợi cho hắn, mau chóng đem hắn ra lập hồ sơ, kết thúc mọi thứ ở đây đi!”
“Cục trưởng!” Tạ Kỳ Ngôn không ngờ mình lại nghe điều này từ Lâm Chính.
“Cảnh sát Anh Châu sẽ sớm xuống đây và tiếp quản mọi thứ để đưa về trật tự. Cháu không cần nhúng tay thêm nữa.”
“Cái gì?”
“Đây là lệnh! Mau chóng đóng lại vụ án này và thu đội về, nếu cháu không làm, đích thân chú sẽ làm. Càng trễ một ngày, áp lực lên chúng ta càng lớn, áp lực lên Lam Châu càng lớn, sự hoảng sợ của người dân càng lớn. Đến mức nào đó cả cảnh sát chúng ta, một chút lòng tin với họ cũng không còn, họ sẽ biết dựa vào ai chứ hả?”
“Là lý tưởng của cháu hay sự an tâm của họ quan trọng hơn?”
“Vậy sự thật không quan trọng à chú?”
“Nếu cháu cứ tiếp tục nói về chuyện này, Phương Tư Nhã, Hàn Hân Đình, Tiểu Cảnh đều sẽ chịu hình thức kỷ luật. Chuyện về hưu của lão Bân cũng sẽ gặp cản trở. Cháu muốn mọi thứ như thế khi truy cùng sự thật mà cháu nghĩ là tồn tại sao?” Lâm Chính không đủ kiên nhẫn, ông trực tiếp đe dọa.
“Tạ Kỳ Ngôn! Đừng làm loạn nữa, chú nói khép lại vụ án này là khép lại vụ án này, sau đó thu xếp trở về Tô Hàn, còn nhiều thứ đợi cháu lắm.”
“Việc thăng chức vào cuối năm cũng không thể chậm trễ nên cháu phải tranh thủ thành tích một chút, đây cũng là trọng án, nhất định sẽ có điểm tốt trong mắt lãnh đạo.”
“Cháu giao lại nhiệm vụ đi, từ giờ do chú tiếp quản.”
“Thầy!” Tạ Kỳ Ngôn nắm chặt lấy tay nắm cửa, giọng run rẩy. Cô ấy chưa từng như thế trước mặt người khác, có thể nghe rõ sự thất vọng ẩn chứa trong tiếng gọi đó.
“Thật sự thầy đã thay đổi rồi!”
Không đợi xem thêm phản ứng của Lâm Chính, Tạ Kỳ Ngôn một mạch ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Trái tim và ngọn lửa chính nghĩa trong lòng cô là do Lâm Chính
“Ngôn Ngôn! Có chuyện gì sao?” Hàn Hân Đình lo lắng khi nhìn Tạ Kỳ Ngôn thất thểu đi ra khi gặp Lâm Chính.
“Chuẩn bị thu đội.” Tạ Kỳ Ngôn khó nhọc nói ra từng từ, cả đến ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.
“Thu đội!” Hàn Hân Đình cau mày khó hiểu.
“Cậu bị điên à? Mọi chuyện thế này mà thu đội rồi sao?” Phương Tư Nhã lúc này vừa trở về từ bệnh viện, ngay khi bước vào cảnh cục, đúng lúc lại nghe được tuyên bố của Tạ Kỳ Ngôn.
“Đây là mệnh lệnh!” Tạ Kỳ Ngôn lòng lạnh như băng, dứt lời liền vội vàng bước đi. Hành động này chính là không muốn đối diện.
“Tạ Kỳ Ngôn! Cậu đứng lại cho tôi.” Hàn Hân Đình tức giận chạy theo, cô chưa từng thấy Tạ Kỳ Ngôn như thế.
Đêm đó, thực sự là một đêm rất nặng nề. Cả nhóm người đến Lam Châu này đều mang theo sĩ khí
“Chúng ta phải rời đi như thế này sao?” Phương Tư Nhã quay sang Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt không phải là hỏi han mà là thất vọng.
“Nếu chúng ta không rời đi, Anh Châu sẽ cưỡng chế chúng ta rời đi, đối với mọi người đều không có lợi.”
“Từ bao giờ mà cậu sợ những điều đó thế!” Hàn Hân Đình mỉa mai.
“Không phải sợ.”
“Vậy thì là gì? Vì chuyện lên chức cuối năm của cậu sao? Vì vậy cậu mới phải nhún nhường bọn họ đúng không?”
“Tiểu Đình!”
“Đừng gọi tôi như thế! Cậu đâu phải Tạ Kỳ Ngôn mà tôi biết. Tạ Kỳ Ngôn mà tôi biết không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy, dù có quyền lớn, thế lớn cũng không từ bỏ sự thật mà trong lòng mình luôn tin tưởng.”
