Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 16: Bảng xếp hạng.





Giờ nghỉ trưa.

Học sinh ở trong lớp không ít, ai nấy đều cúi đầu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng thở dài cùng với tiếng ho nhẹ từ những bàn học rải rác giấy thi truyền đến.

Tô Bối Bối rùng mình, nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói vào tai Nam Tường: “Nam Nam, cậu có thấy lớp phó thể dục rất đáng sợ không, quầng thâm dưới mắt cậu ta sắp dài tới cằm rồi.”

Nam Tường nhìn theo ánh mắt của cô ấy: “Cậu bảo Lâm Lạc? Chắc là học mãi buồn ngủ thôi.”

Học kỳ này, sau khi trường sáp nhập các lớp được chia lại, một nửa số học sinh là bạn học mới từ các lớp khác, chẳng hạn như Lâm Lạc. Hai năm qua Nam Tường không ít lần nghe người khác nhắc đến tên cậu ta, mắt một mí sống mũi cao, tế bào vận động toàn thân, thường thắng tướng quân [1] trong đại hội thể thao của trường.

Lúc này, ánh nắng xung quanh đã giảm đi một nửa, cậu ta ngồi bên cửa sổ, đôi chân dài duỗi thẳng, đầu gục xuống ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn nhất quyết dùng ngón tay mở mí mắt, dường như giây sau sẽ lao thẳng vào đề thi.

Nam Tường không khỏi bật cười, cô nhớ đến một phân cảnh Tom và Jerry. Tom buồn ngủ đến mức suýt bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn phải lấy một cây gậy gỗ để chống mí mắt [2].

“Bối Bối, cậu không thấy trên người cậu ấy rất nhiều sự hài hước sao?”

“Cũng phải, có lẽ là tớ không quen nhìn trai đẹp sa sút tinh thần, học đến nỗi rỗng tuếch, đáng tiếc làm sao.” Tô Bối Bối vạn phần tiếc nuối lắc đầu.

“Ơ đúng rồi Nam Nam, cậu có biết Lâm Lạc cấp hai học trường Chuyên không, tớ nghe bảo tiết thể dục sẽ tổ chức đấu bóng đá, chuẩn bị đánh một trận ra trò với đám người trường Chuyên.”

Sau đó Tô Bối Bối nhỏ giọng nói với Nam Tường: “Bởi vì đám người trường Chuyên nói lớp chúng ta cùi bắp, lớp mình tức không nhịn được nên đang  gắng hết sức để chứng minh. Theo tớ đoán chắc đều đã nhìn thấy bảng xếp hạng ở tầng dưới, nếu không thì sao rũ rượi một lượt thế này.”

Nam Tường nhìn Lâm Lạc, thầm nghĩ người có thể vào được cấp hai trường Chuyên tư duy chắc chắn không kém.

Vốn dĩ những người này đều là thần tiên đánh nhau, suốt chặng đường đều được chọn từ lớp Turing, em trai cô hồi đó cũng từng học trong đó, còn nói tất cả những học sinh đó ai nấy đều là bi.ến thái, học được hai hôm thì bị nghiền nát mất hết tinh thần.

Tô Bối Bối ở bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu có nghĩ bọn họ chơi trò ngáng chân trong trận đấu không? Tớ nghe bảo Lâm lạc và lớp trưởng mới lớp mình Vương Húc cấp hai học cùng lớp với Giang Hoài Tự, liệu có đố kỵ cậu ấy học hành giỏi nhân duyên tốt gì đó không nhỉ.”

………

Nam Tường trước nay chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện như tranh chấp về danh hiệu của lớp hay trường, hoặc bất đồng quan hệ cá nhân.

Tuy nhiên khi nhắc đến bảng xếp hạng, lúc này cô mới nhớ ra vẫn còn một việc mình chưa làm.

Chào tạm biệt Tô Bối Bối xong, Nam Tường vội vàng xuống lầu, chạy đến bên cạnh bảng thông báo khối.

