Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 10: Trộm đồ.



“Sao cậu in cái này ra rồi?” Nam Tường không tự chủ được mà cao giọng, sau đó liền hạ giọng vì sợ gây chú ý, “Lại còn thuốc uống vào hết bệnh, chắc cậu sợ tớ không hộc máu đi tong nhỉ.”

“Hì hì hì hì.” Tô Bối Bối tiếp tục cười, “Hôm đó cậu nhìn phát là hai mắt sáng lên, tớ còn không hiểu cậu à.”

Đại biểu môn Toán tình cờ đi ngang qua, tò mò hỏi: “Sáng mắt cái gì thế? Có đồ gì hay cho xem với.”

Nam Tường lập tức đóng vở bài tập của Tô Bối Bối lại, kẹp bức ảnh kia ở giữa, cô bình tĩnh lắc đầu: “Không có gì, chúng tớ đang nói chuyện bài tập thôi.”

……

Cứ đùa mãi có khi không cẩn thận xảy ra chuyện lớn mất.

Ngày hôm sau, sáng sớm thứ bảy, Nam Tường nhận được điện thoại của Tô Bối Bối, cô ấy hét lên ở đầu bên kia: “Nam Nam, cứu tớ với!!!”

“Bố tớ kéo tớ đi leo núi rồi, nhưng bỗng nhiên tớ nhớ ra hình như bức hình cơ bụng kia vẫn còn kẹp trong bài tập Toán nộp lên rồi thì phải.”

“Sắp đổi giáo viên dạy toán mới rồi, tớ không muốn để lại cho thầy cô ấy hình tượng một đứa mê trai đâu huhuhuhu.”

Nam Tường còn chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm nói: “Hả? Sao cậu lại kẹp vào đấy?”

Tô Bối Bối tiếp tục khóc lóc: “Cậu kẹp vào còn gì! Lúc sau tớ lo chép bài về nhà liền quên mất, làm sao đâyyyyyy!

Nam Tường dụi dụi đôi mắt buồn ngủ: “Không sao đâu, tớ đến trường trộm về cho cậu nhé.”

*****

Hai tiếng sau.

Lúc này Nam Tường đứng ở hành lang trường học, cô lắc đầu, nhân sinh không còn gì nuối tiếc bất lực nhìn chằm chằm cửa văn phòng môn Toán trước mặt.

Vốn định tận dụng ngày cuối tuần cuối cùng trước khi đến trường ôn lại hai bộ bài thi nữa để chuẩn bị cho kỳ thi mô phỏng lớp 12 sắp tới, nhưng tiếc là kế hoạch thì luôn không theo kịp thay đổi.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, trường học vắng tanh yên tĩnh, hành lang không có ánh đèn, chỉ có cửa sổ nhỏ ở cuối góc mở ra đón chút ánh nắng. Trong phòng học cách đó không xa có tiếng phấn gõ nhẹ lên bảng, chắc là học sinh đang học thêm.

Không hổ danh là trường Chuyên, cuối tuần mà vẫn nỗ lực.

Vốn tưởng nếu không được cùng lắm là trèo cửa sổ vào, nào ngờ cửa văn phòng môn Toán không khóa, Nam Tường nhẹ nhàng mở cửa trực tiếp đi thẳng vào trong.

Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, ngay cả vở bài tập Toán của Bối Bối cũng vừa hay đặt lên trên cùng trong tập bài tập kia, Nam Tường không tốn sức, tùy ý lật một cái là tìm thấy bức ảnh cơ bụng kia.

Trời đất, quả nhiên vẫn không thể nhìn được.

Phi lễ chớ nhìn, không nhìn điều sai trái, vành tai Nam Tường hơi đỏ lên, cô thầm niệm Tịnh Tâm Chú, quay người chuẩn bị trốn nhanh.

Mọi thứ diễn ra quá mức trơn tru, tốt đẹp đến mức khiến người ta không khỏi hoảng sợ.

Khi cô chuẩn bị rời khỏi văn phòng, khóa cửa trước mặt khẽ xoay phát ra tiếng “cạch cạch” trong khuôn viên cuối tuần yên tĩnh và vắng vẻ, rõ ràng đến độ quái dị u ám.

