Ngồi trên ghế lái, Dũng Khùng hạ kính xe xuống để cơn gió lạnh lùa vào, mong rằng chút không khí bên ngoài có thể xua tan bầu không khí im lặng nặng nề.
Nắng chiều nhạt nhòa đổ dài trên mặt đường, nhưng chẳng thể làm dịu đi cảm giác nặng trĩu trong lòng.
Tôi không nhớ rõ mình đã rời khỏi bệnh viện tâm thần như thế nào. Cả tâm trí tôi ngẩn ngơ trước hình ảnh của Tiểu Mai. Xe vẫn cứ chạy còn tôi ngồi yên như một kẻ vô hồn đang lạc lối.
Khi tôi cân bằng được cảm xúc chợt nhận ra con đường phía trước quen thuộc đến lạ. Trường cấp ba cũ sắp hiện ra ngay trước mắt…
Tôi liền rút điện thoại, gọi vài cuộc sắp xếp người chăm sóc cho Tiểu Mai. Rồi mới quay qua Dũng Khùng, giọng tôi khàn đặc :
“Vì sao đến giờ mày mới nói với tao?”
Dũng Khùng nhìn qua tôi :
“Tao hiểu mày. Nhưng khi tao biết chuyện, mọi thứ đã rồi. Không thể thay đổi gì, tao không muốn mày hành động theo cảm tính mà gây ra chuyện đáng tiếc.”
Tôi im lặng trong giây lát, ánh mắt trầm xuống.
“Biết sớm hay muộn thì cũng không thay đổi được gì. Có những chuyện, dù thế nào, tao cũng phải làm.”
Dũng Khùng thở dài. Hắn ta biết quá rõ tính cách của đứa bạn mình, cũng biết trước rằng ngày này rồi sẽ đến. Sau một thoáng đắn đo, hắn chậm rãi lên tiếng:
“Khu Thiên Thượng Nhân Gian giờ nằm trong tay gia đình Dũng Thiếu Gia. Chính nó là người lo cho Tiểu Mai đầu tiên. Chuyện của mày và con bé, chỉ có một vài anh em thân cận biết.”
Tôi liếc nhìn hắn ánh mắt ẩn ý .
Dũng Khùng lúc này nói ra suy nghĩ của mình .
"Tao không nghĩ Dũng Thiếu Gia liên quan tới thảm án của Hoa Lan Trắng đâu. Nếu có gì muốn biết, mày nên hỏi nó. Tao đã dò hỏi vài lần, nhưng nó bảo không nắm rõ. Nhưng với mày, có lẽ Dũng Thiếu Gia sẽ không dấu diếm ."
Chiếc xe lặng lẽ chạy qua cổng trường cũ, rồi chạy thêm vài trăm mét, hướng về phía ngã ba khu Thiên Thượng Nhân Gian hoa lệ hiện ra trong tầm mắt.
Trời đã chập choạng tối, đèn lồng đỏ treo khắp chốn, tấp nập khách ra vào.
Dũng Khùng lấy điện thoại gọi cho Dũng Thiếu Gia.
Cả hai chúng tôi mở cửa xe bước vào trong.
Bước qua cánh cổng lớn 4 chữ Thiên Thượng Nhân Gian khí thế vẫn còn đây. Thế nhưng vị chủ nhân nơi đây không biết ở phương trời nao.
Cảnh còn người mất tim tôi dường như nhói lên một cơn đau âm ỉ. Mọi thứ đã không còn như trước.
Dọc hành lang dẫn lên lầu ba, đám bảo vệ bặm trợn mang hàng lạnh ánh mắt dò xét đầy cảnh giác. Vài gã trong đám quen mặt, nhưng khi thấy chúng tôi bước tới bọn chúng lập tức đứng chắn ngang :
"Đứng lại , khu vực cấm không phận sự miễn vào. "
Dũng Khùng điên tiết túm lấy cổ áo gã đô con quăng hắn vào tường, gã bảo vệ choáng váng gục xuống. Gần như ngay lập tức đám đông quây chúng tôi vào giữa. Tiếng vũ khí lạnh rút ra sắt lẹm :
" Mày biết bố mày là ai không ? Hả ? Gọi thằng Dũng Thiếu Gia ra đây gặp bố."- Dũng Khùng quát lớn.
"A! Dũng Đại Ca, Anh Gia ! Hai ông anh tới lúc nào sao không báo em đón ạ " - Trung Thành phía sau đi ra chào hỏi hai chúng tôi.
Rồi gã quay qua nhìn đám đông đang lăm le vũ khí trong tay :
"Cút! Bọn mày tạo phản hả? Mắt chó ngay cả anh Dũng và anh Gia tụi mày cũng dám cản muốn chết hả? "
Gã đàn em cúi đầu :
"Dạ em biết , những nãy anh bảo là..."
Gã đàn em chưa nói hết lời Trung Thành đã tống 1 đấm vào mặt :
"Cút xuống! Lần sau còn tái phạm coi chừng tao!"
Đứng nhìn Trung Thành diễn trò tôi có điều ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Dũng Thiếu Gia ra oai phủ đầu với chúng tôi chăng? Năm đó khi Dark Knight đang trên đà phát triển tôi liền rời đi bỏ lại cho Dũng Khùng và Toàn Phong. Dũng Khùng hắn là kẻ có chữ Dũng nhưng không đủ mưu mẹo, Toàn Phong vốn là kẻ khôn lanh nhưng lại quá cầu toàn gió chiều nào lay chiều ấy.
