Gọi Nàng Là Phù Tang

Chương 7



Hắn nắm lấy tay ta.

Rồi hỏi:

“Tang Tang… có muốn về Tể tướng phủ một chuyến không?”

Ta lập tức tỉnh táo, ngước mắt nhìn hắn.

Tạ Hành như chẳng phát hiện ra sự căng thẳng trong ánh mắt ta, vẫn mỉm cười, bàn tay đều đều vuốt tóc ta:

“Tam tiểu thư năm xưa thất lạc của Tể tướng phủ, nay đã là Tang mỹ nhân bên cạnh trẫm. Cũng nên về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến, có đúng không?”

Vì lo lắng cho sức khỏe của Tạ Hành sau khi trúng độc, mấy ngày sau đó, ta dứt khoát thu dọn hành lý, dọn hẳn đến ở trong tẩm cung của hắn.

Trong thời gian này, Đức phi có đến một lần.

Ta cứ ngỡ nàng đến để trách ta, ai ngờ vừa bước vào đã hỏi:

“Ngươi và Hoàng thượng… sắp hồi Tể tướng phủ sao?”

Ta gật đầu.

Nàng liền lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi hương thêu thùa vụng về, nhét vào tay ta:

“Vậy thì phiền ngươi… chuyển cái này cho ca ca ngươi.”

“...Tề Ngọc Thần?”

Ta nắm túi hương, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhìn nàng:

“Chuyện này có tính là… có tính là…”

“Ngươi muốn nói tư tặng vật riêng?”

Đức phi hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng cằm:

“Yên tâm, ngươi cứ việc đem chuyện này kể cho Hoàng thượng, bổn cung tự hỏi tâm không thẹn.”

Trên xe ngựa xuất cung, ta kể chuyện ấy cho Tạ Hành.

Hắn bình thản vô cùng:

“Trẫm biết rồi. Tang Tang có phải đang tò mò… giữa Tề Ngọc Thần và Đức phi có khúc mắc gì?”

Ta lập tức gật đầu lia lịa.

Tạ Hành cười, đưa tay kéo ta vào lòng.

Dường như hắn rất thích ôm ta, dù là đang ngồi hay nằm, luôn thích giữ ta thật gần.

“Trước khi nhập cung, Đức phi từng đính hôn với Tề Ngọc Thần.”

“Nhưng Tề Ngọc Nhàn không ưa nàng, thường bày trò nói xấu. Tề Ngọc Thần lại luôn bênh em gái, tin lời đồn, thậm chí còn cho người đến lui hôn.”

“Nàng mất đi danh dự, không thể tái giá, trẫm chỉ đành đưa nàng vào cung phong làm phi. Nhưng trẫm và Đức phi… vẫn luôn thanh bạch.”

Ta chớp mắt, nhìn hắn:

“Tạ Hành, người đang giải thích với thiếp sao?”

Hắn gật đầu rất thản nhiên:

“Phải. Trẫm sợ Tang Tang hiểu lầm.”

Một thứ ngọt ngào không tên dâng lên từ sâu đáy lòng, từng chút, từng chút một, bao phủ lấy ta.

Ta đặt tay lên ngực, cảm nhận rõ ràng tiếng tim mình đập dồn dập. Nhanh chóng… mà mãnh liệt.

Xe ngựa dừng lại trước phủ Tể tướng.

Hôm qua, Tạ Hành đã hạ chỉ báo trước, toàn phủ đều đã đứng đợi ngoài cổng, vừa thấy chúng ta liền đồng loạt hành lễ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tang mỹ nhân.”

Ánh nắng giữa trưa chói chang, rực rỡ đổ xuống từ chân trời.

Ta thoáng ngẩn ngơ.

Trước cổng phủ Tể tướng, ta đã từng đến ba lần.

Lần thứ nhất, là mẹ dẫn ta ta, bán ta với giá năm mươi lượng bạc.

Lần thứ hai, là mười ngày trước, ta ngồi xe ngựa rời khỏi đây tiến cung.

