Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới. Suốt cả đêm, tôi thao thức mãi, mong trời mau sáng. Cứ nghĩ tới ngày mai cùng Mỹ Linh sẽ có một chuyến đi đáng nhớ khiến tôi trằn trọc không yên.
Rồi khoảnh khắc mong chờ cũng đến ánh bình minh đầu tiên khe khẽ hé rạng nơi chân trời nhuộm cả không gian một màu vàng dịu. Tôi bật dậy, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, rồi leo lên xe, lòng háo hức chẳng khác nào một đứa trẻ trước ngày hội lớn.
Tiếng gió sớm lành lạnh lùa qua mái tóc khi tôi phóng xe trên con đường vắng. Hôm nay, tôi sẽ đến đón Mỹ Linh. Chẳng hiểu sao, tim lại đập nhanh hơn một nhịp khi nghĩ đến khoảnh khắc nàng bước ra.
Chẳng để tôi đợi chờ quá lâu Mỹ Linh xuất hiện trong nắng sớm, dịu dàng mà rạng rỡ như một tia nắng ban mai. Nàng khoác lên mình bộ trang phục đơn giản áo thun trắng ôm nhẹ lấy vóc dáng thanh thoát, kết hợp cùng quần short jeans trẻ trung, khoe trọn đôi chân dài miên man đầy cuốn hút.
Mái tóc buông nhẹ theo từng cơn gió sớm, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh bình minh, nụ cười khẽ nở trên môi khiến tôi bất giác ngẩn người. Dưới ánh sáng dịu dàng của buổi sớm mai, Mỹ Linh lại khiến lòng tôi xao xuyến không thôi.
Rồi rồi chở nàng hướng về căn nhà Hoàng Linh , nơi Hoàng Thiên đã đứng chờ sẵn từ bao giờ.
Cậu ta dựa vào cánh cổng sắt, dáng vẻ có chút ngại ngùng nhưng vẫn cố giữ nụ cười gượng gạo khi thấy tôi.
“Vào nhà đi, đứng ngoài làm gì như kẻ thất tình thế?”
Tôi thoải mái đẩy cổng bước vào, chẳng khác nào nhà mình. Gọi mãi, Hoàng Thiên mới rụt rè theo sau.
Lướt nhìn dáng vẻ cậu ta, tôi không nhịn được mà bật cười:
“Bảo sao trai ngoan toàn bị xếp vào danh sách anh trai mưa.”
Chợt nhớ ra Mỹ Linh đứng ngay bên cạnh, tôi khẽ lẩm bẩm thêm một câu:
“Chậc, mà bad boy cũng có được ai đó yêu đâu mà hehe "
“Trời ơi, giường nó tớ còn lăn lộn được, huống chi là cái phòng.”
Vừa nói dứt câu, tôi chợt nhận ra mình hớ lời, liền vội chữa cháy:
“Ý là… Gia với Hoàng Linh thân như hai thằng con trai chơi chung thôi, hì hì.”
Cánh cửa phòng khẽ mở, Hoàng Linh bước ra ánh mắt có vẻ không hài lòng khi nghe thấy câu nói của tôi .
Mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của nó , tôi chăm chú đánh giá nàng .
Ồ . Con bạn thân của tôi hôm nay xinh đẹp quá ta ơi . Hoàng Linh mặc chiếc váy xanh nhạt ôm lấy dáng người thanh mảnh, phần eo thắt nơ khéo léo tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Đôi tất trắng ôm trọn đôi chân thon dài, phối cùng đôi giày búp bê tạo nên vẻ đẹp dịu dàng .
Mái tóc xõa nhẹ, vài lọn tóc khẽ đung đưa theo nhịp bước, khiến cả không gian dường như cũng trở nên mềm mại hơn.
Hoàng Linh nó không trang điểm cầu kỳ, chỉ một nét son nhạt trên môi, nhưng ánh mắt sáng trong, đôi má phớt hồng tự nhiên lại đủ để khiến gã Hoàng Thiên đứng hình mất vài giây .
Thường ở trường Hoàng Linh ăn mặc rất giản dị , chỉ có những lúc ở nhà hoặc đi đâu đó cùng tôi nàng mới ăn diện lung linh . Vốn nhìn quen mắt nên tôi không tới mức ngỡ ngàng như khúc gỗ Hoàng Thiên kia .
Tôi nhìn nó nhếch môi trêu chọc :
“Hôm nay xinh dữ vậy cô nương? Bộ tính hớp hồn thằng Thiên luôn à ? "
Ngắm nhìn Hoàng Linh dịu dàng long lanh . Rồi quay qua Mỹ Linh , hôm nay nàng còn trang điểm nhẹ, tăng thêm vài phần dịu dàng, cuốn hút.
Một vẻ đẹp tinh khôi nhưng chẳng hề mờ nhạt.
Cả hai tựa như hai bông hoa kiêu sa khoe sắc trong nắng sớm, khiến tôi thoáng chốc hoa cả mắt.
Hành trình bắt đầu tôi chở Mỹ Linh , còn Hoàng Thiên rụt rè chở theo Hoàng Linh phía sau .