Trong hành lang đoàn người ùa về, những tiếng nói ồn ào từ bốn phía truyền đến. Nam Tường nghe thấy có người đang thì thầm về độ khó và kết quả của kỳ thi.

Bảng xếp hạng vừa mới được dán lên không lâu trước bảng thông báo đã chật kín người, khó có thể chen vào, khung cảnh hỗn loạn ríu ra ríu rít.

“Hạng nhất vẫn là Tự thần.”

“Không thì là ai được nữa?”

“Cho nên chỉ có mình tôi vì chuyện sáp nhập trường bị tụt mấy chục hạng đúng không, Tự thần vẫn đứng sừng sững bất động.”

“Đúng đó, Tự thần là ai chứ, vị trí của người ta chưa ai lay chuyển được.”

“Phải nói tấm ảnh này của cậu ấy đúng là bắt mắt, chẳng trách mấy nữ sinh kia ai cũng thích, đến đàn ông con trai như tôi nhìn còn rung động.”

“Từ đã, Nam Tường là ai? Có ai nghe nói chưa?”

“Cậu bảo hạng nhất Tiếng Anh đấy hả, lần nào mà chẳng đổi, chắc là người trường Bồi Dưỡng.”

Người trước mặt quá nhiều, Nam Tường không thể chen vào, dứt khoát bỏ cuộc lùi về phía sau, hy vọng đợi đám đông giải tán rồi mới đi qua.

Liếc mắt một cái, cô chú ý đến một bóng dáng quen thuộc, Bành Nguyện.

Bành Nguyện vốn đã to lớn và dễ thấy, cộng thêm bây giờ cậu ta đang cố duỗi cổ nhón chân nên càng khiến người ta dễ phát hiện hơn.

Ánh mắt cậu ta nhìn qua đám người đáp xuống tờ danh sách, nhíu mày quay người lại, vỗ vỗ vai thiếu niên bên cạnh: “Anh Hà, bảng xếp hạng này có gì hay ho à, cậu ngắm nó mười phút rồi đấy. Lần nào chẳng thế này, có gì khác đâu.”

Hà Tuấn Dương vẻ mặt đau đớn tột cùng: “CMN, tôi lại lần nữa phát hiện hạng hai quả đúng vô danh, đến Thế vận hội người ta cũng chỉ nhớ nhà vô địch là ai.”

Bành Nguyện vỗ vỗ vai hắn: “Ai nói? Khối mình có ai không biết anh Hà đâu, nổi tiếng vạn năm lão nhị thế mà.”

Hà Tuấn Dương liếc cậu ta một cái: “Tôi thật sự thank you cậu, an ủi rất thành công.”

Nam Tường có ấn tượng với nam sinh tên “Anh Hà” này. Người nói những điều khó nghe sau lưng cô, sau đó giống khỉ nhảy ra treo trên người Giang Hoài Tự cười tươi rói ngày cô trở lại trường chính là cậu ta, hẳn là quan hệ không tệ.

Bành Nguyện tiếp tục an ủi hắn: “Trước đó không phải đã thắng một lần sao, còn là thắng đậm nữa.”

Hà Tuấn Dương cười khổ: “Đấy là chuyện bao năm trước rồi.”

Bành Nguyện chặc lưỡi, nghiên cứu danh sách xếp hạng một hồi: “Có điều Giang Hoài Tự được phết đấy, sao mà lần nào cũng thi được cao hơn cậu một hai điểm nhỉ?”

“Tiếng Anh của cậu ấy nếu không tệ thế kia chắc chắn cao hơn tôi không chỉ một chút.”

Hà Tuấn Dương bĩu môi, không nhìn vào danh sách nữa, tiếp tục than thở: “Tôi nhớ năm đó lớp sáu cậu ấy mới đến trường Turing, trong vòng nửa năm đã nhảy từ lớp D lên lớp A, tôi thấy cậu ta chưa thua ai bao giờ. Người gặp mạnh tắc cường [3] là đáng sợ nhất.”