Và lần thứ ba là hôm nay.

Tháng ngày ở Tể tướng phủ, mỗi khi gặp ai ta đều phải cúi đầu hành lễ, ngay cả một tiểu nha hoàn bên cạnh Tề Ngọc Nhàn cũng có thể tùy ý khấu trừ phần ăn của ta, mỉa mai rằng: “mạng tiện nhân chỉ đáng như thế.”

Tề Ngọc Thần còn sai người đến tẩy não ta, bảo nếu không có Tể tướng phủ mua về, mẹ ta đã sớm bán ta vào thanh lâu.

Nhưng nay ta không bị bán vào thanh lâu, cũng chẳng còn để mặc cho họ chà đạp.

Là từng người trong phủ Tể tướng… phải cúi đầu hành lễ với ta.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Hành hơn một chút, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của Tề Ngọc Thần rơi trên tay chúng ta, ánh mắt ấy mang vài phần khó chịu.

Hắn không vui vì điều gì? Ta thật sự không hiểu nổi.

Ta quay đầu, nhìn sang Tề Ngọc Nhàn.

Chỉ thấy nàng ta trang điểm rực rỡ, xiêm y lụa mỏng, đầu cài bộ d.a.o vàng chói, ánh mắt nhìn Tạ Hành long lanh nước, như muốn ngả vào lòng hắn.

“Tiểu nữ bái kiến Hoàng thượng.”

Giọng mềm nhũn như sắp nhỏ từng giọt, đáng tiếc Tạ Hành ngay cả mí mắt cũng không động.

Chỉ hơi nhấc cằm, từ trên cao nhìn xuống Tề Ngọc Thần:

“Trẫm nhớ ra rồi, Thần khanh, đã lâu không gặp.”

Tay ta vẫn ôm cánh tay hắn, lớp da hồ ly trên áo choàng dày bao lấy cả người, ấm áp vô cùng.

Nhưng Tạ Hành lúc này, người mà thường ngày trong mắt ta luôn là dịu dàng, nhàn nhã lại như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, khí thế lạnh lẽo, sắc bén đến rợn người.

Tạ Hành... dường như không thích Tề Ngọc Thần.

Vừa bước vào phủ, hắn hứng trí lên, tùy tiện nói muốn đến xem “phòng cũ” của ta khi còn ở đây.

Gương mặt Tể tướng lập tức cứng đờ, một lúc sau mới quay sang Tề Ngọc Thần:

“Ngọc Thần, việc ăn ở của muội con đều do con sắp xếp, con đưa Hoàng thượng đi xem một chút đi.”

Ta bỗng thấy buồn cười.

Tháng ấy ta ở trong phủ, chỉ ngủ ở căn phòng nhỏ hẻo lánh nơi Tây viện.

Vài bộ xiêm y rách nát, vài cây trâm gỗ đơn sơ, cũng bị Tề Ngọc Nhàn lấy cớ mà cắt rách, vứt bỏ.

Tề Ngọc Thần rõ ràng biết rõ mọi chuyện, nhưng vẫn mặc nhiên để mặc, còn từng nói với ta:

“Tiểu Thảo, bán thân khế của ngươi ở phủ này, Ngọc Nhàn chính là chủ nhân của ngươi.”

Vậy mà hôm nay, Tề Ngọc Thần lại dẫn Tạ Hành và ta đến phòng của vị chủ nhân ấy, miệng nói:

“Đây chính là nơi tiểu muội từng ở, trước khi nhập cung.”

Tạ Hành tỏ vẻ rất có hứng thú, chăm chú quan sát khắp gian phòng.

Ánh mắt lướt qua những chiếc hộp phấn son, trâm lược bày đầy cả mấy bàn trang điểm.

Rồi quay đầu nhìn ta:

“Tang mỹ nhân nhập cung khi ấy, sao không mang theo những thứ này?”

“Nay nàng ăn mặc mộc mạc thế kia, trẫm còn tưởng nàng không thích châu son phấn lụa.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com