Chiều hôm đó trong người tôi cảm giác ổn hơn một chút , đám Dũng Khùng cũng được phép vào thăm. Tụi nó nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lắm, như thể đang đối diện với một thằng vừa từ cõi chết trở về.
Lúc này tôi mới biết, cả trường đồn ầm lên rằng tôi mất tại chỗ . Vốn dĩ vụ tai nạn xảy ra sát giờ thi học sinh đi lại rất đông. Đám đông đi qua nhìn thấy chiếc xe nát bấy và một vũng máu lớn thế là tin đồn lan nhanh .
Lúc đó, ai cũng nghĩ tôi chết chắc.
May sao có một đứa em trong bang chạy phía sau, kịp thời chở tôi vào bệnh viện gần nhất rồi báo tin.
Từng ánh mắt nặng nề nhìn tôi, nhưng Dũng Khùng là người duy nhất ngồi lại sau cùng. Tôi biết nó có chuyện muốn nói.
Gã gõ nhẹ lên thành giường, giọng trầm xuống:
" Mày có nhớ được ai đâm xe không?”
Tôi nhíu mày, cố nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh.
" Tao không chắc… Nhưng trước khi ngất đi, tao thấy thằng lái xe… nó cười.”
Dũng Khùng cau mày:
" Cười? Ý mày là không giống tai nạn giao thông bình thường?”
Tôi gật đầu, trầm ngâm:
"Không biết có phải do đau quá mà tao nhớ nhầm không…”
Dũng Khùng siết chặt tay:
" Lúc nghe tin, bọn tao đang ngồi ở Lan Trắng , ai cũng bảo mày đi rồi. Anh em Dark Knight kéo lên hiện trường , qua lời kể của dân chúng khu vực đó va chạm vừa xong có một đám trên xe bước xuống, phát hiện có người tới lập tức lên xe bỏ đi ."
Tôi nhíu mày.
" Bỏ đi? Thế ai đưa tao đi bệnh viện?”
" Ờ… Phúc cho mày toán Bảo Long chạy sau mày một quãng . Lúc Bảo Long tới tụi nó lên xe phóng mất.”
Không khí trở nên nặng nề.
Dũng Khùng hạ giọng, mắt ánh lên sự nguy hiểm:
" Từ chiều qua tới giờ, anh em tao xách súng lùng sục khắp nơi. Mày nghĩ kỹ lại xem, có gây thù với ai không?”
Tôi nhắm mắt, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
"Nói không có kẻ thù thì không đúng, nhưng để đến mức đâm chết tao thì chắc không nhiều người dám. À… có một vụ…”
Dũng Khùng nhướn mày:
"Vụ gì?”
Tôi chậm rãi nói:
" Hôm sinh nhật mày ở Thiên Thượng Nhân Gian . Tao có va chạm với lão Hiệp vụ nàng Mai. Nhưng lão biết tao là ai. Tao nghĩ lão không dám lộ liễu vậy đâu.”
Dũng Khùng không nói gì, chỉ gật đầu, rồi đứng dậy.
" Thôi mày nghỉ đi. Để tao mang anh em đi điều tra. Với cả tao thấy chú Chiến đã rải quân rồi. Chắc sẽ có tin sớm thôi.”
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng Dũng Khùng rời đi.
Những ngày nằm viện, phòng bệnh của tôi lúc nào cũng tấp nập người ra kẻ vào. Bạn bè, anh em quen biết kéo đến thăm hỏi, có những gương mặt thân quen gắn bó bao năm, cũng có những người chỉ mới gặp đôi ba lần, thậm chí cả những kẻ mà tôi chẳng nhớ nổi tên.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là các cô gái. Các nàng mang hoa đến thăm tôi đông lắm , nhiều cô tôi còn chưa từng nghe tên . Không rõ các nàng quan tâm tôi thật hay chỉ hiếu kỳ tới xác nhận lời đồn thổi . Dù sao những em xinh tươi mang hoa tới thăm làm khoa tôi nằm rạo rực hẳn lên .
Dũng Khùng và Toàn Phong cắt cử anh em canh gác bên ngoài . Thậm chí cả hai đứa nào còn đích thân ngủ lại chung phòng với tôi .