Một cảm giác ớn lạnh chợt ập đến trong tâm trí cô.

Má, không phải chứ, bị bắt tại chỗ thì phê bình giáo dục là nhẹ chán, nếu bị trừ điểm thì có khi rắc rối lớn mất.

Nam Tường còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã mở cửa ra, đập vào mắt đầu tiên là một đôi mắt lười biếng thờ ơ, mang theo một cảm giác lạnh lùng.

Dường như không ngờ cô lại xuất hiện ở đây, Giang Hoài Tự có vẻ hơi kinh ngạc.

Cậu không nói một lời, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, vẻ mặt “cậu thậm thà thậm thụt ở đây làm gì” nhìn Nam Tường, nhịn không được chế nhạo.

Sau khi nhìn rõ người đến là ai, sự căng thẳng của Nam Tường lập tức dịu đi, nhưng đầu óc cô vẫn bị chập mạch như cũ, câu đầu tiên cô nói khi mở miệng là: “Không phải chứ, cậu cũng đến trộm đồ à?”

Giang Hoài Tự: “……”

Vừa mới đến cửa cậu đang nghe thấy động tĩnh bên trong liền bước tới mở ra, không ngờ người kia chính là cô, cứ mãi thế này thì khiến cậu có vẻ như ngày nào cũng bám theo cô, ở đâu cũng có thể tình cờ gặp được cô mất.

Khóe môi Giang Hoài Tự vẫn cong lên như cũ, rũ mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, có chút trêu chọc: “Trùng hợp vậy?”

Nói trùng hợp, là bởi vì thường tình cờ gặp nhau.

Hiển nhiên Nam Tường lí giải sai, cho rằng cậu đến đây cũng có mục đích giống cô, cô thầm nghĩ, người anh trai này thực sự rất bình tĩnh, trộm đồ mà mặt không đổi sắc hay tim không đập nhanh.

Quen đường quen lối như vậy, xem ra ngày thường làm không ít chuyện xấu.

“Vậy cậu nhanh lên.” Nam Tường kéo cậu hai bước, đi tới trước bàn, chỉ tay thúc giục: “Trộm nhanh chuồn nhanh, nếu bị bắt không trừng bị xử phạt mất.”

“Cậu đến đây trộm cái gì vậy?” Khóe miệng Giang Hoài Tự không khỏi cong lên, dằn mình không đặng tò mò hỏi cô, “Quan trọng thế à? Đáng để ngày cuối tuần còn để cậu phí công chạy đến trường trộm?”

Nghĩ đến bức ảnh khiến người ta đỏ mặt thót tim kia, bên tai Nam Tường lại nóng bừng, cô hoảng sợ đến lưỡi cứng đờ: “Không có gì, không có gì, cậu mau chóng đi.”

Giang Hoài Tự nghi ngờ nhìn cô hồi lâu, chưa kịp hỏi kỹ càng thì tay nắm cửa lần nữa bị kéo ra, phát ra tiếng cọt kẹt.

Nam Tường trước nay luôn là người gặp chuyện không vội vàng hấp tấp, hết sức bình tĩnh, dù tim đang đập thình thịch nhưng bề ngoài ít nhất vẫn có thể khiến người ta đoán không ra cảm xúc. Nhưng không hiểu sao hôm nay, vào thời điểm này, họ rõ ràng có vô số cách để trốn thoát nhưng cô đã chọn một cách không phù hợp thời điểm nhất.

Nhìn thấy có người chuẩn bị mở cửa đi vào, Nam Tường căng thẳng đến tim đập dồn dập, nhanh chóng kéo Giang Hoài Tự xuống gầm bàn.

Khi kéo cậu sức lực cô hơi mạnh nên không giữ được cân bằng, lúc Nam Tường ngồi xổm xuống, đầu cô hướng vào góc bàn, suýt chút nữa đã đụng phải mép.

Thứ ập đến không phải cơn đau dữ dội trong tưởng tượng, mà là một âm thanh đau nhói đang kìm nén.