Chúng tôi thả chậm tốc độ hai xe đi song song, trò chuyện rôm rả trên suốt quãng đường đến điểm hẹn.
Con đường dẫn vào nhà bé Hồng uốn lượn quanh những ngọn núi cao , đi tít vào tận vùng núi sâu , may mắn thay vẫn còn đường lớn để di chuyển.
Sau hơn 30 phút rong ruổi, cuối cùng chúng tôi cũng thấy bóng dáng nhỏ nhắn của bé Hồng đứng đợi sẵn.
Hôm nay, ngoài bốn đứa chúng tôi, còn có Dũng Thiếu Gia và bạn gái, thêm ba người bạn khác, cùng chủ nhà là vừa đủ một mâm mười , nghe qua đã thấy rộn ràng.
" Hehe . Hai đứa nay công khai luôn rồi hả " - Dũng Thiếu Gia nhìn tôi cùng Mỹ Linh nheo mắt cười .
" Đâu có , Gia rủ tớ đi chung thôi mà " - Mỹ Linh nói chưa hết câu đã vội cúi đầu che dấu khuôn mặt đỏ lựng .
Dũng Thiếu Gia lấy làm thú vị vẫn chưa chịu buông :
" 2 đứa đẹp đôi quá trời ai nhìn vào chả thấy là một đôi . Công khai đi còn giả vờ ngại ngùng nữa "
Tôi nhìn Dũng Thiếu Gia cười ra vẻ hiểu ý nhau . Trong lòng thầm nghĩ không hổ là huynh đệ tốt của ta nói câu nào nghe lọt tai câu đó . Sau này phải quan tâm Dũng Đường Chủ nhiều hơn rồi haha .
Mỹ Linh ngại ngùng chạy vụt vào nhà bé Hồng để lại sau lưng là những tiếng trêu chọc của đám đông .
Căn nhà bé Hồng lưng tựa vào núi, bên cạnh là một hồ nước rộng lớn, cảnh sắc thơ mộng như trong tranh thủy mặc.
Nhìn không gian ấy, tôi chợt nghĩ sau này nhất định cũng muốn tậu một nơi như thế này, cùng Mỹ Linh ẩn cư, sống những ngày tháng bình yên không vướng bụi trần.
Bé Hồng hào hứng chia sẻ lịch trình:
" Mọi người ơi . Ngày hôm nay xoã hết mình nha .
Một lát chúng ta sẽ đi leo núi , tiến về rừng hoa Đỗ Quyên . Ở đó mình sẽ ngắm hoa rừng, hái trái cây, rồi đến chiều sẽ có tiệc nướng bên bờ hồ . "
Nghe đến đây, ai nấy đều háo hức reo hò .
Sau một hồi trèo đèo lội dốc, cuối cùng cả nhóm cũng chạm đến đỉnh núi.
Tháng 6 đang độ Đỗ Quyên nở rộ, sắc hồng trải dài như tấm lụa đào phủ lên triền rừng đứng từ đây chúng tôi có thể dễ đang quan sát toàn cảnh .
Cánh rừng đỗ quyên mùa hạ như khoác lên mình một tấm áo lụa hồng rực rỡ, trải dài bất tận theo triền núi. Những cánh hoa mỏng manh, mềm mại, khẽ lay động trong làn gió nhẹ, tỏa ra hương thơm thanh khiết, dịu dàng mà vấn vương khó tả.
Dưới ánh mặt trời, màu hồng đỗ quyên càng trở nên lung linh, tựa như một biển hoa lấp lánh giữa đất trời. Lác đác giữa sắc hồng ấy là những tán lá xanh biếc, điểm xuyết thêm vẻ hoang sơ, kỳ vĩ của thiên nhiên. Những thân cây vươn cao, uốn lượn như những nét vẽ phóng khoáng của một bức tranh sơn dầu, nơi sắc màu hòa quyện giữa rừng sâu tĩnh lặng.
Tiếng chim hót lảnh lót trên những cành cao, hòa cùng thanh âm xào xạc của lá và tiếng suối chảy róc rách dưới chân đồi, tạo nên một bản hòa ca dịu dàng của núi rừng.
Đứng giữa khung cảnh ấy, đám chúng tôi bỗng hóa nhỏ bé, như lạc vào chốn tiên cảnh mộng mơ, nơi mà mọi muộn phiền đều tan biến theo từng cánh hoa bay nhẹ trong gió…
Tôi tạm quên đi cái mệt, lặng lẽ ngồi lên một tảng đá lớn, bên cạnh Mỹ Linh . Cả cánh rừng như hóa thành bức tranh thủy mặc, sắc hoa rực rỡ lung linh dưới ánh chiều, từng cơn gió thoảng qua cũng vương theo mùi hương ngan ngát.
Xa xa, những đứa bạn đang hào hứng tạo dáng chụp hình, tiếng cười trong trẻo hòa vào không gian hoang sơ tĩnh lặng. Có đứa lại hứng thú len lỏi giữa những tán đỗ quyên, hái những trái rừng nhỏ mọng nước.