Trời vừa nhá nhem tối , cả hai đã chạy vào Dũng Khùng lặng lẽ nhét khẩu súng dưới gối khiến tôi giật nảy mình :
" Vãi ! Mày làm gì vậy ? "
" Để bảo đảm an toàn cho mày chứ gì . Tao lo lắng có đứa ám sát mày " - Dũng Khùng thần bí nói .
" Mày điên hả . Tao làm gì tới mức đó " Tôi cười bất lực, nhưng lòng không khỏi dâng lên chút bất an. Nhớ đến chú Chiến, tôi thấp giọng nhắc nhở:
" Mày cẩn thận đi. Chú Chiến chắc chắn đã cho người giám sát chặt cả khu vực này rồi. Nếu bị phát hiện thì không hay đâu.”
Dũng Khùng dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng ý cười:
" Mày cứ dưỡng thương đi. Chuyện khác để tao lo. Tao tự biết chừng mực không để chú Chiến phải khó xử ."
Tôi khẽ gật đầu, cũng không tranh cãi thêm.
Đưa tay xoa nhẹ thái dương, tôi chợt nhớ ra điện thoại và đồ đạc cá nhân, quay sang hỏi hắn.
Dũng Khùng nhún vai chỉ vào tủ đồ :
" Ông nội mày để góc kia "
Tôi thoáng sững lại. Đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ cạnh giường, Toàn Phong giúp tôi mở ra bên trong đã được sắp xếp gọn gàng. Bên trong còn một túi đồ hoá ra ông còn chuẩn bị cả khăn mặt, gương lược, những thứ nhỏ nhặt.
Dù phòng VIP này chẳng thiếu gì, nhưng cách ông lặng lẽ chu toàn mọi thứ khiến tôi có chút nghèn nghẹn nơi lồng ngực.
Ông nội tôi là người kiệm lời. Cả đời ông chẳng mấy khi bộc lộ tình cảm, nhưng tôi hiểu có những yêu thương không cần phải nói ra .
Tôi nhờ Dũng Khùng đưa hộ điện thoại. Mở ra, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ bạn bè hiện lên, mở facebook lên nhưng ánh mắt tôi nhanh chóng dừng lại ở một tin nhắn từ Huyền My.
“Gửi Anh – người con trai em từng yêu.”
16 năm qua, em đã sống trong cô độc. Dù xung quanh có bao kẻ vây quanh lấy lòng, nhưng trái tim em chưa từng rung động vì ai.
Anh là người đầu tiên làm em xao xuyến. Em nhớ rõ cái ngày đầu tiên gặp anh trước cổng trường, khoảnh khắc ấy, trái tim em đã lạc nhịp.
Lần đầu hai đứa hẹn gặp, em cố tỏ ra lạnh lùng, tự tin, muốn gây ấn tượng mạnh với anh. Nhưng thật ra, con tim em đã đập rộn ràng từ lâu.
Những ngày tháng bên anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời em. Đã có lúc, em từng mơ về một tương lai xa, nơi có anh, có em, có cả những đứa trẻ của hai chúng ta.
Bảo Ngọc – Khả Hân. Anh còn nhớ hai cái tên ấy không? Hai cái tên mà chúng ta đã từng mong muốn đặt tên cho những đứa trẻ ngày sau .
Nhưng em không ngờ rằng có một ngày anh lại lừa dối em .
Anh à chúng ta dừng lại anh nhé . Đừng tìm đến em nữa, cũng đừng làm phiền em thêm nữa . "
Tôi vội gọi lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng tổng đài lạnh lùng báo số máy đã bị chặn từ lúc nào.
Tôi ngồi lặng người. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Rồi bỗng một ý nghĩ lóe lên Huyền My đã từng học hơn một năm tại trường HS. Và Đan Quỳnh cũng là học sinh của HS. Thường những cô gái nổi danh trong trường học thật khó để không quen biết nhau .
Trước đây, tôi và Huyền My yêu nhau trong thầm lặng, không mấy ai hay biết. Nhưng mấy hôm trước đón cô ấy từ Thuỵ Sĩ về cả 2 chúng tôi đã công khai tới trường cùng nhau .
Đó cũng là lúc chuyện tình cảm của tôi và Huyền My không còn gói gọn trong đám anh em thân thiết nữa .
Có lẽ nào… Huyền My đã biết tất cả ?
Tôi thở dài, tìm kiếm một cái tên khác. Đan Quỳnh.