Quất Hạ từng món từng món giới thiệu cho ta biết..
“Mỹ nhân, đây là số trang sức người mang về từ nhà mẹ hôm nay.”
“Hoàng thượng nói, người ăn mặc trong cung hơi mộc mạc, nên đã sai Thượng Điển Ty đem ta mấy rương châu ngọc, đông châu quý giá, để mỹ nhân chọn kiểu dáng ưng ý.”
(Thượng Điển Ty: là một cơ quan trong nội đình chuyên phụ trách trang phục, trang sức và các nghi lễ long trọng trong hoàng cung đặc biệt là phục vụ cho hoàng hậu, phi tần và các nghi lễ hoàng thất.)
“Ngoài ra còn có vải vóc mùa thu vừa tiến cống, mỹ nhân cũng có thể chọn vài xấp để may y phục mùa đông.”
Ta ngẩn người, sững sờ một lúc lâu.
Cuối cùng, mơ mơ màng màng chọn đại mấy món, rồi mở thử mấy hộp trang sức mà Tề Ngọc Nhàn từng dùng, dặn Quất Hạ cất kỹ.
Ta đến, Tạ Hành đến dùng bữa như đã hẹn.
Lúc ăn cơm, ta kể lại chuyện đó cho hắn nghe.
Hắn đang ăn cá thu chiên, chợt chống cằm nhìn ta mỉm cười:
“Tang Tang, trẫm định sắc phong nàng làm phi.”
“...Tại sao?”
Tạ Hành khẽ nhướn mày, khóe môi cong cong:
“Bởi vì trẫm thích nàng a~”
Hắn cố ý bắt chước ngữ điệu lúc thường ta nói chuyện, cuối câu hơi nâng giọng.
Ta bỗng cảm thấy ngượng ngùng, vội cúi đầu ăn vài miếng cơm.
Chợt nhớ ra điều gì, ta liền vội vã đẩy chiếc chén nhỏ sứ thanh hoa đến trước mặt hắn:
“Uống lúc còn nóng.”
“Cái gì vậy? Trứng hấp?”
“Là tổ yến! Quất Hạ nói thứ này còn bổ hơn trứng hấp.”
Ta nhìn hắn rất nghiêm túc, trịnh trọng nói:
“Từ hôm nay, mỗi ngày phải uống một chén. Thuốc Thái y kê cũng phải uống đúng giờ.”
“Thiếp sẽ theo sát mà canh chừng. Tạ Hành, nếu người không nghe lời, thiếp sẽ…”
Ta đột nhiên ngắc ngứ, không nghĩ ra lời đe dọa nào đủ mạnh.
Tạ Hành chống cằm, cười tít mắt nhìn ta:
“Sẽ thế nào?”
“Thiếp sẽ… không ngủ chung với người nữa.”
Ta còn chưa kịp nói xong, đã thấy hắn lập tức mở nắp chén, uống cạn sạch tổ yến.
Đặt thìa xuống, hắn mở tay ra về phía ta, giọng mềm nhẹ:
“Tang Tang, lại đây… để ta ôm một cái.”
Ta bước ta, vừa mới đứng vững đã bị kéo mạnh một cái, ngã hẳn vào lòng hắn.
“Tiểu Phù Tang à…”
Hắn vuốt nhẹ mái tóc ta, môi áp sát bên tai, hơi thở nóng hổi lướt qua làn da, khiến lòng ta run rẩy, một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên từ sâu trong tim.
Ta không biết nên làm gì, đành siết chặt lấy vạt áo mềm mại sau lưng hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tạ Hành cúi đầu, một nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng rơi lên môi ta.
Chỉ là cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi rời đi thế nhưng, nhịp tim hắn lại đập thật nhanh.
Ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy vành tai hắn ửng đỏ.
Quất Hạ lúc ấy đã dẫn cung nhân lặng lẽ lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.
Ta trông hắn đầy chờ mong, muốn hắn tiếp tục..
