Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 13: Cùng học.



Sáng sớm chủ nhật, Nam Tường lại đến nhà họ Giang.

Đêm qua hai người đã trải qua những giằng co tâm lý khác nhau, hôm nay gặp lại luôn có một cảm giác khó xử khó tả.

Vẫn ở cái nơi gọi là “căn cứ bí mật” đó.

Lúc Nam Tường vào phòng, Giang Hoài Tự đang đọc sách, hôm nay cậu ăn mặc giản dị, thân trên mặc một bộ đồ thể thao màu đen, dây kéo kéo đến tận cùng, cằm giấu trong cổ áo, để lộ một đôi mắt mượt mà và sâu hoắm.

Cậu cầm sách bằng một tay, vẻ mặt thờ ơ.

Nhìn màu bìa thì thấy đó là cuốn cậu mua ở hiệu sách ngày hôm qua. Trên bàn cạnh đó có hai cuốn tiểu thuyết Maugham, cũng là mới mua.

“Cậu đọc sách gì vậy?” Nam Tường tò mò.

Giang Hoài Tự gập sách lại, lộ ra mặt sách lắc lư về phía Nam Tường.

Bìa cứng màu đen được đóng rất tinh xảo, bề mặt in hình bông hồng mạ vàng có gai.

Lại là một cuốn sách 《 Chim sơn ca và bông hồng đỏ 》 khác.

“Tôi nhớ nhà cậu có một đống ấn bản 《 Chim sơn ca và bông hồng đỏ 》mà, cậu lại mua thêm một cuốn?” Nam Tường có chút kinh ngạc, “Không nhìn ra cậu lại có sở thích này đấy. Chẳng phải chỉ có trẻ con mới thích đọc những câu chuyện cổ tích phi thực tế sao?”

“Ừ.” Bị nói là trẻ con, Giang Hoài Tự mỉm cười, không phủ nhận.

Cậu cúi đầu nhìn xuống những bông hồng mạ vàng trên trang bìa, yết hầu cuộn lên xuống, rồi nói từng chữ với giọng điệu trang trọng hiếm hoi: “Nhưng truyện cổ tích từ trước đến nay không chỉ viết cho trẻ con, mà còn là dành cho những người có tính cách trẻ thơ trong độ tuổi từ mười tám đến tám mươi.”

Nam Tường chớp mắt, cảm thấy buồn cười trước sự nghiêm túc không ngờ của cậu: “Sao tự dưng văn chương lai lái quá vậy. Không biết còn tưởng cậu đang làm thơ.”

 “Người nói câu ấy không phải tôi.”

Giang Hoài Tự nhếch môi, khi ngước mắt lên đã khôi phục tư thế thản nhiên thường ngày: “Câu đấy do Oscar Wilde nói, tôi mượn dùng thôi.”

“Vậy chim sơn ca và hoa hồng đỏ có hàm ý gì? Cậu sưu tầm nhiều như thế.” Nam Tường hỏi.

Cô còn nhớ lần trước đi ăn lẩu Bành Nguyện có nhắc đến ba của Giang Hoài Tự ngày xưa là họa sĩ minh họa truyện cổ tích, chẳng lẽ chuyện này có liên quan?

“Chuyện dài lắm.”

Giang Hoài Tự tránh ánh mắt của cô, nói: “Có thời gian thì nói sau.”

…….

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Nam Tường luôn cảm thấy hôm nay tâm tình của Giang Hoài Tự dường như không tốt lắm, có chút chán nản, cứ ngập ngừng không nói.

Hoặc có thể là có chút ôn hòa quá mức, không có góc cạnh sắc bén như thường ngày, mặc người xoa nắn vo tròn, thậm chí đến số lần miệng nợ vô nghĩa cũng giảm đi đáng kể, khiến người ta không thích ứng.

Tuy nhiên hai giờ sau cô không còn nghĩ như vậy nữa. Quả nhiên sự dịu dàng đó chỉ là ảo ảnh.

Tiếng ve sầu kêu inh ỏi, máy điều hòa trong nhà chạy êm ái, hơi ẩm ngưng tụ thành những giọt nước tròn mỏng trượt xuống kính, làm bay hơi cái nóng mùa hè.

Giang Hoài Tự dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, không nén được nóng nảy: “Cho nên cậu định làm hết bộ sách đề thi mô phỏng này?”

“Đúng, ngày mai là thi rồi, tôi đang muốn tìm lại cảm giác.” Nam Tường cúi đầu múa bút thành văn, đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, “Những gì cậu vừa giảng tôi đã nắm rõ, giờ cậu cứ làm việc mình đi, tý nữa có câu không hiểu tôi lại hỏi cậu.”

“Không được, cứ như vậy hiệu quả sẽ rất thấp. Hôm qua cậu đã làm xong một bộ đề, ở hiệu sách tôi cũng đã nói cho cậu biết. Trọng điểm không phải số lượng, mà là chất lượng.”