Cả hai thực sự kém xa tố chất của một kẻ sinh ra trong gia đình quyền quý như Dũng Thiếu Gia quá nhiều.
Về sau khi ông già Dũng Khùng gặp biến cố. Hắn ta bất đắc dĩ từng bước tiếp nhận công việc bên kia biên giới thay cha hắn. Từ đó Dark Knight thành lãnh địa riêng của Dũng Thiếu Gia.
Dũng Khùng muốn nói gì tôi liền ngăn hắn. Gương mặt bình thản, Tôi quay qua nhìn Trung Thành mỉm cười:
"Lâu quá mới gặp lại người anh em. Dạo này theo Dũng Thiếu Gia có vẻ tốt lên đấy. Rất tốt!
Khuôn mặt Trung Thành đen lại. Tôi vỗ vai hắn chậm rãi đi lên lầu.
Cánh cửa bật mở.
Dũng Thiếu Gia đã đứng sẵn bên trong, nụ cười niềm nở, tay bắt mặt mừng với chúng tôi.
Trên bàn, ba ly rượu đang được một nữ thư ký xinh đẹp ăn mặc gợi cảm rót đầy, bên cạnh là đĩa trái cây tươi .
“Bạn thân yêu, ngồi xuống đây nào.”
Nửa năm xa cách, Tôi chợt nhận ra cả hai người bạn của mình đều đã thay đổi rất nhiều.
Dũng Thiếu Gia, hắn không còn là một cậu ấm ăn chơi như trước. Cái cách hắn nâng ly rượu, cái cách hắn ngả lưng vào ghế, tất cả đều thấp thoáng bóng dáng của một người đàn ông đã quen với quyền lực.
Tôi nhìn quanh căn phòng, nơi đây ngày xưa là phòng làm việc của Quỷ Lão Tam. Lão Quỷ này xem trọng hình thức, vốn là kẻ sành sỏi chuyện hưởng thụ. Hắn bài trí đâu vào đấy, từ bộ sofa bọc da đến kệ tủ gỗ đầy rượu quý bóng loáng.
Sau lưng Dũng Thiếu Gia hệ thống camera chằng chịt, ngồi đây có thể nhìn xuống toàn bộ khu Hoa Lan Trắng.
Tôi ngồi xuống ghế nhấp một ngụm rượu, thứ chất lỏng cay nồng trượt qua cổ họng, bỏng rát như than hồng. Đặt ly xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Dũng Thiếu Gia.
Nụ cười trên môi hắn thoáng chững lại. Dũng Thiếu Gia liền cho nữ thư ký lui xuống.
Nữ thư ký phụng phịu quay mông uốn éo đi ra bên ngoài.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.
Dũng Thiếu Gia thở ra một hơi dài, giọng trầm xuống:
"Bạn đừng hiểu lầm. Chuyện của Thiên Thượng Nhân Gian không có liên quan tới gia đình mình đâu. Ngày đó cơ duyên biết chuyện sớm, Ông già đã tốn khá nhiều mới giành được chốn này đấy."
Dũng Thiếu Gia nâng ly rượu lên, khẽ xoay nhẹ trong tay, rồi tiếp tục:
“Chuyện của Bạch Lan ngày đó… bắt nguồn từ đám ở bên kia biên giới tràn qua .Bạn thường xuyên ở nhà mình cũng biết rồi. Hôm đấy giờ cơm có sự xuất hiện của lão trưởng phòng cảnh sát hình sự. Đang dùng cơm thì lão nhận được tin báo. Nghe tin Bạch Lan gặp chuyện, mình biết chuyện của bạn với... ừm vậy nên ngay lập tức theo ông ấy lao đến hiện trường.”
Dũng Thiếu Gia dừng lại một nhịp. Ánh mắt hắn tối sầm, như thể vẫn đang lạc trong cơn ác mộng cũ.
“Và những gì chứng kiến… đến tận bây giờ, vẫn không thể nào quên được ."
Giọng hắn chậm rãi, từng chữ nặng nề như đang kéo cả không gian chìm vào một màn sương.
Không chỉ Thanh Trúc và Tiểu Mai như những lời Dũng Khùng kể, mà toàn bộ những cô gái từng được Bạch Lan nâng đỡ đều bị tra tấn một cách man rợ. Chúng xử họ ngay trước mặt Trúc và Tiểu Mai, biến những tiếng thét thất thanh thành một đòn tâm lý giáng xuống hai cô gái.
Nhưng cả hai đều cắn răng chịu đựng, không hé ra một lời.
Và rồi…
Dũng Thiếu Gia nhắm mắt lại trong một thoáng. Hình ảnh những thi thể bị giày vò đến biến dạng, đôi mắt trợn trừng như vẫn còn nguyên nỗi khiếp đảm, tất cả vẫn ám ảnh hắn tới tận bây giờ.
Cuối cùng giữa đống đổ nát của cơn ác mộng, hắn tìm thấy Tiểu Mai cô ấy thoi thóp trên sàn phòng ngủ, hơi thở yếu ớt như ngọn nến sắp tàn.
Không chút chần chừ, hắn lập tức bế cô chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Một khoảng lặng kéo dài.
“Tại sao một vụ rúng động như vậy, báo chí lại không có lấy một dòng tin?” - Tôi nhìn hắn , giọng lạnh lẽo.
Dũng Thiếu Gia im lặng, nhìn thẳng vào mắt tôi như có điều băn khoăn.
Sau một giây cân nhắc gã thở dài, đưa tay chấm nhẹ vào ly rượu, viết lên mặt bàn hai chữ bằng nước.