Bất chợt .
“AAAAA…!”
Mỹ Linh dang tay đứng trên tảng đá, nàng hét thật to , mái tóc bay nhẹ theo gió, đôi mắt nàng sáng rực như đứa trẻ vừa khám phá ra một thế giới kỳ diệu.
Tôi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vô thức dừng lại trên khuôn mặt nàng. Nắng chiều phủ lên làn da một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến nàng càng thêm rạng rỡ giữa bạt ngàn hoa lá.
Tôi bật cười, giọng nói bất giác mềm lại:
“Ừ, đẹp… như Mỹ Linh vậy.”
Câu nói khiến nàng khựng lại trong chốc lát, rồi má hồng rực như chính sắc đỗ quyên.
“Sau này có chết, cho xin lại cái mỏ.”
Một giọng điệu trêu chọc vang lên phía sau . Hoá ra là Hoàng Linh .
Tôi quay sang nhìn con bé, không nhịn được cười rộ lên hôm nay nó lạ thật, chẳng còn kiểu hờ hững hay bông đùa, mà lại cắn ngược lại tôi một câu sắc lẹm.
“Haha, lo mà yêu đương đi bé ơi!”
Tôi trêu ngược, thấy Hoàng Linh bĩu môi quay đi, lòng lại cảm thấy buồn cười.
Suốt buổi chiều tôi cầm máy ảnh chụp cho Mỹ Linh không biết bao nhiêu bức hình, nàng đứng giữa rừng hoa, xoay người nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ như một mảnh xuân thì tinh khôi.
Tôi chỉ mong khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi…
Mặt trời dần ngả về Tây, nắng nhuộm vàng mặt hồ. Cả nhóm ríu rít kéo nhau xuống thảm cỏ ven bờ, chuẩn bị cho một buổi tối đầy ắp kỷ niệm.
Mùi thịt gà nướng trên bếp than tỏa ra thơm nức cả một góc trời. Đám con trai loay hoay trở thịt, quạt lửa, trong khi nhóm con gái đã rủ nhau vào nhà tắm rửa, thay quần áo.
Thề, con gái tắm lâu kinh khủng! Chúng tôi làm xong hết mọi thứ, gà đã chín vàng ươm, mà đến lúc ấy các nàng mới xuất hiện, như những tiên nữ vừa bước ra từ làn sương mờ.
Các nàng thay đồ thoải mái, quần short ngắn, áo thun ôm nhẹ lấy dáng, để lộ đôi chân dài miên man khiến bọn con trai không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Sau phút giây ngẩn ngơ ngắm các nàng , cả lũ con trai nhanh chóng lao ùm xuống hồ bơi lội .
À, thật ra có mỗi chúng nó thôi , còn tôi thì chỉ dám quanh quẩn gần bờ, dù lớn lên cùng với sông La nhưng tôi chẳng biết bơi .
Mỹ Linh ngồi trên chiếc cầu gỗ cũ kỹ, đôi chân thon buông thõng xuống, vờn nhẹ theo làn nước trong xanh. Nhìn đôi mắt cá chân tinh xảo của nàng, tôi bất giác nắm lấy mà quên cả thế giới xung quanh.
Mỹ Linh giật mình khựng lại, gò má ửng lên một sắc hồng e ấp.
Chợt nhận ra hành động thất thố, tôi vội buông tay:
“Xin lỗi nhé, tớ quên…”
Nàng cười khúc khích, ánh mắt long lanh như hồ nước dưới chân.
“Hihi, vậy mà cũng quên được sao?”
Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, mang theo chút trêu chọc, chút ngọt ngào khó tả.
Cả không gian dường như chùng lại khi tôi lặng người nhìn bóng nàng in xuống mặt nước, từng gợn sóng nhỏ lan ra, như những vòng xoáy cuốn lấy cả tâm hồn tôi.
“Nhanh quá…” Nàng khe khẽ nói, mắt vẫn dõi theo làn nước. " Chẳng mấy mà mỗi đứa một nơi rồi. Tớ không nghĩ quãng thời gian học sinh của mình lại trôi qua nhanh như vậy.”
Tôi nheo mắt nhìn nàng, cười nhẹ:
“Vẫn còn kỳ thi đại học ở Thành Vinh mà. Tớ sẽ đưa cậu đi thi, bảo vệ cậu tận cửa phòng thi luôn hihi "
Mỹ Linh khẽ cười nhưng rồi bỗng trầm tư:
“Gia, tớ thật mong hai chúng ta sẽ cùng đậu vào Học viện Ngoại thương. Nhưng… nếu không đậu, cậu có nghĩ đến nguyện vọng hai không?”
Tôi nhìn nàng, ánh mắt kiên định:
“Tớ sẽ thi lại, chừng nào đậu mới thôi.”
Mỹ Linh nhìn tôi muốn nói gì đó rồi lại thôi . Rồi nàng nhìn xuống đôi chân đang nghịch nước của mình. Bóng nàng theo từng nhịp nước lan ra tràn vào lồng ngực của tôi .