Tay của Giang Hoài Tự bảo vệ đầu cô nên bị đập vào góc bàn, cậu nheo mắt rít lên: “Nhẹ một chút, tôi đau.”

Lời thoại có chút xấu hổ, vành tai của ai đó đỏ lên, đang định giải thích thì tay Nam Tường đột nhiên đưa lên, ngón trỏ của cô tạo thành dấu “suỵt” trên môi cậu.

Sức nóng lan rộng, cậu ngay lập tức im lặng.

Vạt áo đồng phục của Giang Hoài Tự bị Nam Tường nắm lấy, thấy cô nghiêng đầu lén nhìn ra ngoài, nửa người tựa vào trong ngực cậu, trên người phảng phất mùi hương dễ chịu.

Cậu không tự tại nhắm mắt ngả người ra sau, nhưng lại bị cô kéo lại.

“Cậu đừng động đậy.”

Các giáo viên đã mở cửa bước vào.

Tiếng bước chân đến gần.

Núp dưới gầm bàn, Giang Hoài Tự bị hành động của bản thân làm cho không nói nên lời. Lúc nãy cô kéo cậu trốn, chẳng biết não vì sao đột nhiên như bị chuột rút kiểu gì liền ngoan ngoãn đi vào cùng cô.

Trong bóng tối dưới gầm bàn, hai người áp sát vào nhau hơn.

Gió thổi tung mành cửa sổ, những ngọn cây lá xanh ngoài cửa sổ đung đưa nhẹ nhàng theo cơn gió mùa hè, lắc lư bện lại với nhau.

Mấy phút ngắn ngủi này dài vô cùng. Trong cơn gió nóng, Nam Tường lần nữa ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cậu, được bao bọc bởi một lớp khí nóng mỏng manh, không ngừng xâm nhập vào chóp mũi cô.

Đó là mùi của mùa hè.

Nhiệt độ gió mùa hạ sao có thể nóng như vậy, chẳng biết hữu ý hay vô tình, thừa lúc xâm nhập lúc nào không hay.

Thoắt cái, không biết đã thổi đỏ bừng mặt ai.

……

Tuy nhiên cảm xúc đó chỉ thoáng qua, chớp mắt cái đã biến mất.

“Giang Hoài Tự cái thằng nhóc thối này!”

Giọng nam hùng hồn dọa cho Giang Hoài Tự và Nam Tường run rẩy.

“Thằng nhóc thối, đã bảo nó đến văn phòng đợi tôi mà nó không đến, chắc chắn là trốn đi đâu rồi.”

“Thầy Hách, thầy nguôi giận.”

Đối thoại vẫn tiếp tục.

“Nguôi giận cái gì! Học thêm hè chẳng hôm nào đến thì cũng thôi đi, hôm nay hiếm lắm mới ló dạng mà một đề cũng chẳng làm, trực tiếp nói với tôi bảo muốn rút lui, không theo con đường này nữa.”

“Tôi bảo phải tìm mẹ nó nói chuyện, có biết nó nói gì với tôi không, nó bảo nó không có mẹ!”

“Nó là đang muốn chống đối đây mà, đòi lật cả trời đúng không!”

“Thi đấu mà, rủi ro cao, không chừng trong lòng nhóc ấy có ý nghĩ khác thì sao. Chúng ta đi ăn cơm đi, anh cũng bình tĩnh lại, nổi giận với đứa trẻ làm gì chứ.”

Nam Tường nghe không rõ câu cuối cùng, cô vẫn đang xử lý thông tin trước đó, hình tượng của người nào đó trong lòng cô lần nữa lại được xác nhận.

Đại thiếu gia kiêu ngạo mà, “trốn học + học dốt + chống đối giáo viên” đã trở thành tiêu chuẩn đóng đinh, trước đây cô xem ra xem nhẹ cậu rồi.

Nam Tường dè bỉu ngước mắt nhìn cậu, chỉ hận rèn sắt không thành thép lắc đầu, thật đáng tiếc.