“Anh Hà, sao cậu cứ như ông già hồi tưởng quá khứ thế, bị kí.ch thí.ch gì à?”

“Haiz cậu không biết đâu. Mấy ngày trước tôi vừa nghe cậu ấy rút khỏi thi đấu, lại còn cái này cái nọ với người đẹp, còn tưởng rằng cậu ta đã xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy cậu ta vẫn nghiêm túc học tập thì yên tâm rồi.”

Bành Nguyện cười lớn, không quên châm chọc: “Đến ba cậu ấy còn không quan tâm con trai như cậu.”

……..

Nhắc đến chuyện cái này cái nọ với người đẹp, Bành Nguyện vẫn còn khó hiểu, ánh mắt lóe lên, chú ý đến Nam Tường ở hàng sau, sắc mặt lập tức sáng lên.

Cậu ta giơ tay vẫy về phía cô: “Em gái Nam Tường! Sao cậu ở đây, cũng đến xem bảng xếp hạng?”

Giọng Bành Nguyện vốn đã lớn, phạm vi cử động cũng đa dạng. Hét như vậy trực tiếp khiến mọi người quay lại nhìn chằm chằm vào cô, xung quanh lập tức trở nên im lặng.

Mọi người vốn đang nhìn vào danh sách thắc mắc Nam Tường là nhân vật phương nào, không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tức khắc xuất hiện, hơn nữa còn là nữ thần có khí chất trong sáng như vậy, thật không ngờ.

Cô mặc bộ đồng phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng khóe mắt lại có thứ gì đó rõ ràng và sắc bén.

Bị nhìn chằm chằm khiến Nam Tường không thoải mái lắm, vì vậy cô tránh đám đông đi bên cạnh Bành Nguyện, giải thích: “Giáo viên bảo tớ đến dán ảnh, nhiều người quá, vừa nãy không chen vào được.”

“Nào nào, tránh đường chút.” Bành Nguyện vừa cười vừa xua tay đẩy đám đông sang một bên, giúp cô mở một lối đi, “Đừng cản đường, nhường chỗ cho em gái Nam Tường của chúng ta đến dán ảnh cái nào.”

Quả nhiên, đám đông tản ra hai bên để nhường đường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

Không biết còn tưởng ai sắp đi thảm đỏ nữa.

Nam Tường chảy mồ hôi: Cũng không cần phải phô trương lớn như vậy.

…….

Cô bước đến trước bảng thông cáo, thứ đầu tiên cô ngước mắt nhìn thấy là chữ viết của Giang Hoài Tự——

「 Sương mù dày đặc, vận mệnh muốn bạn lên thuyền, rồi chúng ta sẽ lên bờ thành công. 」

Hóa ra dòng chữ này thực sự thay đổi hàng tháng, chẳng trách trong nhà cậu dự trữ nhiều như vậy.

Không biết nên nói là cậu quá tự tin, hay là rất ý thức được thực lực của mình đây.

Ngay cả việc đứng trên đỉnh cũng đã trở thành thói quen hàng ngày.

Danh sách ảnh không thay đổi, một hàng dài đều là cậu.

Nam Tường lặng lẽ đặt ảnh của mình vào vị trí môn Tiếng Anh, bức ảnh nằm giữa đống khuôn mặt đẹp trai tưởng như cười như không của Giang Hoài Tự.

Đột nhiên có ảo giác như bị người nào đó vây quanh.

Cô vừa dán vừa nghe Bành Nguyện đứng bên cạnh lồng tiếng: “Tiểu Nam Tường này, tớ nói cho cậu biết, mấy tấm ảnh này của cậu ấy từ năm lớp mười đã dán ở đây rồi. Ngoại trừ môn tiếng Anh, bởi vì về cơ bản mỗi lần đều thay đổi.”