“Cậu biết ai mới là hung thủ mà, cậu vẫn dửng dưng như vậy sao?”
“Hàn Hân Đình, thôi đi!” Phương Tư Nhã đứng ra ngăn cản tình hình căng thẳng.
“Tôi biết mọi người rất khó chịu, nhưng đây là lệnh, ngày mốt cảnh sát Anh Châu sẽ đến, chính thức tiếp quản ở đây. Các cậu, chúng ta hết nhiệm vụ rồi, nên mau chóng thu dọn đi.”
“Chó chết! Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình bực tức, đập mạnh tay xuống bàn rồi rời đi. Hôm đó, cô không về lại nhà chung. Hôm đó, Tạ Kỳ Ngôn cũng không thể nào chộp mắt.
Thứ mọi người cảm nhận là sự kỳ lạ và quan liêu của cảnh sát khi vì thành tích mà phớt lờ sự thật vụ án. Thứ Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận chính là ngọn núi chính nghĩa trong lòng mình đã thực sự lung lay. Đuổi theo sự thật, với Tạ Kỳ Ngôn, là phương châm, là tín ngưỡng nhưng bây giờ đứng trước điều đó thì cô lại quay đầu phân vân.
“Lão Bân đâu?” Tạ Kỳ Ngôn mệt mỏi hỏi Phương Tư Nhã khi ngồi vào bàn ăn.
“Không thấy! Chắc là vẫn còn đang trong phòng.” Phương Tư Nhã cũng thờ ơ trả lời. Từ lúc sự việc xảy ra, Phương Tư Nhã nói không giận Tạ Kỳ Ngôn thì không đúng nhưng cô biết bạn mình cũng có những khó xử riêng.
“Hàn Hân Đình thì sao?” Phương Tư Nhã thở dài khi nhìn thấy nét mặt chẳng vui vẻ gì của Tạ Kỳ Ngôn.
“Lát nữa sẽ về!”
Hàn Hân Đình dỗi, nhưng không phải là người yêu đương không có trách nhiệm. Khi quyết định qua đêm ở bên ngoài vì không thể đối diện với Tạ Kỳ Ngôn, cô có nhắn cho Tạ Kỳ Ngôn vài dòng qua điện thoại.
Két! Là tiếng mở cửa nhà. Người vào là Hàn Hân Đình.
“Cậu về rồi à!”
“Đừng tỏ ra thân thiết như thế, tôi không quên chuyện đó đâu.”
“Ngồi ăn chứ?” Tạ Kỳ Ngôn vẫn nhẹ nhàng hỏi han.
“Tôi không đói. Nhìn mặt cậu, tôi càng ăn không vào hơn.” Hàn Hân Đình cay độc, vứt lời rồi định bỏ vào phòng.
“Cậu có tin tôi không?” Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ lên tiếng.
“Ý cậu là gì?” Đôi chân của Hàn Hân Đình dừng lại.
“Cậu có ý tưởng gì sao?” Phương Tư Nhã lúc này cũng không nhịn nổi tò mò.
“Bản tính là bản tính. Hắn sẽ không bao giờ tha cho con mồi đâu. Thời gian này, hắn cũng sẽ án binh bất động mà thôi, chúng ta ngoài mặt có thể ngoan ngoãn trao lại cho Anh Châu, mặt khác chúng ta vẫn có thể tiếp tục theo dõi, mang chuyện hắn tấn công Tiểu Cảnh, lập hồ sơ về sở cảnh sát của Tô Hàn, trở thành vụ tấn công tách bạch với người thi hành công vụ. Tận dụng cơ hội để dùng danh nghĩa Tô Hàn điều tra, không phải chịu sự giám sát của Anh Châu.”
“Thế còn cục trưởng.”
“Chú ấy không có cớ gì để phản đối chuyện nội bộ cả. Đây là vấn đề của cảnh sát Tô Hàn, không liên quan đến vụ án ở đây. Chú ấy không cản được đâu. Tôi là đội trường đội trọng án, tôi cũng đâu thể không thụ lý vụ án này.”
“Hơn nữa, với tư cách cục trưởng Tô Hàn, cấp dưới của mình như thế, chú ấy cần đích thân có một lời bàn giao, không phải chờ báo cáo của một cảnh cục khác.”
“Cậu có biết lợi dụng chức quyền như thế từ khi nào?” Phương Tư Nhã trong lòng có chút cảm thán. Biết rõ Tạ Kỳ Ngôn là một trinh sát giỏi, nhưng không phải kiểu tính toán như thế, đây là lần đầu cậu ấy biết lợi dụng chức quyền đó.
“Từ khi Hàn Hân Đình bảo cảm thấy khó chịu khi ngủ cùng một người tham quyền, tham lợi như tôi.” Tạ Kỳ Ngôn
Nhưng vấn đề của họ không còn phải là chuyện giao trả án này cho Anh Châu nữa. Vấn đề lớn nhất là đã hơn 10 giờ tối vẫn không thấy lão Bân.