Giang Hoài Tự chuyên tâm chờ bọn họ rời đi nên không chú ý tới vẻ mặt phức tạp cùng biến hóa không ngừng trong mắt Nam Tường, đợi đến khi cuối cùng cũng thấy thầy giáo đóng cửa rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, bọn họ đi rồi.” Giang Hoài Tự cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

Ngay sau đó, Nam Tường không hề do dự, không nói lời nào lập tức muốn đứng dậy.

Lúc chống người định đứng dậy, tay của cô đặt xuống eo cậu, lực không nhẹ cũng không nặng khiến Giang Hoài Tự rê.n rỉ một tiếng.

Vừa rồi ánh mắt cô còn đầy trìu mến yêu thương nhìn cậu, sao mà giây sau đã trở về trạng thái ban đầu, hệt như nhìn kẻ thù vậy.

Cậu cau mày bất đắc dĩ: “OK, tôi là chỗ tựa tay của cậu chứ gì.”

Lời còn chưa dứt, hai chân Nam Tường đã nhũn ra, cô lại ngã vào trong ngực cậu.

Tình huống gì thế, thích nhào vào lòng đòi ôm vậy sao?

“Bây giờ tựa tay biến thành đệm dựa rồi à?” Mặt Giang Hoài Tự không tự chủ nóng lên, ho nhẹ một tiếng, nhưng lời nói vẫn gợi đòn như cũ, “Chưa đứng lên à? Nằm trên người tôi thoải mái lắm đúng không.”

Giang Hoài Tự nhìn xuống, tư thế của cô bây giờ thậm chí còn khoa trương hơn trước. Toàn bộ trọng lượng cơ thể cô giờ đây cơ hồ đang đè hết lên người cậu, hai tay cô đỡ lấy eo cậu, đầu vẫn tựa vào ngực cậu, mái tóc bung ra lòa xòa trên đỉnh đầu khiến cằm cậu ngứa ngáy, toàn thân cậu bỗng trở nên căng cứng.

Cậu vừa định đẩy cô đứng dậy thì Nam Tường lại đau đớn rít lên: “Đại ca anh đừng động đậy, chân tôi tê rồi. Cậu đợi chút, để tôi dịu lại đã.”

Giang Hoài Tự dùng ánh mắt có ý nói “Hay lắm, biết kiếm cớ ghê” liếc nhìn cô một cái, cũng không nói gì.

Tự nhủ, chân tê mà cứ phải dựa vào lòng người ta mới dịu được?

Hai tay Giang Hoài Tự chắp sau lưng, quai hàm cứng ngắc như bị ai ép buộc, thân thể lúng túng ngã về phía sau, trọng tâm của Nam Tường nghiêng đi, hai tay mất đi sức lực chống đỡ, mặt cúi xuống trực tiếp đập thẳng vào eo cậu.

“A chân của tôi aaaaa, đã bảo cậu đừng động đậy rồi mà!” Nam Tường tuyệt vọng.

Một khi chân đã tê, cử động dù chỉ một centimet cũng có cảm giác như bị kim đâm, huống chi là cử động lớn như vậy, chân gần như không còn là của mình nữa.

“Được được được, là lỗi của tôi.” Giang Hoài Tự giơ tay đầu hàng, không dám động nữa.

Lúc này cả người Nam Tường đang nghiêng bên cạnh Giang Hoài Tự, hai chân quỳ bên hông cậu, không nhìn cậu mà quay mặt đi hướng khác, chỉ để lại phần gáy của mình cho cậu.

Cứ như vậy vài giây, Giang Hoài Tự không nhịn được nữa, thăm dò đưa tay che háng mình.

Biết là chân cậu tê thật, nhưng nói nhé, mặt của cậu có thể đừng chĩa vào chỗ đó của người ta được không, rất kỳ quái đấy.

Quần đồng phục mỏng như vậy, không có gì cũng cảm giác như có gì.

Chỉ có điều cậu đưa tay ra nửa chừng rồi lại rút lại, lo lắng như thế có phải quá giấu đầu hở đuôi rồi không, người không biết còn cho rằng cậu thực sự có tâm tư xiên vẹo gì đó.