“Từ đã cậu đừng nói nữa, tôi đang tính thời gian.”

Giang Hoài Tự thở dài: “Tôi thấy tốc độ trả lời câu hỏi của cậu không có vấn đề, lặp đi lặp lại những câu đơn giản thì có tác dụng gì?”

Nam Tường vừa viết vừa giải thích: “Bởi vì hôm qua tôi cẩu thả nên làm sai phần trắc nghiệm với điền vào chỗ trống, bây giờ ruột gan cứ rối bời. Tôi làm đề khác làm nóng trí nhớ đã, tiện thể lấy lại chút tự tin. Tý nữa nghe cậu giảng nhé.”

“Đây không phải thuần túy tự mình cảm động sao? Có thời gian chẳng bằng cậu xem lại mấy câu sai của mình, tôi thấy mấy câu cậu sai vốn chẳng khó nhằn gì.” Giang Hoài Tự không lập lờ nước đôi nữa, nói thẳng.

Nam Tường ngước mắt nhìn cậu: “Có vấn đề gì sao?”

“Rất nhiều câu cậu đều chỉ đang chép tay, lãng phí thời gian. Hơn nữa, tập đề sai của cậu quá dày, từ giờ đến đến hôm thi thậm chí cậu còn không có thời gian để làm lại.”

Nam Tường dừng cây bút trong tay lại, hiển nhiên có chút bực bội, hít một hơi dài: “Vậy phải làm sao? Mai là thi rồi, hôm nay tôi chép lại tập đề sai từ đầu đến cuối?”

“Có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu cách nhớ câu sai.” Giang Hoài Tự lấy ra bài tập vật lý mà Nam Tường làm ngày hôm qua, “Hôm nay chúng ta trước tiên học một ít kiến thức, câu hỏi lớn về dòng điện xoay chiều này chẳng phải cậu vẫn chưa làm được sao, hay nói cái này trước đi.”

“Lần này có thi dòng điện xoay chiều đâu.” Ngữ khí Nam Tường gấp gáp, “Vừa nãy nghe cậu giảng thể tích của quả bóng bên ngoài gần một tiếng đồng hồ rồi. Nghe nói môn Toán lần này sẽ không thi mấy câu hình học khối, cùng lắm chỉ có một câu trắc nghiệm mà thôi.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đúng là lãng phí thời gian! Đã gần trưa rồi mà tôi còn chưa làm xong một nửa đề, câu hỏi sai cũng chưa xem lại, Ngữ văn còn chưa học thuộc, chưa đầy hai mươi giờ nữa là thi rồi.”

Tiếng điều hòa vang lên kèm theo tiếng than thở yếu ớt, khung cảnh ngoài cửa sổ như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Hơi nóng xuyên qua cửa sổ thâm nhập vào trong phòng khiến người ta khó thở.

Lần đầu tiên Giang Hoài Tự thấy vẻ mặt lo lắng gấp gáp như vậy của Nam Tường, thở dài: “Cậu  quá coi trọng thành bại của đôi ba lần trước mắt, ngày mai chỉ là thi kiểm tra trình độ mà thôi.”

Nam Tường đột nhiên im lặng.

Quả thực, ngày mai chỉ là một bài kiểm tra, tại sao cô lại lo lắng đến mức như vậy?

Rõ ràng cô đến nhà cậu chỉ để nghe học thần dạy phương pháp học tập, kết quả cô vẫn hành động theo cảm tính, khăng khăng làm theo ý mình.

Thấy vẻ mặt của cô không đúng lắm, giọng điệu của Giang Hoài Tự dịu đi: “Hay là thế này, chúng ta nói về ngày mai sẽ thi những gì, hoặc là câu trắc nghiệm về đề ném ngang được không?”

Giang Hoài Tự đưa tay muốn vỗ vai cô, lưỡng lự một hồi cảm thấy không thích hợp lắm bèn thu tay về, cong ngón tay chỉ vào câu hỏi trong bộ đề: “Tôi thấy cậu làm sai mấy lần, vừa nãy câu này cũng làm sai.”

“Mình tranh thủ ngày mai không sai nữa.” Cậu ngừng lại, nhẹ nhàng thảo luận với cô.

“Được không?”

Nam Tường rũ mắt xuống, gật đầu: “Được.”



Phần còn lại của buổi bổ túc diễn ra suôn sẻ.

Nam Tường thầm thở dài trong lòng vô số lần, tư duy của học thần đúng là khác biệt, rõ ràng mạch lạc có tổ chức.

So với giáo viên, cậu có thể giải thích các kỹ năng làm đề từ góc độ của học sinh, hơn nữa còn là tư duy ý tưởng giải đề độc đáo.