“Không đúng, có lúc ảnh của cậu ấy sẽ bị người ta lấy mất, cho nên thỉnh thoảng vẫn phải qua đây để dán lại. Ở nhà cậu ấy còn in mấy chục tấm ảnh để dự trữ nữa.”

Nam Tường hiểu rõ: “Chẳng trách, tớ còn đang thắc mắc sao môn Hóa lại chưa dán.”

Nghe vậy, Bành Nguyện càng nhiệt tình hơn, tiếp tục nói: “Đúng vậy. Tớ còn bảo cậu ấy dứt khoát đặt một cái túi tự lấy luôn đi, ai muốn thì cứ lấy một tấm, tránh bị người ta trộm còn phải ngày nào cũng đến dán.”

“Cậu ta nói không được, nhượng bộ vô nguyên tắc chính là nối giáo cho giặc. Nếu thực sự muốn có ảnh thì trực tiếp đến gặp cậu ấy xin, không chừng cậu ấy sẽ sẵn lòng cho, nhưng bạn không được lén lút lấy sau lưng cậu ấy.”

Bành Nguyện thở dài một hơi, tổng kết tràng giang đại hải của mình: “Tóm lại, yêu thì phải thẳng thắn, ghét cũng phải rõ ràng, đây là quan điểm đúng sai của cậu ấy.”

Nam Tường thầm nghĩ, chẳng trách lần trước cậu ta trực tiếp tịch thu ảnh cơ bụng của mình, bình thường trông cà lơ phất phơ, không ngờ những lúc như này lại khá nguyên tắc.

………

Dán ảnh xong, Nam Tường quay người, phát hiện Hà Tuấn Dương đang đứng trước mặt cô.

Hà Tuấn Dương do dự hồi lâu mới lên tiếng, vẻ mặt có lỗi: “Sáng hôm trở lại trường thực sự rất xin lỗi, lần nữa xin lỗi cậu.”

Bành Nguyện ở bên cạnh lắc lư, làm quá lên: “Sao vậy? Cậu làm gì người ta à?”

Hà Tuấn Dương đẩy mặt cậu ta ra, “Không gì cả, chỉ là miệng nợ nói năng không suy nghĩ, bị anh Tự nhà cậu dạy cho một bài học rồi.”



Bầu không khí vốn dĩ rất hòa thuận, nhưng bên cạnh cứ phải sinh ra một hai nam sinh không biết điều đang âm dương quái khí sau bảng xếp hạng, Nam Tường chán ghét quay nhìn lại.

Thì ra là nam sinh cùng lớp với cô, một trong số đó là lớp trưởng Vương Húc.

“Giang Hoài Tự này là ai vậy, toàn là hạng nhất.” Một người trong đó nói.

Là bạn học cũ thời cấp hai, Vương Húc không nói lời nào tử tế: “Không phải à, nhà người ta nhiều tiền, có quan chức cấp cao trong Bộ Giáo dục, đập tiền bồi dưỡng sao lại không đào tạo ra.”

“Trâu bò vậy, vậy thì chỉ có hai trường hợp. Hoặc là một tên mọt sách, hoặc là giống như trong phim truyền hình, lên lớp ngủ gật tan học ăn chơi, đi thi thì câu nào cũng biết, đoán bừa đúng hết, biệt danh ‘thiên tài’ trong dấu ngoặc kép?”

“Hahahaha, sao tôi chẳng có cái số hưởng đấy nhỉ.”

Líu ra líu ríu điếc hết cả tai, Nam Tường nghe mà khó chịu.

Dù thời gian quen biết Giang Hoài Tự chưa lâu nhưng cô hiểu cậu.

Lúc cô đến nhà cậu, cậu không phải đang giảng đề cho cô thì chính là đang làm đề, chỉ riêng đề thi mà cậu đã làm cũng đã chất đống thành mấy chồng cao, thời gian rảnh còn lại đều dành cho việc vẽ tranh.