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Hai chân Nam Tường khôi phục được đôi chút, lúc này mới phát hiện vị trí cô lỡ đập vào rất nhỏ.

Quỷ dị quá đi, chuyển hướng khác vậy.

Vì vậy cô quay đầu lại, bốn mắt trực tiếp nhìn nhau.

Má.

Hình như là càng dị hơn thì phải.

Đứng thì đứng không được, mà trốn thì trốn chẳng xong.

Thôi vậy, tốt nhất không nhìn hướng nào cả, trực tiếp nhắm mắt quay đầu, đâm đầu thẳng vào eo cậu.

Giống như một con đà điểu, mắt không thấy tâm không phiền.

Giang Hoài Tự: ?

OK fine, vùi cả mặt vào cơ bụng của tôi luôn.

Giới trẻ hiện đại thẳng thắn thế à?

Thành thật mà nói, tình huống này làm Nam Tường khá xấu hổ. Cô vùi đầu vào trong quần áo của cậu, tìm chuyện để nói, giọng nói giống như truyền đến từ xa xôi: “Mùi trên người cậu thơm thật đấy, sữa tắm à?”

Người nào đó được khen tâm tình tốt lên, tuy nhiên vẫn kiêu ngạo như thường, lười biếng nói: “Thích à? Thích thì cậu xin tôi đi, tôi tặng cậu một lọ.”

Nam Tường “ha” một tiếng: “Bình thường thôi, không tính là thích.”

Thích hay không thích, hình như thích thật thì phải, nhưng không muốn nói cho cậu biết.

Ngoài mùi thơm ngọt ngào ra, cơ bụng của cậu còn rất cứng, vừa rồi không cẩn thận đụng phải khiến mũi cô đau nhức. Bây giờ tựa vào thì có cảm giác chắc chắn, giống như tựa vào một hòn đá mưa đã được mặt trời sưởi ấm nhẵn bóng.

Qua lớp vải, dõi theo hơi thở, từ từ lên xuống.

Ông trời ơi, trước đây cô cũng bi.ến thái vậy sao?

Sau khi gặp được cậu, hình như biến gần mực thì đen rồi thì phải.

Đây là anh trai khác cha khác mẹ của cô đấy, cô còn phải phân gia sản với nhà họ nữa là, có mẹ góa con côi cỡ nào thì cũng không được xuống tay với người ta chứ.

Đây thuần túy vừa lừa tiền vừa lừa sắc, tội thêm một bậc, nhảy xuống Hoàng Hà cũng không chuộc hết tội.

“Bình thường cậu còn ngửi, trời sinh thuộc họ chó à?”

Giang Hoài Tự rốt cục nghẹn ngào nói ra một câu, không biết là ai lại chọc tức cậu, giọng điệu không vui, lạnh lùng nói: “Chó ngửi đồ còn không sán gần bằng cậu.”

Nam Tường cũng không thua kém: “Thế à, chó thường chỉ ngửi cớt thôi.”

…..

Im lặng hồi lâu, Giang Hoài Tự đột nhiên nhận ra điều gì khả nghi: “Trong túi cậu có gì thế?”

Cậu nhìn rõ ràng, đó là một bức ảnh, màu sắc rất quen thuộc.

Chết tiệt, giờ khắc này Nam Tường mới nhớ ra tấm ảnh phạm tội kia bị mình nhét vào trong túi, động tác lén la lén lút trốn nãy giờ quá lớn khiến phần nửa tấm ảnh bị lộ ra, cô nhanh chóng nhét nó lại vào túi.

“Không có gì, cậu nhìn nhầm rồi.”

Nhìn thấy cô hoảng hốt, Giang Hoài Tự liền hiểu ra: “Cho nên cậu đến để trộm cái này? Keo kiệt vậy, không đưa tôi nhìn được à?”

“Thật là không có gì hết.” Nam Tường đứng thẳng lên, còn chưa kịp bò ra ngoài lại ngã về lần nữa.

Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng nhìn cô lén lút trốn tránh như thế liền khiến Giang Hoài Tự sinh nghi.