Máy điều hòa vẫn chạy, nhưng có vẻ đã không còn huyên náo như trước.

Ánh nắng trong trẻo xuyên qua tấm kính mờ rơi vào giữa mái tóc đen của cậu. Những mảnh ánh sáng xuyên qua sống mũi tạo ra một cái bóng mỏng trên khuôn mặt cậu.

Ngay cả khi đang giảng bài, toàn thân cậu đều toát ra vẻ lười biếng, đôi chân dài duỗi thẳng một cách bừa bãi. Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt vốn dĩ mệt mỏi, không tập trung giờ đã sâu hơn và xuyên thấu hơn một chút.

Là dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ.

“Thật ra các dạng câu hỏi này đều giống nhau. Một vài đề nhìn thì có vẻ không tuân theo đường thẳng có gia tốc đều, nhưng sau khi phân tách thành trục x và trục y, phương thẳng đứng lại thỏa mãn quy luật. Mấu chốt là không rơi vào tư duy cố định.”

“Nhìn gì vậy?” Giang Hoài Tự chú ý tới cô đang thất thần.

Thấy cô không trả lời, một tay cậu cầm bút, dùng đầu ngón tay lắc nhẹ, xoay bút chì một vòng rồi gõ hai lần xuống bàn.

“Ngớ người rồi?”

Nam Tường cũng không có né tránh, một tay ôm má, chậm rãi nói: “Tôi đang nghĩ hình như mình kiếm lời rồi.”

“Lời ở đâu?”

Đáy mắt Giang Hoài Tự ẩn giấu nụ cười, “Trai đẹp học cùng?”

“Đúng là rất đẹp.”

Nam Tường nhìn thẳng vào mắt cậu, chân thành nói: “Không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn là thiên tài.”

“Cảm ơn.”

Nghe được lời này, Giang Hoài Tự nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia thích thú: “Đây là lần đầu tiên nghe cậu khen tôi, xem ra tôi giảng không tệ.”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nam Tường rung lên.

Suýt nữa quên mất chuyện chính.

Nhìn thấy tin nhắn, đôi mắt cô chớp chớp, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Tôi đi lấy nước.” Nam Tường cất điện thoại rồi đứng dậy.

“Không sao, để tôi đi.” Giang Hoài Tự đứng lên cùng cô, “Cậu cũng không biết chỗ nào.”

“Không cần, không cần!”

Nam Tường bỗng nhiên ngước mắt lên, giọng điệu nâng cao, xua tay từ chối: “Tôi tự đi là được.”

Tự dưng phóng đại quá mức, Giang Hoài Tự bị cô dọa sợ, không hiểu kiểu gì: “Cậu biết ở đâu?”

“Tôi tìm được.” Nam Tường cũng ý thức được hành vi của mình có chút đáng nghi.

Cô điều chỉnh lại vẻ mặt, ấn Giang Hoài Tự trở lại ghế, chớp hai mắt, ánh mắt ân cần nói: “Tôi đã hứa sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu mà.”

“Chút chuyện nhỏ này tôi làm là được, cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi.”

Lần này còn đáng nghi hơn nữa.

Giang Hoài Tự lười biếng dựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn cô, cuối cùng không nói gì.

…….

Nam Tường suýt chút nữa quên mất hôm nay ngoài việc học ra, cô còn có một việc quan trọng hơn.

—— Gặp bà nội.

Tối qua cô đã hẹn ba Giang trưa nay sẽ gặp bà nội ở sân vườn.

Ba Giang hôm nay không có ở nhà, biệt thự rộng lớn vẫn trống trải và vắng vẻ.

Nam Tường đi lên lầu hai, cuối hành lang có ánh sáng chiếu tới, cô đi về phía nguồn sáng, trong lòng cảm thấy bất an, lòng bàn tay không tự chủ toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lần cuối cùng gặp mặt có lẽ là mười năm về trước.

Cô vẫn còn chút ký ức mơ hồ, hồi còn đi nhà trẻ bà nội luôn là người chăm sóc cô, sau khi cha rời đi cô và bà không bao giờ gặp lại nữa, không biết khi gặp lại còn có nhận ra nhau hay không.

Nam Tường hít một hơi dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô đẩy cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào, trong ánh nắng dịu nhẹ cô nhìn thấy bà nội đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài sân vườn, tay đưa ra ra hiệu cho cô đến gần.

“Tiểu Lộ à con.”

Những cảm xúc vốn tưởng đang ấp ủ bỗng sụp đổ ngay khi nghe thấy giọng nói của bà. Cô thấy tóc bà đã điểm bạc, khuôn mặt so với trong ký ức của cô giờ đây đã phủ đầy dấu vết của thời gian, điều duy nhất cô quen thuộc là đôi mắt vẫn sáng ngời và dịu dàng kia.