Cậu là thiên tài, nhưng không chỉ là một thiên tài.

Nam Tường xoay người qua định cà khịa lại, liền nhìn thấy Giang Hoài Tự đứng cách đó không xa, bên cạnh là Tống Vãn Nhu đang cắn môi do dự không biết có nên giơ tay nắm lấy tay áo cậu hay không.

Mà lúc này, đã có người giành trước phần cô định làm.

“Náo nhiệt thế, anh Tự cũng ở đây.” Lâm Lạc tình cờ đi ngang qua bảng xếp hạng, vỗ vai Giang Hoài Tự, cao giọng nói, trong bầu không khí yên tĩnh nghe rất rõ ràng.

Nếu như Tô Bối Bối ở đây, cô nàng nhất định sẽ mắt ngôi sao cảm thán lớp phó thể dục đẹp trai của mình cuối cùng đã sống lại.

Đáng tiếc vừa sống lại đã không hiểu tình cảnh.

………

“Có chuyện gì?”

Vương Húc nhìn chằm chằm vào phía trên cùng bảng xếp hạng, trả lời.

Xung quanh im lặng giây lát.

Bành Nguyện đang lúc nghe có người nói xấu anh em mình nên rất không vui, nghe được lời này, cậu ta liền bật cười.

“Vương Húc, gọi ‘anh Tự’ chứ không phải chữ ‘Húc’ [4] nhà cậu.”

Hà Tuấn Dương cũng ở bên cạnh a dua, hất cằm lên: “Còn không sao phải sao, sau này vẫn nên gọi ‘Tự thần’ thì hơn, tránh cho người nào đó tưởng bở.”

Vương Húc vừa định đối chất thì quay người nhìn thấy Giang Hoài Tự đang đứng cách đó không xa, sắc mặt đột nhiên xanh đỏ, xấu hổ cứng người tại chỗ.

Đúng lúc đang nói xấu thì chính chủ đến, vận khí chó má gì vậy.

Lâm Lạc vô tội bị kẹt ở giữa.

Cái bầu không khí giương cung bạt kiếm căng thẳng chết tiệt này.

Bành Nguyện quay đầu liếc hai nam sinh lắm mồm còn lại, giọng điệu khiêu khích, thiếu điều tiến lên túm lấy cổ áo ra mặt giúp, “Tao thấy chúng mày ngày ngày lên lớp đái dầm tan học ăn chơi mới đúng, biết gì không mà bép xép nói xàm.”

Hai nam sinh kia không chịu thua kém, dựng đứng mắt lên: “Con mẹ mày nói ai bép xép đấy.”

“Ai bép xép thì tao nói người đấy. Điển hình cái loại ếch ngồi đáy giếng, có thời gian nằm đây mơ mộng không bằng về làm thêm mấy cái đề nữa phát triển cái não tàn của chúng mày.”

Hà Tuấn Dương cũng bất bình thay Giang Hoài Tự, giọng điệu khinh thường nói: “Vương Húc, mày quên ngày xưa Tự thần giúp mày giảng bao nhiêu đề rồi à? Con người cho dù không có lòng biết ơn thì cũng phải có chút lương tâm chứ.”

Giang Hoài Tự đứng bên cạnh gãi đầu, học giỏi đẹp trai đúng là mệt, làm người thích cũng làm người hận.

Than ôi, hết cách mà.

“Thôi giã hội hết đi.” Cậu xua tay với mọi người, “Nhường giúp cái chỗ để dán ảnh nào.”

Chú thích:

[1] Thường thắng tướng quân (常胜将军): đây là một thành ngữ, dùng để chỉ người chỉ huy chiến thắng trong mọi trận chiến.

[2] Hình này nè các bạn:

[3]  Nguyên văn 遇强则强 : đại ý là càng gặp đối thủ mạnh thì càng đánh hăng máu hơn.

[4] 序 hay 旭 đều có pinyin là [xù].