Nhưng hắn lại hơi nghiêng đầu đi, giọng khàn khàn có chút kiềm chế:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không được… Tang Tang, nàng vẫn còn nhỏ.”
“Thiếp không nhỏ nữa… Tháng sau thiếp tròn mười bốn rồi.”
Ánh mắt Tạ Hành nhìn ta trầm hẳn, trong phút chốc, ta dường như thấy được một ngọn lửa đang cháy trong đáy mắt hắn.
Hắn chợt mỉm cười, khẽ hỏi:
“Thế nàng biết… trẫm muốn làm gì không?”
Ta lắc đầu thật thà:
“Không biết.”
Tạ Hành xoa đầu ta, vùi mặt ta vào n.g.ự.c hắn, bật cười khẽ:
“Về sau nàng sẽ biết thôi.”
Cuối cùng hắn hôn nhẹ lên má ta, rồi rất dịu dàng bế ta đặt lên giường.
Nệm êm, n.g.ự.c hắn ấm, ta vừa thiếp đi liền mơ màng nghe thấy tiếng hắn thì thầm:
“…Tiểu Phù Tang, trẫm có thể đợi, đợi đến khi nàng mười sáu.”
Giọng nói ấy dường như đang kiềm nén điều gì, nhưng nhất thời ta còn chưa hiểu được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tạ Hành đã rời cung sớm.
Sau bữa sáng, ta chọn một đôi trâm ngọc của Tề Ngọc Nhàn từ trong hộp trang điểm, rồi đến Diễn Khánh cung thăm Đức phi.
Vừa thấy đôi trâm, Đức phi đã nhướn mày, nhận lấy rồi ngắm nghía đầy thích thú:
“Đây chẳng phải là bảo bối của Tề Ngọc Nhàn sao?”
“Nàng ta khoe khoang với bản cung không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại vào tay ngươi rồi à?”
Ta kể cho nàng nghe chuyện hôm qua ở Tể tướng phủ.
Đức phi nghe xong thì vỗ tay cười lớn:
“Tiếc là bản cung không đi theo các ngươi hôm qua..”
“Không thì nhất định phải nhìn thử nét mặt Tề Ngọc Nhàn lúc đó là thế nào! Chỉ mấy hộp đồ cũ nát đó, nàng ta khoe với bản cung cả trăm lần rồi, không biết chán là gì!”
Ta hỏi:
“Người không thích Tề Ngọc Nhàn sao?”
Nàng nhướn mày:
“Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?”
“Ờm…”
Ta lắc đầu thành thật:
“Thiếp cũng không thích.”
Đức phi khẽ hừ một tiếng, khóe môi cong lên:
“Tốt, chỉ cần ngươi cũng ghét Tề Ngọc Nhàn và Tề Ngọc Thần. Chúng ta chính là bằng hữu.”
Ta ở chỗ Đức phi ngồi chơi cả một buổi sáng, ăn không ít điểm tâm ngon lành, còn gói mang về một hộp lớn cho Huyền Linh cung.
Quất Hạ vắng mặt, chỉ có tiểu cung nữ tên là Bảo Nguyệt ở lại.
Trước mặt nàng, ta liền bỏ thuốc vào trong điểm tâm.
Nàng trông có vẻ rất hài lòng, cũng rất yên tâm về ta.
Từ sau khi ta đồng ý giúp bọn họ, đã có rất nhiều lần ta cố ý để nàng ta nhìn thấy, ta thả thuốc vào trà hay món ăn của Tạ Hành.
Rồi nàng thật sự… không bao giờ nghi ngờ ta nữa.
Thật giống Tề Ngọc Thần ngu xuẩn, lại tự tin một cách mù quáng.
Ta hôm ấy, Tạ Hành đến.
Nghe nói buổi sáng ta đến Diễn Khánh cung tìm Đức phi, hắn cười khẽ, xoa đầu ta:
“Việc triều chính nhiều không kể xiết, mấy ngày ta trẫm sẽ khá bận.
Nếu buồn chán, nàng cứ ta đó chơi với nàng ấy nhiều vào.”