“Tại sao lão Bân lại như mất tích vậy?” Phương Tư Nhã cùng Tiểu Cảnh không tránh khỏi lo lắng.
“Cả ngày nay đều không liên lạc được với chú ấy à?” Tạ Kỳ Ngôn hỏi.
“Không!”
“Có tìm đến cảnh cục chưa?”
“Vừa gọi rồi, không thấy, chú ấy cũng không có ở trong phòng.”
Lão Bân là một người có trách nhiệm, sẽ không đột nhiên biến mất mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào. Linh cảm của những trinh sát mách bảo rằng đã có chuyện thật sự không hay xảy đến. Bản thân họ chỉ hy vọng những ý nghĩ của mình là vớ vẩn trong khi cả bốn người ráo riết đi tìm lão Bân.
Lúc này đã gần 1 giờ sáng, không có một tông tích nào của người đồng đội. Dự cảm thật sự chẳng lành. Tạ Kỳ Ngôn liên hệ với Trương Kiến Quốc để thêm người tìm kiếm. Họ là người rành mấy khu vực ở đây, ít nhiều sẽ giúp ít được.
Lam Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Để tìm một người khó đến cỡ nào chứ.
2 giờ!
Rồi 3 giờ!
Lúc này 4 giờ sáng.
Tông tích của lão Bân hoàn toàn biệt tăm. Ở một nơi xa lạ như vậy, không một người quen biết, chú ấy có thể đi đâu chứ? Bình thường 11 giờ, chú ấy có thói quen gọi về nhà báo bình an. Nhưng hôm nay, vợ chú ấy cũng không nhận được tin tức gì. Nếu Tạ Kỳ Ngôn không ra sức trấn an, chắc hẳn bà ấy rất lo lắng.
“Ngôn à!” Hàn Hân Đình nắm lấy tay của Tạ Kỳ Ngôn khi nhận ra sự mệt mỏi đang vắt kiệt sếp Tạ.
“Tiểu Cảnh! Coi CCTV đi!” Tạ Kỳ Ngôn lóe lên.
Không quá khó cho Tiểu Cảnh để thu thập các đoạn băng CCTV trên đường phố Lam Châu. Cũng may ở đây, vì muốn nâng cấp đời sống, lãnh đạo cũng trang bị khá nhiều CCTV ở các trục đường chính.
Cả đội dành thời gian coi qua các băng ghi hình đến tận 7 giờ sáng không nghỉ ngơi, hầu hết chỉ là những chuyến xe chạy qua chạy lại, không thể tìm thấy tông tích của lão Bân.
“Sếp Tạ! Sếp coi.” Trương Kiến Quốc reo lên khi bấm dừng hình ảnh ghi lại nhân tướng một người rất giống lão Bân đang ẩu đả với một thanh niên trước quán rượu. Trang phục lão Bân mặc trong video là trang phục mà Phương Tư Nhã đã nhìn thấy trước khi lão Bân biến mất.
“Là lão Bân.” Phương Tư Nhã reo lên.
“Người đó chẳng phải là A Long sao?” Trương Kiến Quốc nói.
“Thằng khốn này! Tìm hắn đi.”
Nhưng A Long không chỉ là một tên khốn mà còn là một kẻ rất tự mãn. Sau khi sự việc xảy ra, hắn không những không tranh thủ rời khỏi Lam Châu mà vẫn tiếp tục hoạt động ở AS Studio. Khi cảnh sát yêu cầu hắn đến lấy lời khai tại cảnh cục, A Long vẫn tỏ thái độ ung dung, trêu chọc sự nhẫn nại của cảnh sát dành cho mình.
“Khốn nạn!” Tạ Kỳ Ngôn đập tay mạnh xuống bàn, toan tiến tới nắm lấy cổ áo hắn.
“Đủ rồi đấy!” Tiếng của Lâm Chính thình lình vang lên.
“Nếu không phải nghi phạm, không cần phải làm như thế, lấy lời khai xong thì để người ta đi.” Lâm Chính ra lệnh. Hắn là người bị hại, hắn bị cảnh sát tấn công một cách vô cớ. Lâm Chính chắc chắn không muốn làm lớn chuyện này.
Sau khi A Long rời đi vì không khai thác được gì, Lâm Chính yêu cầu cả cảnh cục tập trung tại phòng họp và giới thiệu cho họ người đại diện của cảnh sát Anh Châu. Đội Anh Châu sẽ nhanh chóng đến để tiếp quản vụ án ở đây, cảnh đội Tô Hàn sẽ chính thức kết thúc nhiệm vụ.