Nam Tường không nói được lời nào.

Cái tên “Tiểu Lộ” thực sự quá xa xôi, lập tức gợi lại những ký ức thời thơ ấu của cô——

Ngày mà cha rời bỏ bọn họ.

Ngoài trời mưa rất to, mẹ cô quỳ dưới đất, một tay cầm dao kề vào cổ tay kia, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, gào thét đứt hơi khản tiếng.

“Anh cứ vậy bỏ rơi tôi và Tiểu Lộ ư?”

“Giang Hải Thăng, người phụ nữ đó có cái gì mà đáng để anh bỏ rơi vợ con hả?”

“Anh thậm chí còn nguyện ý đi nuôi con của đứa khác!”

“Giang Hải Thăng, sao anh không đi chết đi!”

………

Đôi mắt cô đột nhiên đau nhức, Nam Tường nhắm mắt cũng không thể kìm nén được cảm xúc.

Choáng váng trước những ký ức tuổi thơ, lúc sau hàn huyên với bà nội, Nam Tường không thể nhớ được gì, cô chỉ nhớ rằng bà nội đã nắm hai tay cô, trên khóe mắt lấp lánh nước mắt.

“Tiểu Lộ, những năm này bà vẫn luôn muốn đi tìm con, nhưng mâu thuẫn giữa ba mẹ con không ai nhường ai, thời gian càng dài càng khó mở miệng, chúng ta cũng không thể tùy tiện quấy rầy cuộc sống của con.”

“Còn có Tiểu Tự, con gặp nó rồi đúng không. Các con là bạn học cùng trường, giấu nó chắc vất vả lắm hả con.”

“Haiz, nó cũng là đứa nhỏ đáng thương, bà nội hy vọng hai đứa các con có thể hòa thuận với nhau.”

“Chân tay bà nội không tốt nên rất ít đi xuống lầu, con bằng lòng thì lên gặp bà nội thường xuyên được không.”

“Không phải lỗi của mấy đứa nhỏ bọn con, tuyệt đối đừng vì lỗi lầm của cha mẹ mà trừng phạt bản thân, bà nội thương con.”

“Bất kể xảy ra chuyện gì, con vẫn mãi là nhóc con của bà nội.”

……..

Quay lại phòng Giang Hoài Tự đã là hai mươi phút sau.

“Cậu đây là Alice rơi xuống hang thỏ à?”

Vừa vào cửa, Nam Tường đã nghe thấy giọng nói không lạnh không nhạt của Giang Hoài Tự, đem theo vài phần đùa giỡn.

Cậu đang làm đề thi, đầu bút lướt nhẹ trên mặt giấy, nhìn thấy cô quay lại thì dừng việc đang làm trong tay, ngước lên nhìn cô.

“Ừ, đi dạo chơi thế giới khác một vòng, trở về hơi muộn.” Nam Tường gượng cười với cậu.

“Cậu khóc…à?” Giang Hoài Tự lúc này mới chú ý tới đôi mắt có chút đỏ lên của Nam Tường, hai mắt vốn đã long lanh giờ đây tựa như ngâm trong nước,  tối tăm nhưng sáng ngời, lại có chút ủy khuất.

Chuyện này… tình huống gì vậy?

Chẳng lẽ vừa rồi cậu dạy cô khắc khe quá, cậu có đáng sợ vậy sao?

Hay là vừa nãy cô bảo muốn lấy nước cho cậu, nói xong hối hận tủi thân?

Nam Tường không nói gì.

Giang Hoài Tự không giỏi xử lý tình huống này lắm, luống cuống đi tới, muốn giơ tay lau cho cô nhưng lại cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể đưa cho cô hai tờ khăn giấy.

“Chẳng lẽ vì tôi bắt cậu làm trâu làm ngựa nên cậu bực?” Giang Hoài Tự thăm dò hỏi.

“Tôi không khóc.” Nam Tường quay mặt lại, cứng miệng nói.

“Được rồi được rồi, sau này để tôi đi lấy nước cho cậu được không?”

“Đã nói rồi không phải vì chuyện này mà.”

“Vậy nước của tôi đâu, sao không lấy?”

“Quên rồi.”

“…….”

Giang Hoài Tự theo đó đoán: “Vì ngày mai có bài thi nên cậu lo lắng quá?”

Nam Tường khịt mũi: “Tôi thật sự không có khóc.”

Giang Hoài Tự chỉ có thể mù quáng đoán.

Chắc hẳn cô đã bị sự thông minh của cậu k.ích thí.ch, tư duy của cậu chuyển có hơi nhanh, quả thực là đề gì cậu cũng biết làm, nhưng cũng không đến nỗi dọa người như vậy chứ.

Than ôi, Giang Hoài Tự ơi Giang Hoài Tự, phải học cách tém tém lại mới được.