Cậu tò mò đưa tay ra, Nam Tường muốn nắm lấy cổ tay cậu đẩy ra nhưng cô lại vô tình dịch chuyển tư thế nắm lấy bàn tay cậu, giây tiếp theo lập tức buông ra như thể vừa chạm vào củ khoai nóng.

Làn da tiếp xúc, nhiệt độ truyền đến đưa đẩy.

Tai Giang Hoài Tự ngay tức khắc đỏ rần, không tự tại rút tay lại, đặt ra sau lưng.

Không cho xem thì thôi, cầm tay người ra làm gì.

“À, xin lỗi nhé.” Nam Tường cúi đầu, xoa đầu ngón tay.

Chỉ là một cái nắm tay thôi, tim có cần phải đập nhanh như vậy không?

Có phải chưa từng chạm tay con trai bao giờ đâu. Lúc nhỏ vì sợ em trai đi lạc cô không ít lần nắm bàn tay bẩn thỉu của nó đấy.

Có điều bàn tay của ai đó hình như có nhiều khớp xương mảnh mai hơn, trắng trẻo, bất khả xâm phạm giống như ngọn núi xanh sừng sững trong sương sớm, lạnh lẽo vô cùng.

Chạm một cái là toả nhiệt nóng bỏng.

Nam Tường nhất thời mất cảnh giác, lợi dụng sơ hở này, Giang Hoài Tự giật lấy bức ảnh.

Cậu tập trung tầm nhìn, khuôn mặt đột nhiên chuyển sang xanh, lúc sau thì chuyển trắng, tiếp đó đỏ bừng lên y như một bảng màu.

Đây hoàn toàn là một điều bất ngờ.

Im lặng mấy giây, Giang Hoài Tự nhướng mày, vẻ mặt không rõ là đang nói đùa hay là không nói nên lời, bộ dáng càng thêm lông bông.

Cậu đưa bức ảnh ra trước mắt Nam Tường: “Cậu thích tấm ảnh này của tôi thế cơ à, đặc biệt phải in ra sưu tầm?”

Bị người ta bắt tại trận, Nam Tường thật sự bất đắc dĩ: “Không phải, là Bối Bối in đấy.”

Giang Hoài Tự: “Vậy sao bây giờ nó nằm trong tay cậu?”

Vật chứng nhân chứng đủ cả còn lấy người khác làm lá chắn, làm người thành thật tý được không.

“Cậu ấy không cẩn thận kẹp vào vở bài tập Toán, tôi đến trộm hộ cậu ấy.” Nam Tường kiên trì đến cùng giải thích.

“Tôi tin chắc?” Giang Hoài Tự cười.

Tự cậu ấy không đến trộm được chắc, cái cớ “không có chuyện gì khó, đã có bạn bè lo” lỗi thời lâu rồi, cập nhật tý trend mới được không.

Nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc “biết ngay là cậu có ý đồ với tôi” của Giang Hoài Tự, Nam Tường hắng giọng, nhanh chóng vạch ra ranh giới rõ ràng với cậu.

“Cậu yên tâm, tôi không hứng thú tý nào với cơ bụng của cậu đâu.”

Nghĩ thế nào lại bổ sung thêm một câu: “Với cậu cũng không.”

Chỉ có điều đến cô còn không tự tin lắm vào những gì mình nói.

Không hứng thú hà cớ gì nhịp tim lại mất kiểm soát như vậy? Chắc là bởi vì vừa nãy muốn giành lại đồ nên nóng lòng quá thôi nhỉ.

Giang Hoài Tự tiếp tục cười: “Tốt nhất là thế.”

Được, vừa mới chấm m.út cậu xong giờ không dám nhận à?

Sờ cơ bụng người ta, nắm tay người ta cho đã rồi đi nói không hứng thú, tra nữ.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi về nhà, Nam Tường cầm tay em trai sờ trước sờ sau mấy cái.

Em trai sợ hãi rút tay lại: Chị bị bi.ến thái à?

Nam Tường nghĩ thầm: Hình như hơi khang khác thì phải, khác chỗ nào nhỉ…