“Việc tìm kiếm lão Bân, chúng ta giao lại cho cảnh sát Anh Châu, không nên nán lại đây.”
“Tại sao chứ? Chú ấy là đồng đội của chúng ta kia mà.”
“Nghe đây! Đây là lệnh, mọi chuyện từ nay do cảnh sát Anh Châu tiếp quản, việc tìm kiếm lão Bân cũng sẽ do họ phụ trách.”
Sự hèn kém của Lâm Chính như một phát đại bác bắn thẳng vào sức chịu đựng của Tạ Kỳ Ngôn. Từ trước đến nay, cô làm người làm việc đều không bao giờ nóng vội, cả hiểm nguy lao tới cũng không cho phép tinh thần mình rối loạn, nhưng mấy ngày qua, việc nhún nhường Lâm Chính, quyết định thu đội đã khiến bức tường Tạ Kỳ Ngôn nứt đổ.
Còn bây giờ, là lão Bân, là người chỉ còn 2 tháng nữa sẽ rời khỏi ngành cảnh sát, an hưởng cuộc sống thoải mái. Đó là lão Bân mà. Đó là người mà Tạ Kỳ Ngôn trong công việc vô cùng tin tưởng, trong cuộc sống vô cùng tin cậy, làm sao nói một câu giao cho người khác là giao cho người khác.
Thành lũy dày bao nhiêu, sức chịu đựng lớn bao nhiêu, trách nhiệm và quy củ nặng bao nhiêu, Tạ Kỳ Ngôn thực sự không còn muốn giữ nữa. Khi nhìn thấy Lâm Chính ký vào biên bản bàn giao, Tạ Kỳ Ngôn bất chợt rút súng từ trong người mình chĩa thẳng vào Lâm Chính.
“Chú dừng lại!”
“Tạ Kỳ Ngôn!” Cả cảnh cục đều bất ngờ trước hành động của Tạ Kỳ Ngôn. Đó là sếp Tạ, người lúc nào cũng điềm đạm, bình tĩnh, tại sao lại dám chĩa súng vào cấp trên?
“Cục trưởng! Nếu không phải tại chú, lão Bân sẽ không hành động như vậy. Không phải vì cái thành tích chết
“Tạ Kỳ Ngôn! Cháu có biết mình đang làm gì không?” Lâm Chính tức giận, đập bàn đứng dậy, phía trước họng súng của Tạ Kỳ Ngôn vẫn không hề chùn xuống.
“Chĩa súng vào lãnh đạo là bất tuân, cháu sẽ bị án treo từ tòa án binh đó.” Lâm Chính lớn giọng, cả cảnh cục vẫn bàng hoàng không biết diễn biến gì đang xảy ra.
“Thì sao?” Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn không có ý định nhượng bộ.
“Cháu ở đây, chỉ muốn cứu đồng đội của mình, cháu làm gì sai hả?”
“Tại sao, chú cứ muốn cháu lùi một bước rồi lại một bước, chú muốn cháu lùi đến bao giờ?”
“Chú cứ kỷ luật cháu thế nào cũng được, cháu cũng không muốn trở thành một cảnh sát mà ngay cả sự thật cũng không dám theo đuổi, cả đồng đội mình cũng ngó lơ không giúp.”
“Thầy!” Lần nữa, Tạ Kỳ Ngôn dùng cách xưng hô này. Từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát, rất lâu rồi, Tạ Kỳ Ngôn mới gọi Lâm Chính như thế. Họ từ mối quan hệ cấp trên, cấp dưới trở thành chú cháu thân thiết, xem nhau như người một nhà, từ lâu Tạ Kỳ Ngôn cũng không muốn dùng cách gọi đó để kéo xa khoảng cách của họ. Vậy ở chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tạ Kỳ Ngôn lại dùng cách xưng hô này.
“Thầy không dạy em trở thành một cảnh sát như thế!” Tạ Kỳ Ngôn nghẹn ngào.
“Tạ Kỳ Ngôn!”
“Cháu sẽ không rời đi. Chú biết cháu có cách để tiếp tục theo đuổi chuyện này mà đúng không?”
“Cháu là Tạ Kỳ Ngôn, cháu gái của Tạ Triết. Hai chữ này đã đủ để chú phải thu lại cái mệnh lệnh thu đội chết tiệt của chú đi rồi không?”
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn đập mạnh súng xuống bàn, trước mặt Lâm Chính. Trong suốt cuộc đời mình, cô chưa từng nghĩ sẽ hành xử quá phận, sẽ bất tuân mệnh lệnh cấp trên. Nhưng chính Hàn Hân Đình, chính sự cố chấp của lão Bân, chính những nỗ lực của mỗi một người trong cảnh cục này khi theo đuổi vụ án, Tạ Kỳ Ngôn mới không để ngọn lửa công lý trong lòng mình tắt đi.